Phan Bá trên người đầy mồ hôi, hắn trong lòng đầy lo lắng nhưng hắn vẫn đang chờ đợi cơ hội cuối cùng và cũng là duy nhất … đó là khi hắn bị đưa làm thí nghiệm!
“Theo như ta suy đoán cộng thêm chứng kiến tên kia bị đưa làm thí nghiệm, thì loại thuốc của bọn Đức có khả năng biến người ta thành quái vật. Đây là cốt truyện thông thường trong dòng phim kiểu này. Nhưng không rõ loại này ảnh hưởng đến mức nào, có thể lập tức bị chết nếu không hợp thuốc hoặc tăng mạnh tố chất thân thể ở một mảng nào đó. Theo như tên da trắng kia được thí nghiệm thì rõ ràng là tăng mạnh khí lực. Như vậy… ta dùng thêm thiên phú có thể tăng khí lực gấp đôi nữa chắc chắn thoát được cái giường này. Nhưng với điều kiện tiên quyết là… phải sống được sau khi bị tiêm thuốc.”
Phan Bá một mặt chờ đợi, một mặt suy nghĩ cách trốn, một mặt quan sát xung quanh dự tính trước hướng thoát thân.
“Có lẽ chỉ còn nước này thôi, công ty chắc chắn sẽ không tuyệt đường nhân viên. Nhưng nếu chỉ vậy thì độ khó không được coi là nâng lên. Chắc chắn có giới hạn gì đó”.
Đang suy nghĩ vu vơ thì tiếng giày nện trên nền đá lại vang lên, tên bác sĩ tóc vàng bước vào, tiến đến giường của Phan Bá. Hắn quan sát, kiểm tra một vài vấn đề trên người Phan Bá sau đó tay cầm lên ống thuốc màu đỏ cam.
“Ngươi nên vinh dự là người sống đầu tiên được thử nghiệm thuốc của chúng ta.” Tên bác sĩ mỉm cười nham hiểm nhìn Phan Bá nói.
Phan Bá bên này cũng sững sờ, chẳng lẽ… tên da trắng lúc nãy trước khi thí nghiệm đã… chết rồi? Nhưng loại thuốc này lại khiến cho hắn… hồi sinh? Như vậy nếu hắn bị thí nghiệm sống liệu… sẽ trở thành thứ gì?
Như nhìn thấu ý nghĩ của Phan Bá, tên bác sĩ cười khẩy nói: “Ngươi không cần hoảng sợ, những tên kia sau khi chết được tiêm thuốc lại sống lại, nhưng… 99% trở thành quái vật… còn người chưa chết thì… có thể cũng không hơn.”
Nói đoạn tên bác sĩ tóc vàng cắm ống tiêm vào trên vai Phan Bá mạnh mẽ bóp hết chất lỏng kỳ dị vào trong người của hắn.
Quan sát một lúc tên bác sĩ phất tay ra hiệu hai tên lính mang cả Phan Bá và chiếc giường đi, còn hắn tiếp tục loay hoay bên cạnh Nguyệt Linh. Nhưng hắn lại chưa thử nghiệm trên người Nguyệt Linh ngay mà chờ biến dị từ Phan Bá như thế nào.
Phan Bá lúc này chỉ cảm thấy có một luồng chất lỏng cực kỳ nóng bỏng chảy vào trong từng thớ thịt, mạch máu. cả người bắt đầu nóng lên như phát sốt, toàn thân như bị lửa thiêu đốt, đau đớn lan tràn khắp cả cơ thể hắn. Nếu được nhìn lại, hắn sẽ thấy toàn thân mình tĩnh mạch phồng lên như những con giun ngoằn ngoèo, bên trong tuy nóng nhưng bên ngoài da lại lạnh càng ngày càng trắng bệch như người chết. Hốc mắt hõm sâu, lòng trắng con mắt vằn vện hàng loạt các tia máu.
Phan Bá đau đớn nhưng không quên nhìn lại trong đầu, chỉ thấy các chỉ số có sự thay đổi mãnh liệt. Chỉ số tố chất thân thể đột ngột tăng lên gấp ba lần, chỉ số tố chất tế bào nhân đôi, nhưng chỉ số linh hồn lại trở thành màu đỏ. Phan Bá không hiểu điều này có ý nghĩa gì…
Nhưng sau hai phút, khi mà toàn thân Phan Bá đã không còn đau đớn vì chất thuốc kia hành hạ thì âm thanh máy móc vang lên: “Đinh! Phát hiện nhân viên tự chủ sử dụng huyết thanh cường hóa thân thể phiên bản lỗi. Thể chất biến dị Three Finger bị tác động thay đổi, chưa rõ kết quả, thời gian biến đổi 24 giờ. Tạm thời tăng gấp đôi chỉ số thể chất, linh hồn mỗi ba phút sẽ suy giảm 1 điểm.”
Phan Bá ngẩn người với nhắc nhở này, nhìn lại chỉ số linh hồn, hắn chỉ có 13 điểm, như vậy hắn chỉ có gần 30 phút để thực thi nhiệm vụ.
Như những gì Phan Bá lo sợ, trong đầu cả Nguyệt Linh và Phan Bá vang lên âm thanh: “Đinh! nhiệm vụ thay đổi, thay đổi thời gian hoàn thành nhiệm vụ từ 24 giờ thành 30 phút.”
Ngay lập tức Phan Bá chửi ầm lên trong bụng: “Móa nó! còn để người ta đường sống không hả? cái căn cứ này rộng bao nhiêu, sâu bao nhiêu còn chưa nắm rõ, lại kêu người ta phá hủy trong 30 phút. Lại thêm bọn lính nó để cho tự do phá hủy ấy. ..@#$%##*@&...” Phan Bá đầu to như cái điếu chửi một hồi mười tám đời cái công ty.
Hiện tại bây giờ chỉ số tố chất thân thể của Phan Bá đã tăng lên đến 78 điểm, gấp sáu lần người thường. Phan Bá không suy nghĩ chút nào, ngay lập tức dùng 3 điểm ý chí sử dụng thiên phú “ý chí chèo chống” nâng gấp đôi chỉ số tố chất thân thể lên 156 điểm gấp 15 lần người thường, duy trì thời gian 5 giây.
Hắn khẽ vặn thân thể, tay chân giằng co một trận, lập tức cả chiếc giường méo mó theo, dây đai quấn trên người nơi lỏng ra. Tận dụng cơ hội hai tên lính Đức chưa kịp phản ứng, Phan Bá xoay người đâm sầm vào cả hai. Lập tức hai tên lính bị đụng bay xa hơn bốn mét, đập người vào vách tường. Cả hai tên rớt xuống, miệng hộc máu, mắt trợn trừng không rõ sống chết.
Nghe được động tĩnh, tên bác sĩ tóc vàng đang ở phòng giải phẩu cách đó chừng 40m, nheo mày quát hỏi: “Chuyện gì ồn ào vậy?” Đợi một lúc không thấy ai trả lời, tên bác sĩ dợm bước tiến về phía tiếng động, nhưng chỉ cảm thấy đầu đau nhói một tiếng, lăn xuống ngất đi.
Phan Bá cố ý điều chỉnh lực đánh chỉ để tên bác sĩ ngất đi không giết, bởi vì hắn cần khai thác thông tin về cơ sở nghiên cứu ngầm này. Trong đó tên bác sĩ có vẻ là người có chức vụ nên có thể nắm rõ nhiều thứ.
Chạy nhanh về phía Nguyệt Linh, may mắn cô bé chưa bị tiêm thuốc. Ngay lập tức Phan Bá dùng sức, tất cả dây đai bị giật đứt, Nguyệt Linh giãy giụa thoát ra ngoài.
“Anh hai…” Nguyệt Linh hoảng sợ thổn thức.
“Đừng hoảng sợ, mọi thứ đều có cách giải quyết, có lẽ đây mới thực sự là độ khó công ty giao cho chúng ta. Việc cần nhất là tìm kiếm thông tin của căn cứ ngầm này” Phan Bá nhanh chóng nói.
Nhưng đúng lúc này Phan Bá lăn ra nền, tác dụng phụ của thiên phú đã đến!
Nguyệt Linh biết điều này, nhanh chân lôi kéo Phan Bá vào trong một góc tường, dùng một vài cái giường và ga trắng che lại. Nhẹ giọng hỏi: “Thời gian duy trì bao lâu anh.”
Phan Bá thều thào nói: “trong ... một phút.”
Nguyệt Linh gật đầu, thầm cảnh giới. Hiện tại bây giờ phải nhanh chóng cho cả hai hồi phục sức chiến đấu cao nhất, sau đó mới có lực mà hoàn thành nhiệm vụ.
Được hơn một phút, bên ngoài tiếng bước chân chạy loạn làm Phan Bá và Nguyệt Linh tim giật thót.
Bốn tên lính Đức áp giải hai người, một người nam da đen, một thằng bé da trắng bước vào. Đằng sau lại thêm hai tên lính Đức dìu một tên sĩ quan Đức bị thương trên mặt, nửa má bên trái toác ra, máu chảy dầm dề.
Nguyệt Linh nhìn thấy người da đen ngay lập tức trong lòng mở cờ, bởi vì cô nhận ra đây là nhân vật chính. Có thể đây chính là lời giải cho tình huống khó này!