Trong căn phòng u ám, vài ngọn đèn vàng, trắng chiếu rọi một ít ánh sáng tái nhợt lên khung cảnh xung quanh. Bên trong căn phòng vang lên hàng loạt âm thanh rên rỉ, tiếng máy móc chạy ồ ồ. Nhưng chút âm thanh ấy không ngăn được Phan Bá nghe thấy tiếng giày nện trên nền nhà. Phan Bá cùng Nguyệt Linh ngưng thần nín thở để ý về phía tiếng bước chân đang lại gần.
Một người trung niên nam nhân mặc áo blouse trắng, tóc vàng chẻ hai mái đi cùng với một tên sĩ quan quân đội đầu đội mũ calo. Cả hai cùng bước nhanh đến góc tường, nơi có một người nam nhân đứng thẳng, buộc chặt vào một cái giường kim loại. Trên cổ người này có một miệng vết thương như cái chén, từ xa vẫn nhìn rõ, nhưng không thấy máu chảy. Sắc mặt hắn trắng bệch, mắt trợn trừng mở to, trong ánh sáng mờ mờ nhìn không rõ sống chết...
Tên bác sĩ tiến đến, dùng một ống tiêm thủy tinh có chứa đựng chất lỏng màu đỏ cam, nhanh chóng cắm vào trong ngực của tên nam nhân kia truyền chất dịch đó vào trong người. Không lâu sau, cơ thể người nam nhân co giật một lúc, trên mặt, trên cổ gân xanh đen nổi cộm lên như những con giun ngoằn ngoèo đang bò trong da.
Nguyệt Linh bên này chứng kiến toàn bộ, ánh mắt sợ hãi, người liên tục run run. 12 tuổi có lẽ những khung cảnh như vậy là quá sức chịu đựng… Phan Bá phải dùng ánh mắt ra hiệu trấn an cô bé mới làm cô bé bớt hoảng sợ.
Chỉ thấy tên bác sĩ gật gật đầu gọi hai binh sĩ vào khiêng người nam nhân lui ra, không biết đưa đi đâu.
Tiếng bước chân dần đi xa làm Phan Bá và Nguyệt Linh thở phào một hơi. Nhưng lại có âm thanh khe khẽ bên cạnh hai người làm cả hai giật mình.
Chỉ thấy một thanh niên da đen đang loay hoay mở trói cho một người da trắng đang nằm trên giường. Trên bụng của tên da trắng cắm một ống to màu đen, phía dưới lại có một loạt đường chỉ may vào da thịt.
Người da đen một tay bịt miệng đồng bạn ,một tay dùng hết sức nhấc chiếc ống ra. Phần đầu chiếc ống có một cây sắt ống rỗng to gần bằng ngón tay người, dài hơn nửa mét, từ từ được người da đen nhấc ra. Người da trắng khuôn mặt thống khổ vặn vẹo theo từng centimet chiếc ống sắt được nhấc ra.
Phan Bá nhìn cảnh này thì nổi gai ốc, lập tức kiểm tra xem trên người mình có thứ này không. Kiểm tra chắc ăn hắn mới thở phào vì hắn và cả e gái đều không có thứ đó trên người. Nhớ lại em gái hắn có nói nhân vật chính là một tên da đen, hắn trong lòng mở cờ, lập tức cựa quậy thân mình, trong miệng ú ớ tạo nên âm thanh nhằm gây chú ý nhân vật chính bộ phim.
Nhân vật chính trên mặt rất sợ hãi, nhìn xung quanh cảnh giới, không hề để ý đến tiếng động mà Phan Bá tạo ra, với lại khoảng cách của Phan Bá và nhân vật chính thực sự khá xa, tiếng động hắn tạo ra không thể gây chú ý với hàng loạt âm thanh rên rỉ và tiếng máy móc trong căn phòng.
Phan Bá trơ mắt nhìn nhân vật chính dìu người đồng đội từ từ bước đi xa. Nhìn lại Nguyệt Linh, cũng ánh mắt bất lực ấy làm Phan Bá tự suy ra một điều, đây là thử thách của công ty khi mà độ khó nâng lên.
Cả hai anh em không biết được khi nào tên bác sĩ đó sẽ thí nghiệm lên chính mình, nhưng tình hình bị trói chặt như vậy, cả một ngón tay cũng không động nổi, thật sự tình huống của cả hai không ổn tí nào.
Phan Bá nhìn xung quanh một chút, dùng sức thử giật dây đai bên người xem thế nào, tuy đã được cường hóa gần như thể chất gấp đôi người thường, nhưng không thấy hiệu quả. Bên này Nguyệt Linh ánh mắt cũng hoàn toàn vô vọng. Nghĩ đến cảnh bị đem làm vật thí nghiệm trở thành không giống người làm cô bé hoảng sợ không thôi.
Phan Bá biết tình hình này chắc chắn một thời gian nữa sẽ tới mình đem làm thí nghiệm, không có khả năng nằm yên sẽ có người cứu. Bởi vì theo như hắn suy đoán, công ty kia nâng độ khó bằng cách đưa hai anh em vào hiểm cảnh chắc chắn sẽ giới hạn thời gian, nếu không thoát ra được chắc chắn chết!
Phan Bá ngẫm nghĩ một chút, liếc nhìn bên phải thấy có một cái xe đẩy, trên đấy có để bộ dụng cụ phẫu thuật. Trong lòng thầm suy tính khoảng cách, Phan Bá dùng toàn thân lung lay thân người theo một quỹ tích nhất định. Hắn nhớ rằng nếu như dao động tần số nhất định sẽ tạo nên cộng hưởng, điều này có thể khiến cho vật thể có thể di chuyển lệch khỏi quỹ tích ban đầu.
May mắn cho Phan Bá, chiếc giường không quá nặng, sau khi dao động thân thể một lúc hắn nắm bắt được một khoảnh khắc chiếc giường dịch chuyển, tuy rằng khoảng cách rất rất nhỏ.
Cảm thấy có tia hy vọng, Phan Bá tiếp tục lắc lư, chiếc giường cũng dao động theo, dần dần từng chút một tiến tới bàn để bộ dụng cụ phẩu thuật.
Nhưng thật sự nếu chỉ như vậy thì độ khó của nhiệm vụ cũng không đến nỗi… “khó”. Phan Bá đi được một nửa chặng đường thì vang lên tiếng nói: “Hừ, vật thí nghiệm như ngươi mà muốn thoát sao? không dễ đâu.”
Phan Bá lập tức nhìn lại, thấy một báng súng rơi xuống giữa mặt. “Ư...ư...ư…” đau đớn thốt lên mấy tiếng, hắn lại bị thêm hai báng súng vào mặt.
Chiếc giường lại bị kéo trở lại vị trí cũ, tên lính Đức cũng bước ra khỏi căn phòng u ám, không quên đe doạ: “Đừng để tao thấy mày có hành động ngu ngốc khác, nếu không… mày sẽ biết địa ngục nó như thế nào.”
Phan Bá quằn quại đau đớn, miệng cắn răng chịu đựng cơn đau. Ánh mắt tiếp tục quét xung quanh, lần thứ hai tìm cách. Nguyệt Linh ánh mắt thương xót nhìn anh trai mình, cô bé biết lần này anh mình gặp nguy hiểm cũng do mình tạo ra.
“Không thể nào tuyệt đường như vậy được, chắc chắn phải có cách nào đó. Bởi vì nhiệm vụ đưa ra là muốn người đó hoàn thành, không lý nào dồn vào chỗ chết được.” Phan Bá nằm im trên giường ngẫm nghĩ.
Nhưng cho dù hắn nghĩ tới nghĩ lui như thế nào, vẫn không thể tìm được kẽ hở trong tình huống này. Nhiều lần hắn nghĩ lại dao động thân thể để tiến gần cái xe đẩy chứa dụng cụ phẫu thuật, nhưng hầu như cứ cách 15 phút lại có người tiến đến kiểm tra… Phan Bá chỉ còn biết nằm chờ diễn biến có bước ngoặt.
Hơn một tiếng trôi qua… không có động tĩnh xảy ra…
Hai tiếng trôi qua… mọi thứ vẫn diễn biến như cũ… lính Đức vẫn canh chừng hai anh em hắn…