Chương 38: Khoảng Khắc Yên Bình Cuối Cùng
Tên nam tử này trông cỡ bốn mươi năm mươi tuổi, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, râu ria xồm xoàm, trong tay cầm một chai rượu.
Hắn di chuyển loạng chà loạng choạng, hai mắt đờ đẫn như có thể ngã bất kỳ lúc nào. Bề ngoài dơ bẩn kết hợp với mùi rượu làm cho người đi đường chán ghét phải cách hắn thật xa, tạo ra một khu vực trống trải ngay giữa dòng người đông đúc.
Nhưng trong mắt thiếu niên thì hình tượng của hắn lại rất khác biệt.
Chỉ thấy cơ thể của hắn đen như mực, mùi h·ôi t·hối như t·hi t·hể thối rữa bốc ra từ đó, khuôn mặt vặn vẹo không khác gì ác quỷ đang gầm rú hướng về phía người đi đường.
" Chơi vui đây " Thiếu niên theo dõi hắn tầm ba giây liền thu hồi ánh mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ.
" Bất quá nhiêu đây đã đủ rồi "
" Giữ nguyên kế hoạch là được "
Hắn tiếp tục bước đi hướng về phía Hàn Thanh Tuyền, làn khói đen trong mắt dần dần tan rã.
Đi đến gần nàng hắn liền nhón chân, đưa miệng sát vào tai đối phương.
" Đi thôi, dạo chơi một vòng "
" Cùng ta tận hưởng khoản khắc yên bình cuối cùng của nơi này đi "
" A ? " Hàn Thanh Tuyền hơi ngẩn người, tiếp đó như hiểu ra điều gì liền vui vẻ gật đầu.
" Vâng~ ta cùng ngươi "
...
Quay lại phòng tuyến ở ngoại ô phía nam thành phố, đạo phòng tuyến được thiết lập để ngăn chặn những uy h·iếp không biết được đến từ ngục giam.
Quân đội đã tạm thời trưng dụng những tòa nhà ở quanh đây dùng làm nơi đóng quân, bất quá vì số lượng không đủ nên vẫn phải xây dựng một số lều trại.
Bộ chỉ huy được đặt ngay tại một tòa nhà có ba tầng lầu, nằm ngay giữa đạo phòng tuyến.
Tòa nhà được bảo hộ kỹ càng phòng tránh các mối hiểm họa từ nơi khác, trên sân thượng được lắp đặt một hệ thống radar thá·m s·át mục tiêu trên không, cùng với các loại t·ên l·ửa phòng không.
Xung quanh tòa nhà ngoại trừ được bảo về bởi các binh sĩ thì còn có sáu con quái vật khổng lồ
Mỗi con quái vật này có sáu chiếc nòng to lớn chĩa thẳng lên không trung, đằng sau nòng pháo là những chiếc radar to bằng bánh xe đang xoay tròn. Thân dưới là một khung bệ xe tăng di chuyển bằng bánh xích.
Bọn chúng chính là pháo phòng không tự hành hiện đại nhất mà sư đoàn này sở hữu.
Vào lúc này có một tên nam tử đẹp trai mặc trang phục sĩ quan hối hả chạy đến, thần sắc rất lo lắng.
" Dù sao cũng là tình huống bất khả kháng, sư đoàn trưởng sẽ không phạt ta đâu nhỉ ? "
Phiền toái !
Hắn chính là người sĩ quan đã dẫn hai người Hàn Thanh Tuyền khỏi khu vực phòng tuyến.
Lúc đầu khi nhận được lệnh triệu tập thì hắn đã định đi qua ngay, ai mà ngờ giữa đường lại xuất hiện tình huống khẩn cấp.
Khẩn cấp cơ mà, hắn còn có thể làm sao ? Chỉ có thể đi qua xử lý, và thế là trễ giờ.
Binh sĩ canh gác trước cửa tòa nhà thấy hắn chạy vội đến liền nghiêm túc chào hỏi.
" Trưởng quan ! Ngài đã đến. Sư đoàn trưởng đã bắt đầu cuộc họp từ mười phút trước "
Hắn gật đầu, dùng tay sửa sang lại quân phục sau đó mới bước vào trong.
" Mời ngài theo ta " Binh sĩ canh gác cũng bước vào theo, dẫn đường đi đến phòng họp.
Binh sĩ dẫn hắn đến một căn phòng kín với hai lớp cửa hợp kim, cạnh cửa còn có bốn binh sĩ đang tuần tra qua lại.
" Là trong đây, ta chỉ có thể đưa ngài đến đây "
" Được, ngươi quay về cương vị đi "
Binh sĩ chào một tiếng sau đó quay người rời đi.
" Trưởng quan "
" Trưởng quan "
" Ta cần vào trong "
" Hiểu rõ " Binh sĩ canh gác nhanh chóng giúp hắn mở cửa.
Hắn hít sâu một hơi rồi mới bước vào phòng họp.
Căn phòng cũng không rộng rãi mấy, ở giữa phòng đặt một chiếc bàn dài liền chiếm mất hết diện tích.
Trong đây có tổng cộng chín người đang ngồi, sáu người mặc quân phục ngồi ở hai bên.
Ngồi ở đầu bàn là một vị đại thúc có ria mép ở miệng. Nhưng mấy sợi râu đó không làm cho hắn trông buồn cười tí nào, mà gián tiếp tăng thêm không ít vẻ uy nghiêm.
Sau lưng đại thúc ria mép là hai người một già, một trẻ.
Người trẻ là một nữ tử xinh đẹp với mái tóc dài đen óng, mang mắt kính gọng vàng. Nàng ôm một xấp văn kiện giữa ngực, đứng ngay sau ghế của đại thúc.
Người còn lại là một vị lão giả râu tóc bạc phơ, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu trắng. Lão giả ngồi trên một chiếc ghế, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình của máy tính đặt trên chân mình.
" Đường trung tá, ngươi đến trễ " Đại thúc ria mép cau mày, giọng điệu không vui tí nào.
" Báo cáo sư đoàn trưởng "
" Vừa nãy xuất hiện tình huống khẩn cấp, vì tránh phiền toái không cầm thiết nên ta đã đến đó xử lí, nên mới chậm trễ không ít thời gian "
" Xin thứ lỗi " Họ Đường sĩ quan vẻ mặt thành thật, kể rõ tiền căn hậu quả.
" Chuyện gì đã xảy ra ? "
" Báo cáo ! Là vấn đề về quân lực "
" Theo mệnh lệnh thì số lượng quân lực của sư đoàn chúng ta điều động được, chỉ có một vạn bốn ngàn binh sĩ "
" Bởi thế chúng ta đã đưa ra lệnh hỗ trợ từ các trung đoàn khác "
" Theo dự tính chỉ cần sự hỗ trợ từ hai trung đoàn là đủ, đến lúc đó chúng ta sẽ có tổng quân lực là hai vạn binh sĩ "
" Chỉ là không biết vì sao mà có đến bốn trung đoàn chạy đến với số lượng lên đến chín ngàn, vượt quá dự tính nên ta phải đến đó giải quyết "
Sư đoàn trưởng gật đầu, cũng hiểu được lần này hắn làm rất đúng.
" Làm không sai "
" Tiểu Nhu, cho người điều tra xem đã xảy ra vấn đề ở đâu mà lại có nhiều trung đoàn chạy đến như thế " Sư đoàn trưởng hướng về không khí ra lệnh.
" Vâng " Nữ tử đeo kính ở sau lưng hắn vội vàng gật đầu.
" Được rồi, Đường trung tá. Ngươi ngồi xuống đi, chúng ta tiếp tục bàn bạc "
Đường trung tá tên thật là Đường Hạo. Hắn là trung đoàn trưởng trực thuộc Sư Đoàn sáu không ba - quân khu thành Đại Giang.
Là một trung đoàn trưởng nên hắn chỉ huy một lực lượng binh lính lên đến hai ngàn người.
Đường Hạo nghe được mình sẽ không bị trách phạt liền thở phào một hơi. Hắn tiến lên kéo ghế, gật đầu chào hỏi những người khác rồi mới ngồi xuống.
"..." Căn phòng chìm vào im lặng, không ai nói gì, cả đám đều đang suy nghĩ cách giải quyết chuyện lần này.
" Sư đoàn trưởng, theo ta thấy thì cứ trực tiếp điều động máy bay n·ém b·om, đem nơi nó biến thành bình địa là được "
" Quản nó là quái vật vẫn là thứ đồ gì thì đứng trước bom đạn cũng chỉ có một con đường c·hết " Một tên thanh niên già dặn, ngồi ở vị trí gần sư đoàn trưởng nhất lên tiếng nói.
" Ta tán thành ! Sư đoàn phó nói không sai, không cần làm việc vô bổ tạo ra t·hương v·ong không cần thiết "
" Tán thành "
" Ta cũng tán thành "
" Giống như trên "
Những người còn lại thấy thanh niên già dặn nói cũng không sai, thế là ăn ý cùng một chỗ giơ tay tán thành.
" ? " Đường Hạo bởi vì đến trễ nên chẳng hiểu gì.
Không hiểu thì không cần phát biểu ý kiến, yên lặng quan sát là được. Cũng vì thế làm lộ ra hắn cũng những người khác không hợp nhau cho lắm.
" Yên lặng " Sư đoạn trưởng lắc đầu, ra hiệu mọi người để tay xuống.
" Nếu chỉ đơn giản vậy thì ta đã làm rồi, không cần phải hưng sư động chúng đến mức độ này "
" Bên trên đưa xuống mệnh lệnh mới, yêu cầu chúng ta phối hợp với Bộ nghiên cứu sinh vật khu số sáu thực hiện nhiệm vụ "
" Cả hai bên sẽ hỗ trợ lẫn nhau tìm hiểu nguồn gốc, xuất xứ cùng với đặc điểm tính chất của thứ sinh vật không rõ bên trong ngục giam "
Trong lúc sư đoàn trưởng đang nói thì nữ tử đeo kính đã đi một vòng căn phòng, phát cho mỗi người mấy tờ văn kiện.
" Đó là một số văn kiện quan trọng, các ngươi cứ xem đi đã "
" Tiếp theo thì Vương giáo sư, đến lượt ngươi đấy "
Lão giả ngồi thao tác máy tính nghe được thì ngay lập tức đứng dậy.
" Khụ khụ " Hắn ho nhẹ, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người đến đây.
" Giới thiệu trước đi, có lẽ trong mọi người đã có người nghe qua tên của ta rồi "
" Ta là giáo sư Vương Tiểu Minh, phó viện trưởng Viện nghiên cứu sinh vật khu số sáu "