Khủng Bố Công Ty Tư Nhân

Chương 17: nhiệm vụ bắt đầu.




“Còn chi phiếu thì đặc biệt hơn, nó lại phân cấp, thấp nhất là F, sau đó đến E, D, C, B, A, các cấp cao là S, SS và SSS. Giá trị quy đổi của chi phiếu là 3 cái cấp thấp bằng 1 cái cấp cao hơn một bậc. ví dụ: 3 cái chi phiếu cấp F mới đổi được 1 cái cấp E. Cứ như vậy mà tính nhé.

Chi phiếu rất quan trọng trong việc mua sắm, vì hầu hết các loại vật phẩm huyền bí, viễn tưởng vượt khỏi công nghệ trên trái đất này đều phải chi trả chi phiếu mới mua được. Như cái thể chất đột biến Three Finger này của anh cũng bị cái công ty hố đi mất 150 điểm và một chi phiếu cấp E” Phan Bá mặt nhăn nhó nói.

Nguyệt Linh nghe Phan Bá bực mình than thở thì che miệng cười: “Hihi, biết đâu anh lại phù hợp loại này. Miễn là vẫn đẹp trai là không sao.”

Phan Bá trợn mắt nói: “Sao lại thế được, hừ hừ, anh có bao nhiêu phương hướng, dự định em khỏi bệnh sẽ suy nghĩ hướng tốt nhất. Lại bị cái công ty này nó hố cha.”

Nguyệt Linh cũng giả vờ nín cười an ủi anh: “Thôi, coi như xui xẻo. Chúng ta hiện tại nên suy nghĩ nhiệm vụ một chút mới là đúng.”

Phan Bá cũng gật gật đầu, nhắm mắt nhìn lại trong đầu nhiệm vụ, chỉ thấy có ghi hàng chữ: “Trong vòng 24h, phá huỷ toàn bộ căn cứ ngầm - tiêu diệt Wafner, hoàn thành mỗi người thưởng 300 điểm, hai chi phiếu cấp E.

Không hoàn thành: chết!”

Nhiệm vụ lần này không có yêu cầu thêm, chỉ ngắn gọn một dòng như vậy. Nhưng Phan Bá lông mày nhíu chặt suy tư. Hắn có cảm giác nhiệm vụ lần này rất rất nguy hiểm!

Nhìn sang Nguyệt Linh cũng đang suy tư, Phan Bá hỏi: “em đã từng xem bộ phim này chưa?”

Nguyệt Linh lắc đầu: “Chưa anh à, phim này chiếu năm ngoái, em...không có thời gian để xem.”

Phan Bá trong lòng đau nhói, em gái hắn trong thời gian hắn đi tù sống cũng không sung sướng gì. Hắn lại nghe Nguyệt Linh nói tiếp: “Nhưng em có nghe đám bạn học đi xem về nói một ít. Cụ thể em không rõ nhưng đại loại là kiểu phim lính Mỹ đi đánh một căn cứ của quân Đức trong thời thế chiến thứ hai, sau đó khám phá ra phòng thí nghiệm của chúng. Lính Mỹ phải vừa chiến đấu với lính Đức vừa chiến đấu với những người thí nghiệm.”

Phan Bá cũng tập trung suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Em có nhớ nhân vật chính như thế nào không?”

Nguyệt Linh cau mày lắc đầu: “Em cũng không biết, vì em chỉ nghe loáng thoáng bọn bạn nó bàn tán” Ngừng lại một chút cô bé như nhớ ra gì đó, nói thêm: “à, nhân vật chính là người da đen. Em chỉ biết có vậy.”

Phan Bá gật gật đầu xem như hiểu: “Ừm, vậy chúng ta cứ theo chân nhân vật chính, chắc chắn sẽ an toàn hơn so với đi loạn.”



Nguyệt Linh cũng không nói thêm gì, yên lặng đứng đợi...

Phan Bá cau mày trầm ngâm một chút, cũng không suy luận được gì từ những thông tin hắn có. Hắn thầm than thở vận mệnh quá xui xẻo, lần đầu suýt chết vì không hiểu rõ tình hình, lần này coi như nắm bắt được mấu chốt nhưng lại ngu ngơ không biết kịch bản phim sẽ diễn biến thế nào. Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy, có lẽ cứ bám theo nhân vật chính kiểu gì cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng có một chi tiết làm Phan Bá bất an… đó là khi hắn được xác nhận cùng thi hành nhiệm vụ, âm thanh của công ty lại nói: “Độ khó tăng lên”. Điều này làm Phan Bá dự cảm không lành… Với nhiệm vụ đầu tiên, độ khó hắn thấy được lốm đốm, lần này lại tăng lên… không rõ sẽ xuất hiện tình huống như thế nào. Cũng may điểm số dư dả, hai anh em hắn cũng đã cường hóa được một ít, gặp nguy hiểm có thể bỏ chạy.

Nhắc tới thang máy, Phan Bá lại cảm thấy có điều không đúng. Rõ ràng lần trước thang máy đóng cửa vài chục giây là bắt đầu có chuyển biến. Nhưng lần này hai anh em đã nói chuyện một lúc lâu, vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tuy ngạc nhiên nhưng Phan Bá cũng phải kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì thang máy này như một căn phòng kim loại kín không kẽ hở không thể bước ra ngoài được. Hắn từng thử dùng sức tác động thì vách tường một điểm trầy cũng không có, đành thở dài yên lặng đứng đợi.

Thời gian lại qua thêm năm phút, đang lúc Phan Bá và Nguyệt Linh mất kiên nhẫn, thì thân thể cả hai người bị một lực vô hình cố định, không thể nào di động mảy may.

Nguyệt Linh la hoảng: “Chuyện gì vậy anh? Sao… sao cơ thể em kỳ lạ vậy…”

Phan Bá cũng hoảng sợ trong lòng, nhưng một mặt bình tĩnh an ủi: “Đừng lo lắng… chắc là công ty tác động thay đổi, cứ chờ một lát…”

Nói xong, Phan Bá phát hiện cả hai người bị lật ra nằm ngang lơ lửng trên không trung cách mặt đất tầm một mét. Để ý kỹ thấy phần chân, ngực, hai tay có từng vòng dây đai to bản dần dần hiện lên, dưới lưng lờ mờ ẩn hiện nệm giường màu trắng. Trên miệng lại có hình ảnh ống dưỡng khí từ từ hiện ra, lại thêm xung quanh mờ mờ hiện lên một số vật phẩm tựa như trong bệnh viện...

Phan Bá và Nguyệt Linh ngay lập tức hiểu được hoàn cảnh mình gặp phải, nhanh chóng lợi dụng miệng chưa hoàn toàn bị ống dưỡng khí bịt miệng, Phan Bá nói nhanh: “Nhiệm vụ sắp bắt đầu, chết tiệt, chúng ta lại đóng vai vật thí nghiệm. Nơi này có vẻ nguy hiểm, nhớ kỹ đừng gây ra tiếng động gì.”

Nguyệt Linh gật gật đầu hoảng sợ, lắp bắp nói: “Em… biết rồi…”

Sau đó cả hai người đều bị ống dẫn khí bịt chặt miệng không nói được gì, trên người những dây đai trói, ống truyền dịch cũng hiển hóa thành thực. Khung cảnh xung quanh trở nên rõ ràng với một căn phòng u ám, xung quanh có vài chiếc giường trắng nằm vài người trên đó, hàng loạt thiết bị điện tử, tủ thuốc, bình thủy tinh, được đặt ngay ngắn sát vách căn phòng.

Một vài tiếng bước chân, tiếng nói chuyện rơi vào tai hai anh em làm họ nổi gai ốc. Có người đến…

Xen lẫn trong đó là nhắc nhở của công ty: “Nhiệm vụ bắt đầu!”