Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khúc Độc Hành Cường Giả

Chương 26: Nhất Niệm Kế




Chương 26: Nhất Niệm Kế

Nhớ lại người mỹ trước trước mặt mà bản thân hắn coi là 'đường cô' (1) này Lâm Vũ cũng có chút hảo cảm. Theo như kí ức kiếp hiện tại đường cô của phụ thân hắn trước kia thường xuyên tới thăm, nhiều khi giúp đỡ gia đình khi rất nhiều trong hoàn cảnh khó khăn. Lúc trước hắn còn ngây ngô không biết phụ thân mình lại có một đường cô trẻ như thế và hắn không biết chút lai lịch đường cô của hắn.

(1) đường cô tức em gái ruột của cha.

Có thể lúc đó do hắn quá nhỏ để hiểu chuyện. Nhưng giờ đã khác, chú ý mùi hương cơ thể quyết rũ lòng người. Y phục trên người thuộc loại hàng cao tầng Lâm gia. Người đường cô Lâm Kính Giang này gọi lão kia là nhị ca. Lâm Vũ suy diễn nhất định mối quan hệ gia đình hắn với mấy người này không dạng đơn giản. Hơn nữa người mỹ tử này rất quan tâm gia đình hắn. Nếu không còn mỹ tử này giúp đỡ khi hắn trong cơn thập tử nhất sinh lúc bị Lâm Tiếu đánh cho suýt chầu trời. Và ngăn cản lão Lâm Phụ Hồ đuổi g·iết thì hắn có lẽ chỉ biết cầu nguyện thiên mệnh rủ lòng từ bi cho trùng sinh lần hai thôi.

Mặc dù trong sách pháp 'Phàm Nhất Tu Tiên' không có nói muốn giải quyết thân nhân trong cùng dòng tộc thì cần dùng thủ đoạn đối phó nào, nhưng hắn nhớ lại tấm pháp Nhất Niệm Vĩnh Hằng' đề cập hạ cái tôi mà sống sót. Tự nhiên sử dụng loại chiêu trò độc nhất.

Thường thì độ tuổi 17 tính cách con người sẽ ra sao. Ở độ tuổi bồng đột đời người, giai đoạn chuyển giao giữa thất bại và thành công. Dù thiên tài hay kẻ nghịch thiên có khác nhau về mặt tư tưởng, triết lý cuộc sống sâu sắc. Suy cho cùng đều có điểm chung đó là thích thể hiện bản thân, luôn coi mình là chung tâm. Chuyện hiển nhiên này ai rồi mắc phải. Thà rằng để những thứ phàm thế che mờ lý chí, dẫn tới cái tôi quá lớn, lòng tự trọng lên cao. Bồng bột và kiêu ngạo đối với một thiếu niên chưa trải sự đời bắt buộc phải có.

Bỗng chốc hắn để tất cả biết năng lực siêu phàm, trí tuệ tinh thông. Thử hỏi kẻ ngu si đần đồn nhất từng tồn tại không nghi ngờ. Tuy tưởng hại mà hại không tưởng, tình thế cấp bách Phụ Hồ muốn g·iết hắn. Giờ đây Lâm Giang tới giải nguy. Bây giờ hắn tâm tính kiêu ngạo đòi ta không phạm ngươi, ngươi không phạm ta đảm bảo không phải ý kiến sáng suốt.

- Đúng chính là đòi nhân quyền.

Trong binh pháp 'Nhất Niệm Vĩnh Hằng' của sư phụ truyền cho đúng chưa bao giờ lỗi thời. Về cơ bản nội dụng là muốn mượn gió bẻ măng. Cậy chống lưng đối địch kẻ được chống lưng.



Chính vì hắn đang gắn danh phế vật. Đối với suy nghĩ ngây thơ của sửu nhi (2). Lâm Kính Giang không hề biết, không ai biết nhưng ít nhất xét từ bề ngoài mà nói 'Nhất Niệm Vĩnh Hằng' chính là đánh rơi liêm sỉ để hành đồng cùng với thí dụ mẫu ở trong binh pháp tôn tử 'Phàm Nhân Tu Tiên' hoàn toàn giống nha.

(2) sửu thi ý chỉ thanh thiếu niên tính cách trẻ trâu, báo đời.

Quả nhiên hiện hữu mần mống rắc rối vẫn còn. Chí ít không tệ như những tiền bối 'trọng sinh' khác đi trước.

Lâm Vũ ho giãy dụa, hơi thở khó khăn thể hiện mang thương thế nghiêm trọng. Lâm Vũ ánh mắt như của đứa trẻ nhỏ nhìn Lâm Giang đầy tình thân và xúc động.

Mắt hắn đỏ hoe, nhìn vào ai cũng biết hắn rất muốn khóc. Nét mặt hắn đợn buồn xen lẽn cố nhịn cơn đau. Thuần như đứa chỉ biết mếu máo, nhét giọt nước mắc vào trong. Hai mắt Lâm Giang đầy cảm xúc. Mỹ tử biết hắn bây giờ đang chịu những tinh thần tổn thương rất lớn. Lâm Vũ nghẹn ngào nói thấu từng chữ xé tan trong lòng:

- Cô cô là người sao? thân nhi bất hiếu không thể hành lễ với người.

Lâm Vũ ôm sát mặt vào phần dưới ngực Lâm Kính Giang, hai tay ôm chặt sau lưng. Cả người Lâm Giang như có một dòng điện chạy mạnh qua, người này run nhè nhẹ. Xót xa nhìn bộ dáng đáng thương trong thê thảm. Hai mắt Lâm Giang không kìm được ướt đậm giọng lệ. Bàn tay mát lạnh vuốt đầu hắn.

.Đây là lần đầu tiên nàng nghe rõ thân mủ ca ca mình đứt ruột đẻ ra. Nghe sao mà thắm thiết thế, một đứa trẻ mười bảy năm qua đã phải chịu được bao uất ức, tủi nhục suốt bao năm tháng qua. Nỗi lòng này mỹ tử ta không thể thấu hiểu hết đau khổ mà Lâm Vũ phải gánh chịu. Nàng ta xấu hổ khi đến bản thân nàng có phần trách nhiệm trong đó, ai mà không đau chứ:

- Ngoan. Là lỗi của đường cô. Là đường có lỗi với con. Đáng lẽ ta không nên để cho ba người ở chỗ này. Đứng dậy nào, từ bây giờ bất cứ ai muốn làm hại con sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Hãy tin ta



Lâm Giang nói xong trực tiếp dìu Lâm Vũ đứng dậy, hất tay hai sợi dây trói Ngọc Nhi và Yên Nương bị bóp méo đứt rụng hết. Ngọc Nhi chạy đến nhanh như thỏ khóc vỡ òa vào lòng Lâm Vũ:

- Ca ca lần sau đừng làm vậy nha. Nhà mình không đủ tài chính làm đám giỗ cho huynh đâu.

Lâm Vũ cũng cười khổ, vuốt ve đầu của tiểu nữ dễ thương này. Hắn giờ dự tính có Lâm Giang ở đây về phần hắn lo lắng nhất là an toàn của hai người Ngọc Nhi.

"Càng tốt, trước tiên lấy hảo cảm của người này đã tính sau" Lâm Vũ đang định cười toét trong lòng, tuy nhiên trực giác hắn mách bảo có vô số có sát khí nồng đậm đang ở gần đây. Quay đầu sang phải nhìn hàng trăm miệng giật liên hồi khóc trong đau khổ, ánh mắt nóng cháy ở xung quanh đang phóng tới, làm cho hắn có cảm giác như đang đứng ở bên trong lò lửa vậy. Chẳng khác gì hắn là con gà mục tiêu của trăm tên sẵn sàng cầm dao chém tới.

Chứng kiến cảnh tượng tựa hồ có vô số âm thanh cõi lòng tan nát, cùng lúc vang lên thế này Lâm Vũ gãi đầu chẳng biết tự dưng vác thêm hàng trăm kẻ thù nên cười hay khóc nữa.

Lâm Vũ đâu ngờ hành động ban nãy của Lâm Giang để hắn nằm trên đùi nàng rồi dí mặt vào người như thế để gây bao nhiêu tia ghen ghét. Ở đây biết bao kẻ đang sống ế chưa được một lần sờ tay nữ nhi, hành động kia làm cái cảm giác đó lần nữa vời vợi. Họ biết Lâm Giang tuy là trưởng bối của họ nhưng mà mỹ nhân xinh chẳng kém ai kia đều là ước ao bao thanh niên. Có thể gặp bản sao lái máy bay đều chấp nhận. Đâu ra một tên ranh mười bảy tuổi chiếm hữu. Có câu nam nữ thụ thụ bất thân, ai đều muốn lần trong được hạng sắc đẹp kia chăm sóc, quan tâm thế một lần. Thế mà cuộc đời thật bất công.

- Nữ muội, kia có phải mẫu thân muội, nhị đại trưởng lão phải không.



Lâm Bài Tú đang định quyết chiến một trận sống còn với Lâm Thao nhìn hành động thân thiết nhị đại trưởng lão đối với Lâm Vũ khóe miệng không khỏi đứng hình. Ngay đến Lâm Thao là người trầm ổn nhất trong cả bọn cũng động tâm không thể giữ được bình tĩnh mà chú ý.

Lâm Nữ thì còn tệ hơn, mặt đỏ bừng bừng xấu hổ tức giận, không khỏi nhàn nhạt nói nhỏ khó hiểu. Nàng từ nhỏ đến lớn bản thân chưa được bao giờ mẫu thân chăm sóc như thế kia. Một tên người ngoài chăm sóc tử như thế, cũng chưa bao giờ thấy mẫu thân khóc với như vậy:

- Mẫu nương sao tình cảm với hắn như vậy. Không lẽ.... không lẽ hắn không phải là con của thúc bá. Khác gì là biểu ca ta sao?

Vô số tạp niệm trong đầu Lâm Nữ khiến nàng ta hoảng sợ, thậm chí đầu óc cũng đã có chút hỗn loạn hét lên một tiếng dẫm chân mạnh xuống bỏ đi ngay lập tức. Thấy thần sắc Lâm Nữ khác lạ như vậy Lâm Thao thở dài lắc đầu, từ khoảng cách bọn họ đến vị trí Lâm Vũ khá xa đương nhiên sẽ không nghe rõ cuộc trò chuyện hai người:

- Tâm tính Nữ muội đúng quá trẻ con. Xem ra lại nghĩ lung tung gì rồi. Mà trời bắt đầu xuống rồi. Nếu đã hết chuyện. Hóng nữa không có ích.

Lúc chuẩn bị đi. Sau lưng hắn truyền tới khí tức nồng đậm làm tê tê người, Lâm Thao lập tức thay đổi tâm trạng:

Chứng kiến cảnh tượng tựa hồ có vô số âm thanh cõi lòng tan nát, cùng lúc vang lên thế này Lâm Vũ gãi đầu chẳng biết tự dưng vác thêm hàng trăm kẻ thù nên cười hay khóc nữa.

Tuy nhiên sự tình lần này đã thay đổi nhanh chóng, ánh mắt tất cả ngưng trọng. Chợt giác đến giờ ai vẫn chưa hiểu gì đồng loạt khụy đầu gối xuống, một cỗ khí phách nặng nề tạo lực vô hình đề nặng trên vai ngoại trừ Nhập Hà Cảnh cao cấp trở lên mới chịu ít ảnh hưởng hơn. Loại sự tình giống như thật mà không phải thật, giống như ảo mà không phải ảo có thể xem thành một biến cố chưa từng ai trải nghiệm.

Từ đằng sau gáy mang lại cảm giác mùi vị khó chịu, dù não bộ không điều khiển chân tay phải thất thố quay sang lưng nhìn run cầm cập lùi sang hai bên. Tạo nên một lối đi rộng rãi, cánh cổng từ đâu xuất hiện một nam lão trung niên trên râu có vài sợi bạc. Đi vào với uy áp kinh người, theo sau đó là những trưởng lão rón rén đi sau.

Loại cảm giác người nam trung niên kia mang lại không biết lớn hơn Hồ đại trưởng lão bao nhiêu lần. Bất cứ ai ở đây đều không cảm nhận nổi một chút khí tức người này phát ra nhưng áp đảo mọi khí tức ở đâu. Nếu giải thích chỉ có một điều duy nhất là thực lực người này vượt xa khả năng của bọn họ có thể truy xét.

Vậy thì người nam trung niên uy phong này còn ai khác là Lâm Ai - tộc trưởng Lâm gia. L

Lão nhìn thẳng hai người Lâm Hồ và Lâm Giang, lướt qua đổ nát tan hoang khắp xung quang. Thi thể vài thân niên nằm la liệt. Chú ý hơn thiếu niên dựa tay trên vai Ngọc Nhi. Lão nhíu mày, một cỗ khí tức nặng nề truy quét cơ thể Lâm Vũ.