Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khúc Độc Hành Cường Giả

Chương 27: Kết thúc - ân oán còn đó.




Chương 27: Kết thúc - ân oán còn đó.

Một cỗ khí thế mạnh mẽ xuất hiện giống như cự long vừa thức tỉnh. Nháy mắt đã bao phủ toàn ngoại phủ. Từ trước đến giờ mọi người chưa bao giờ phải chịu đựng qua loại uy áp cường đại đến như vậy. Từ sâu trong người mới tới đó thì cỗ uy áp lan tràn rộng ra chẳng mấy chốc đã lan ra toàn bộ gần bán kính ngoại phủ. Nhất thời, toàn bộ tộc nhân Lâm gia đều không nhịn được kính sợ trong lòng. Đối với cỗ khí thế này làm bọn họ không tự chủ được, cứ thế hai chân quỳ xuống. Mà Lâm Phụ hồ cùng với các vị trưởng lão khác mới tham gia. Tuy chưa quỳ xuống nhưng cũng cúi đầu xuống rất cung kính. Khí thế trang trọng, tất cả đều hành lễ:

- Toàn tộc nhân bái kiến đại tộc trưởng.

Lâm Nguyệt mỹ mâu nhìn chằm chằm vào sâu trong đám người kia, trên khuôn mặt nở ra nụ cười cùng một chút rung động không che dấu.Nàng cũng không nghĩ tới, việc ngày hôm nay đã làm cho vị đại tộc trưởng mới vừa hoàn thành bế quan kinh động phải đi ra:

- Luồng khí thế này.

Đối với cỗ khí thế tự nhiên lan tỏa sắc mặt Lâm Thao trở nên thay đổi, bộ mặt suy nghĩ cúi đầu nói trong thanh âm không che dấu được sự kh·iếp sợ:

- Cường giả Sinh Tử Cảnh.

Tất cả người Lâm gia mười phần thì bảy viện chen chúc ngoại phủ, hít hơi lạnh lần nữa không ngờ tới nơi khỉ ho cò gáy này lại tụ tập thứ quái nhân đông đến vậy. Hết tứ đại thiên tài, đến tất cả nhị, tam, tứ tộc trưởng. Để tộc trưởng cầm đầu một gia tộc đích thân ra mặt. Nhất thời ai nấy rơi vào trong im lặng, không nghi ngờ gì tiếng vang của Lâm Vũ sẽ vang danh khắp Lâm gia. Không! nó sẽ vang xa khắp cả thành Dương Nam. Tiếp theo tiếng lành đồn xa khắp cả đế quốc này nữa. Thiên tài xuất chúng mười bảy tuổi thực lực đã đạt tới đỉnh phong chống đỡ trước một Tân Hà Cảnh cao cấp, đối chiến cùng lúc hai Nhập Hà Cảnh cao cấp và nhiều thiên tài trẻ khắp Lâm Gia. Tin nóng hổi này nếu truyền ra ngoài sẽ là một tin r·úng đ·ộng tầm cỡ như thế nào. Không ai dám nghĩ.

Mặc kệ hành động cung kính, Lâm Ái không nay nảy chú ý đến. Lão hiện tập trung hết tinh thần chăm chú nhìn người thiếu niên tả tơi không rời mắt. Cỗ khí thế mạnh mẽ kia càng ngày càng đậm lại, vô hình quấn lấy Lâm Vũ. Trực tiếp áp chế thẳng người hắn, cỗ khí tức không ngừng lùng sục truy dò khí tức hắn. Bàn tay Lâm Vũ hơi run một chút, hắn cắn răng định phản kháng cỗ khí tức không mời mà đến này.

Lâm Giang cầm tay hắn, Sau một lát đắn đo suy nghĩ nàng cắn chặt răng nói:

- Yên tâm, đại ca của thân cô sẽ không làm hại con đâu. Bình tĩnh có ta ở đây

Nghe vậy Lâm Vũ mới thả lỏng cơ thể, mặc kệ cỗ khí tức lấn áp đó. Bởi vì hắn biết thực lực người trước mặt cao nhất trong toàn bộ khí tức hiện hiện quang đây. Hắn ước lượng hơn mức 'Sinh Hà Cảnh' một ít. Với thực hiện hắn phản kháng đến đâu đều chịu c·hết, lão ta muốn g·iết hắn thì hắn bất lực chấp nhận.

Đương nhiên Lâm Vũ đã cười chán trong lòng, hắn đã cẩn thận đánh giá vị đại tộc trưởng tại nhiệm gia tộc này. Chừng nào hắn bấu víu vào Lâm Giang ắt hắn chắc chắn an toàn.

Dò xét khắp cơ thể Lâm Vũ, Lâm Ái mới thu lại cỗ khí tức kia. Lão thở dài một tiếng nhẹ, nhíu mày trong lòng có chút nghi hoặc:

- Khí tức đứa hài tử của tứ đệ quả nhiên quỷ dị.

Nhìn ánh mắt nặng nề của Lâm Ái. Lâm Hồ cũng sửng sốt, dâng suy nghĩ đầy ngạc nhiên, nguyên lai cả bọn họ cũng tưởng Lâm Vũ đã đắc tội gì với đại tộc trưởng để giờ thành ra thế này. Ai cũng mong Lâm Ái cho một chưởng đập c·hết tên Lâm Vũ bất kính này đi. Dám nhìn thẳng đại trưởng đúng là hắn là người đầu tiên và duy nhất.

"Đại ca..." Lâm Hồ vẻ mặt sốt sắn định nó liền bị Lâm Ái giơ cánh tay khô héo ngăn cản lại. Ánh mặt phức tạp nhìn Lâm Phu Hồ, đột nhiên sắc mặt biến đổi. Âm giọng chứa phần tức giận:

- Đủ rồi Phụ Hồ! ngươi thân là trưởng bối mà lại làm ra trò mất mặt như vậy không cảm thấy xấu hổ sao. Bôi tro trấu lên Lâm gia đã chưa, còn coi thể thống ra gì nữa.



Bị Lâm Ái như ác lang nhìn trừng trừng, da mặt hơi khô héo của Lâm Hồ cũng hơi động đậy, trong miệng thoáng chút cười khổ dài.

Ai trong Lâm gia từ già trẻ lớn bé điều biết tới vị lãnh đạo này. Tôn nghiêm của hắn lớn mức nào. Nhưng vài năm trước bế quan không xuất hiện nên mới làm nhiều kẻ quên mất mà lỡ quên. May chưa c·hết là đã ổn. Một số người tự cắn tay thấy đau xót mới tin là thật. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Uy thế Lâm Vũ giờ đây đừng nói là thiên tài, ngay cả hắn đã đủ lọt vào hạng thế hệ trẻ mạnh nhất cả thành thị lớn không kém kinh đô của đế quốc.

- Trời ơi, rốt cuộc từ bao giờ tên đó tu luyện kiểu gì đạt đến ngang ngửa thiên tài cỡ.

Bớt chợt Lâm Ái nhìn vào dáng người Lâm Vũ cảm nhận sự quen thuộc, lão bề ngoài trông uy nghiêm nhưng thần sắc đã có chút u sầu. Dành đặt biệt ánh nhìn ngưng trọng. Lão đặt câu hỏi làm ai ai r·úng đ·ộng lần hai.

- Cậu là Lâm Vũ?

Bất ngờ chồng bất ngờ, ngay đến tứ đại thiên tài không kìm lòng được mà nhìn nhau. Từ chưa đến này ai cũng biết đại tộc trưởng chưa lần nào chú ý thành viên nào trong tộc, Nếu đến cá nhân Lâm Nguyệt cũng chưa được xưng hô ưu đại như thế. Lâm Ái thu lại thân phận cao của tộc để hỏi nhẹ nhàng và tử tế với một tộc nhân bình thường. Không có nói Lâm Vũ lọt vào mắt xanh cao mức nào.

Trong khi những ý niệm trong đầu Lâm Tú đang chuyển động không ngừng, thì Lâm Thao ở bên cạnh, trong lòng cũng không khỏi thở dài một tiếng:

- Ai… tên tiểu tử sư đệ này, thật sự càng ngày càng làm cho con người ta không nhìn thấu.

Biết người trước mặt là một kẻ có tu vi Sinh Tử Cảnh. Lâm Vũ không khỏi hành động cẩn thận, tuy rằng áp lực người này mang lại không ảnh hưởng nhiều tới hắn nhưng suy cho cùng hắn không được để mất hình ảnh trước mặt người này. Lâm Vũ giả vờ khập khiễng đi lên trước vài ôm quyền trân trọng chấp tay nặng nề:

- Tộc nhân là Lâm Vũ, bái kiến tộc trưởng. Tộc nhân thân mang trọng thương không thể hành lễ. Với cả ta nghĩ cũng thân phận ta không dám nhận là tộc nhân Lâm gia, vẫn mong tộc trưởng ân xá.

Chưa nói hết câu Lâm Vũ ho hự một tiếng, hơi thở một lúc nặng nề hơn. Trái tim không ngừng đập liên tục, hắn gục tay xuống chống đất thở hổn hển. Nguồn lực lược ngay trong cơ thể nhảy số liên tục, tụt giảm từ Nhập Hà Cảnh đỉnh phong tụt xuống Nhập Hà Cảnh trung cấp. Chứng kiến điều quỷ quái lần đầu như vậy, không chỉ tộc nhân bình thường khác của Lâm gia kinh ngạc mà đến cả toàn bộ cao tầng trong đó có Lâm Ái phải r·úng đ·ộng một phen.

"Tăng Khí đan" những trưởng lão có mặt không kìm nổi mà thốt lên. Con ngươi nheo lại, các vị trưởng lão bắt đầu thảo luận đầy tức giận.

Tăng Khí Đan loại đan dược tăng tu vi trong một thời gian ngắn. Như đã biết nó là loại đan dược đã được cấm nhiều các quốc gia khác nhau. Trong đó đế quốc Chân Nam quản lý rất nghiêm ngặt việc Tăng Khí Đan phát tán trôi nổi.

Bởi vì Tăng Khí Đan có tính gây nghiện cao, sử dụng nhiều lần sẽ làm con người ta mất đi lý trí. Về lâu dài gây ra hóa tính, thần thức mất kiểm soát rơi vào ma tính . Người sử dụng không kiểm soát nổi lý trí bản thân hóa thành cuồng ma.

Thế giới tu tiên chân chính không thể chấp nhận chuyện đó, ban hành hàng loạt cơ chế xử phạt người tàng trữ và sử dụng. Đến những người bình thường nhìn vào cũng khinh rẻ kẻ sử dụng Tăng Khí Đan.

Mọi người thấy tu vi Lâm Vũ đột ngột suy giảm, biết là hắn dùng Tăng Khí Đan thì chán nản xoay người, im lặng đi tới cuối hàng. Đều Mỉm cười chua xót, khinh thường thân ảnh cô đơn đang đứng cùng thế giới xung quanh trở nên có chút lạc lõng:

- Ta cứ tưởng tên phế vật này có tài cán gì. Hóa ra sử dụng thủ đoạn để giương oai trước mắt thợ. Còn tỏ vẻ ta đây tài giỏi.

- Ai, phế vật này thật sự làm mất hết cả mặt mũi gia tộc.



- Loại phế vật tà đạo này sớm đã bị đuổi khỏi gia tộc, tự sinh tự diệt rồi, làm gì còn có cơ hội ở gia tộc ăn không uống không.

- Có lẽ do làm việc gì đó trái với lương tâm, làm thần linh nổi giận đó mà. Hắn xứng đáng bị thiếu tộc trưởng trừng phạt. Đáng tiếc cho thiếu tộc trưởng bị tên đê hèn dùng thủ đoạn bỉ ổi.

Chung quanh truyền đến cười nhạo cùng thanh âm tiếc hận. Nó dừng ở trong tai của mọi người ngoại phủ, tựa như một chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim họ, khiến hô hấp của thiếu niên trở nên có chút dồn dập.

Thừa cơ hội cộng hưởng âm thanh chê bai, Lâm Tú khoé miệng ác ý cong lên như kiểu cười đểu:

- Hắc hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta. Loại phế vật được như thế chỉ có cách dùng vật bên ngoài hỗ trợ. Phế vật mãi ở định nghĩa phế thôi.

Tuy nhiên vẫn có một số người tỉnh táo không nói gì. Lâm Nguyệt, Lâm Thao, Lâm ÁI và Lâm Hồ cùng một số vị trưởng lão tinh tường khác. Như một biểu cảm mặt trầm như nước, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú về phía thiếu niên kia.

- Công pháp tăng tu vi. Không lẽ báu vật đó là công pháp đó sao.

Lâm Thao là người có học thức sâu rộng. Kiến thức thuộc hàng hiểu biết nhất Lâm gia. Nhưng không chỉ Lâm Thao, những người còn lại kể trên biết hiểu Tăng Khí Đan ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí. Lâm Vũ từ đầu đến giờ chưa bộc lộ thần thức hắn có gì khác lạ. Đúng là khí tức Lâm Vũ trên người tỏa ra khác lạ xa với tất cả những gì họ biết. Tuy thế lại chả cảm nhận nào là khí tức do đan dược bên ngoài bổ trợ.

Bản chất đan dược tăng lực chiến và công pháp tăng lực chiến khác nhau ở chỗ. Đan dược kích thích hà khí rơi vào trạng thái cuồng bạo, cưỡng ép lên mức giới hạn. Thế mới hiểu những người dùng đan dược khi hết thời gian tác dùng đồng nghĩa hao tổn lượng lớn tu vi thoát ra theo, gây c·hấn t·hương nặng. Còn công pháp lại chỉ xoay chuyển quan đơn hà chứa sâu trong cơ thể. Lượng cuồng bạo này không thể mất mà chỉ có dư thừa, nó sẽ được đơn hà rút lại và sử dụng trong lần tiếp theo tuy vào cấp bậc tu luyện.

Thứ nằm công pháp này trở nên vô cùng quý giá chính nằm ở bản chất nó thuộc loại siêu phẩm công pháp. Công pháp có thể tự động nâng cấp. Đến tài liệu ít khi đề cập chi tiết về nó.

Những người có lí trí chẳng hạn như Lâm Ái đủ thông minh để hiểu được Lâm Vũ đang mang trên người báu vật của cái gì.

Lâm Vũ chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, song chưởng cứng rắn như nham thạch lặng lẽ cấp tốc rót tia lực dò xét bên trong linh hồn quyển trục đang hoạt động phát sáng đã dần tắt ngụm:

- C·hết tiết tăng một giai lên dỉnh phong đã là cực hạn của thể trạng ta, nhưng vẫn chưa đoán hiệu lực hết nhanh như vậy. Xem ra ưu tiên hàng đầu chú trọng nhục thể, chứ tình hình này không ổn.

Lâm Vũ lảo đảo kiệt sức mà ngất đi chẳng hiểu kiếp này hắn ăn gì cầu được ước thấy. Ban nãy giả vờ tính kế sách thủ thân, nghiệp tới sớm.

Lâm Giang vừa mới hồi phục tinh thần sau khi tận mắt cảm nhận khí tức Lâm Vũ thay đổi. Nàng khe tay đỡ Lâm Vũ ngất lịm. Ngước nhìn một số ánh mắt tham lam tiêu biểu là Lâm Hồ và một số vị trưởng lão như hổ đói rình mồi. Lâm Giang đành cố cắn chặt răng, khẽ sẵn thủ v·ũ k·hí dưới ống tay y phục. Đưa Lâm Vũ cho hai người Ngọc Nhi và Yên Nương, trên tay không trẫm trễ lấy một lọ đan dược khác:

- Tẩu Tẩu, cho Vũ nhi uống đan dược này trong một tuần. Chăm sóc thì nhất định nó sẽ khỏe lại thôi. Còn hiện tại hai người cứ đứng sau muội đi.



Lâm Giang căn dặn xong liền lập tức nhìn những ánh mắt nguy hiểm kia mà không hề run sợ. Chắn ngang trước mặt Lâm Vũ. Đôi mi như chim ưng săn mồi, vừa mền nhung nhưng cũng đầy sắc đá.

Người im lặng rủ rè đầu trước tới giờ là Yên Nương cởi áo bên ngoài ra. Cởi bỏ tấm khăn trên đầu. Để lộ ba ngàn sợi tóc đen được buộc ngang bởi một sợi tơ màu tím, tùy ý buông dài, ôm lấy một bờ vai, một vòng eo lả lướt đến hút hồn. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, rèm tơ lay động, xuất trần thoát tục, như tiên tử giáng trần cho phàm nhân chứng kiến, cho phàm nhân mộng ảo mà mê say.

Rồi ánh mắt của phàm nhân lại đưa lên cao, đến khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo như ngọc không chút tỳ vết của thiếu nữ áo xanh. Da trắng thịt trong, tinh khiết vô ngần, mịn màng như lụa. Một nét ửng hồng thoáng qua đủ khiến bao người như ngất như ngây, một nụ cười nhẹ nhàng như khói xuân, ấm áp mà dịu êm. Nếu mơ hồ bắt gặp nụ cười đó, phàm nhân sẽ cảm thấy bao nhiêu buồn phiền uất hận liền tan biến đi như tơ trời:

- Tỷ trượng huynh ngươi đừng làm quá đà. Nó thật sự không mang cái gì hết. Đây là mảnh đất riêng của ' Bá Thiên'.

Âm thanh đầy ẩn ý truyền khắp hai tai Lâm ÁI. Trên trán bắt đầu ướt mồ hồi, kinh ngạc nhìn người mẫu thân Lâm Vũ. Sợ hãi đến trầm mặc:" Là thần giao cách cảm".

Lâm Ái quay trơ về trạng thái bình thường, ho một tiếng lấy lại tinh thần, xoay mình trước mặt toàn thể tộc nhân rõng rạc tuyên bố:

- Chuyện hôm nay ta nghiêm cấm bất kì ai để lộ thông tin ra ngoài. Nếu không xử lý bằng cách khai trừ khỏi tộc. Mãi mãi không được quay về. Còn nữa Phụ Hồ nhị trưởng lão tạm gác chuyện cá nhân mà nghĩ đến danh phận của mình. Dù sao Ngạo nhi vẫn chưa nguy hiểm tính mạng ngươi không cần lo lắng. Trưởng lão ngoại phủ đâu, nghe lệnh khi Lâm Vũ tỉnh lại sắp xếp chuyển sống đến nội phủ, đồng thời học ở lớp cấp cao trong học viện gia tộc, những ai còn nhắc chuyện này sẽ bị xử theo gia pháp. Giờ tất cả giải tán .

Lâm Giang nghe được câu nói trên mới dần thả lỏng cơ thể. Nàng ý kiến với Lâm Ái:

- Muội không cần huynh can thiệp, người đâu.

Lập tức hàng chục thân hiện từ trong đám đông lao ra. Qùy xuống đời nhận lệnh của Lâm Giang:

- Có, thưa tứ tộc trưởng.

Đây đều là cận vệ thân tín bên cạnh nàng nhiều năm. Về mức độ trung thành không thể nghi ngờ. Có những người lại nàng mới an tâm phần nào:

- Phái thêm người tạm chỉnh căn nhà người, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hai người trẻ trên. Nếu có động tĩnh lập tức bảo báo cho ta.

Chứng kiến nghiêm túc tuyên bố thashc thức chưa từng có. Cộng thêm lời cảnh cáo dõng dọc Lâm Ái làm các trưởng lão mặt mũi lúc xanh lúc trắng, nhưng cũng không dám nói chen vào. Đến cả nhị tộc trưởng thân là nhị đệ của đại tộc trưởng còn bị đích thân gọi thẳng tên chỉ điểm, đủ hiểu vấn đề nghiêm trọng thế nào. Đành chỉ biết nhìn nhau mà gật đầu tuân lệnh.

Lâm Phụ Hồ một bên đang thèm khát khi nhìn thực lực Lâm Vũ biến đổi bất thường lại bị Lâm Ái cảnh cáo trước bao nhiêu người không khỏi mất mặt, địa vị lão sau này bị ảnh hưởng. Cả cái ghế thiếu tộc trưởng con lão cũng bị lung lay theo, làm lão thật tức giận.

Tình cả huynh đệ hai người chính thức xuất hiện rạng nứt, lão phẩy tay áo mạnh tiến gần đến nhìn hứa hài tử mình gọi to vài vị trưởng lão tới kiểm tra thân thể. Sau khi xác nhận còn sống và tạm thời sơ cứu. Lâm Hồ tức giận cùng mấy vị trưởng lão thân tín bế hai người Lâm Ngạo và Lâm Tiếu rời đi. Trước khi đi còn liếc mắt thù hận thẳng Lâm Vũ:"Thù này lão phu ắt trả đủ".

"Rõ, tộc trưởng" Tất cả tộc nhân ho vang dăm dắt tuân theo. Lâm Ái không muốn ở lại thêm lâu, chỉ dặn dò với vài vị trưởng lão khác một số khác rồi biến mất xa dần ánh mắt mọi người. Bóng xé tà đã bắt đầu hiện, mặt trời dần lặng xuống theo đó là dòng người lũ lượt giải tán nhưng ai ai đều biết. Bắt đầu từ thời điểm sẽ có tin tức chấn động làm rung chuyển Lâm gia thế nào.

Phía đó cách không xa vài chục bước chân, Lâm Thao đang định rời khỏi nơi náo nhiệt nén phải nén lại quan sát khí tức Lâm Vũ giảm đột ngột liền cười trào phúng:

- Haha, không ngờ Lâm Vũ sở hữu công pháp hiếm có tăng lực chiến. Thời thế Lâm gia sắp có thay đổ. Hết trò xem ta về đây.

Lâm Thể Thao thở dài khẽ tiếng sau đó nhún người bay nhảy các mái nhà hướng về phía nội phủ. Lâm Nguyệt cũng không ở lại lâu, chỉ thầm cười nhẹ Lâm Vũ mang nhiều tạp niệm bỏ đi để lại cơn tức tối cho Lâm Tú

" Tên phế vật đó có gì hay ho chứ " sau đó hắn phân tán rời khỏi khu vực ngoại phủ.