Chương 23: Can dự - Người thần bí đối chiến
Hôm nay, Lâm Vũ đem cho những người mơ ngủ cũng không tin là sự thật. Sự thật phá vỡ giai thoại châm biến hắn suốt bao nhiêu năm nay. Ngày hôm nay, tại thời điểm và không gian hắn đem lại một kỳ tích hơn cả truyện xuyên không. Cứ như đang xem đại hội võ lâm vậy.
Chỉ trong chốc lát những ánh mắt như nhìn thấy yêu quái. Đầu hướng trung tâm nhìn thiếu niên mặc áo thủng lỗ chỗ. Mặc dù nhiều người không rõ đến tột cùng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà Lâm Vũ thực lực đột nhiên tăng vọt, nhưng hiện thực lúc này mà mọi người lại tận mắt thấy được một sự thật, ngoài dự liệu mặc dù thực lực của Lâm Ngạo kết hợp Lâm Chánh vượt xa một tu tiên giả Nhập Hà Cảnh cao cấp bình thường nhưng cả hai lại bị bại so với lúc trước còn thảm thiết cùng dứt khoát hơn. Một quyền đánh trọng thương.
Khí phách Toái Lưu Sư Tử Quyền thể hiện ra như thể chúa tể sơn lâm gầm thét uy dũng. Gây uy áp rợn người lao thẳng về phía Lâm Ngạo làm hắn sợ đái tè ra quần. Nỗi sợ hãi tuyệt vọng chỉ có thể từ bản năng của con người trấn áp tôn nghiêm của tên thiếu tộc trưởng. Kẻ khiến bao người đời run sợ trước hắn, nay lại đối mặt tên vô danh tiểu tốt nhìn ốm yếu, đến bản thân luôn coi là phế vật. Loại ngày hôm qua hắt hơi có thể g·iết c·hết bất cứ lúc nào.
Đừng nói hắn căn bản khinh thường thực lực Lâm Vũ . Chính là hắn nghĩ dù lúc trước có chuyện thần thánh nào giúp Lâm Vũ nghịch khởi hay không cũng không thể sử dụng đến cái loại mất cân bằng vậy được. Hắn tưởng tượng giờ đây chiêu thức đó đánh trúng hắn thì chỉ là cỗ t·hi t·hể lạnh toát.
- Phụ thân cứu hài tử. Ta chưa muốn c·hết.
Tiếng lời vừa dứt, đòn chiêu thức chỉ còn cách trước bộ mặt như gào hét Lâm Ngạo vài bước chân. Một nhân ảnh đứng trước Lâm Ngạo, nét xót xa nhìn hắn. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của tất cả chứng kiến trừ Lâm Vũ, nam trung niên cũng sửng sốt đầy ngạc nhiên.
Đem ánh mắt hướng đến thiếu niên mặc đồ tàn tạ đang đứng trong sân kia. Đối diện với kình lực tuyệt kĩ hùng hồn của Lâm Vũ không có cách khác để tránh né. Nhưng nam trung niên chẳng có thời gian để suy nghĩ chuyện này. Từ trong kh·iếp sợ hồi phục lại tức khắc lượng hà khí cơ thể tăng vọi lóe ra một tia dị quang bao phát. Nam trung nhiên xuất động hà khí trong nội thê trào ra tụ lực trên toàn hai bàn tay lập tức kháng ngạnh.
Ầm...
Song chưởng đối đỉnh tạo ra một t·iếng n·ổ vang rền. Lực tiếp xúc giữa hai chưởng hình thành phản lực mang hàm năng lượng lớn gây ra làn sóng xung kích đảo chiều. Làm phá tan nửa cuối gian nhà căn bốn. Phút chốc sót lại là đ·ống đ·ổ n·át tan hoang.
Để có sóng xung kích đảo chiều điều này chỉ xảy ra khi hai lực rất lớn tác động với nhau gây một phần lượng thoát ra ngoài cũng giống như bắn hai quả đại bác ngược chiều nhau. Bề mặt hai quả đại bác tiếp xúc sẽ tác dụng lại một phản lực lan khắp bề mặt không khí xung quang.
Dư chấn mà nó tạo ra đến mặt đất trung tâm hai người không chịu nổi toác nứt vỡ vụn thành từng mảng bay lên mặt đất vài phân, gian bếp của nhà Lâm Vũ chính thức bị thổi bay tan tành. Tường đất mục nát cũng theo sau đó đổ sập theo, luồng kình phong thổi gãy bật cả gốc cây làm cả lũ đứng xem chạy nháo nhào tránh ra xa. Nhiều kẻ thì ngồi hạ mình xuống tránh trận gió lớn này. Họ không thể ngờ lực p·há h·oại do Lâm Vũ và nam tử trung niên công kích mức độ khủng kh·iếp thế này.
Một thân ảnh gầy gò bị bật bay ra ngoài từ đám bụi mù mịt trên sân. Nhìn kĩ đó chính là Lâm Vũ hắn, chân hắn đang trượt dài mặt sân tạo vết lõm kéo dài, cố gắng trùng hai chân ghìm mạnh xuống đất nhờ tác động trọng lực mới may mắn dừng lại, Mặt bám bụi áo ba lỗ cũ kĩ rách không còn chỗ để rách hơn. Thật ra sự can thiệp đột ngột của người đỡ đòn cho Lâm Ngạo cũng nằm gọn trong dự đoán từ Lâm Vũ, bởi vậy hắn mới tung hết sức t·ấn c·ông Lâm Ngạo.
- Muốn kéo thêm ai nữa thì kéo hết ra đi.
Tiếp nhận với một kích mạnh mẽ tiếp theo của người trung niên hắn chưa gặp mặt, Lâm Vũ cơ hồ không có ý lui về phía sau. Hữu quyền nắm chặt đồng thời thân hình thoáng co lại giống như một đầu cuồng sư đang ẩn nấp chờ cơ hội. Yên lặng trong giây lát, thân thể bỗng chốc giống như lợi tiễn đột nhiên vọt mạnh ra xa.
Dù lập luận Lâm Vũ có hoàn toàn chính xác hay không. Thì bây giờ hắn không tung hết khả năng đang có sợ rằng những kẻ tiếp tay cho hai huynh đệ Lâm Ngạo làm cànthừa nước đục thả câu. Hắn dù là cường giả trọng sinh nhưng mạnh bất bại, đến đâu đi nữa thì đã là quá khứ rồi.
Từ khi kí ức xay ra xung đột sau ôn hòa khiến Lâm Vũ nhớ đa phần dòng kiếp trước của hắn. Theo đó vài công pháp, võ kỹ, đơn dược hắn miệt mài tu luyện ít nhiều quay về. Mặc dù thế, với tình trạng thương thế hiện tại có phần nghiêm trọng xoay sở lắm có thể sử dụng loại công pháp phục hồi cầm chừng viết thương trong thời gian ngắn.
Ngoài ra hắn sử dụng thêm loại công pháp đột biến tu vi nhưng cái giá phải trả khi thời gian hiệu lực kết thúc phản vệ, thêm viết thương hại tại ó lẽ đau đớn gấp vài lần.
Có điều chưa nghĩ tên nam trung niên hắn đối đầu mạnh hơn hắn rất rất nhiều. Khá may tốc độ t·ấn c·ông của Toái Lưu Sư Tử Quyền khá nhanh nên nam trung niên chỉ kịp điều động bảy phần công lực. Chứ để nam trung niên tung hết sức Lâm Vũ nghĩ chắc thảm hại hơn nhiều. Ít nhiều đối phó tâm lý được với nam trung niên kia đã là một thành công.
- Tiểu tử cuồng ngôn, muốn c·hết.
Một tiếng quát trầm muộn khẽ vang lên, trong đám bụi vây kín, cơn phẫn uất có chút sát ý. Bóng ảnh trong làn bụi hung hăng t·ấn c·ông cùng Lâm Vũ lấy cứng đối cứng cùng lúc.
Về phía tứ đại thiên tài bao gồm Lâm Thể Thao, Lâm Bài Tú, Lâm Xử Nữ hay bao gồm người nào có thể đứng vững xem mà không bị ảnh hưởng bởi dư chấn hai song chưởng kia đều chỉ biết c·hết lặng, dù khoảng cách khá xa nhà Lâm Vũ hướng từ vị trí nhìn trên cao vài chục trượng có điều mọi thứ diễn ra quá nhanh cơ bản chưa cho bọn họ định hidnh thời gian để ổn định tinh thần.
Chậm rãi hồi phục lại tinh thần, trên khuôn mặt trắng nõn của Lâm Nữ mang theo một chút sắc hồng nhuận. Chiếc miệng nhỏ hồng nhuận có chút mở ra, nội tâm vô cùng kh·iếp sợ nhẹ giọng nói:
- Các huynh tỷ có thấy chuyện vừa diễn ra chứ! người đối đầu Lâm Vũ không lầm Phụ Hồ bá phụ. Nói như vậy... hắn có thể đỡ đòn Hồ bá phụ mà vẫn chưa gục sao?. Đừng nói Lâm Vũ là một tên Tân Hà Cảnh nhé.
Lâm Nữ rơi trầm mặc nói, Lâm Vũ vừa thể hiện thực lực làm nàng ta phải rơi vào trầm trồ, dẫu biết thực lực Lâm Vũ cường liễu đủ ngang hàng với đệ nhât thiên tài Lâm gia. Đã đủ hiểu nàng không thể xem thường hắn.
Nàng ta thừa nhận thêm tốc độ Lâm Vũ phải nhanh nhẹn vì ban nãy người hắn đối đầu là một nhân vật trọng yếu của Lâm gia - Đại trưởng lão Lâm Hồ, tu vi cấp bậc Tân Hà Cảnh cao cấp. Cấp bậc này tìm khắp thành Dương Nam chưa quá mười bảy người.
Thiên tài trong vòng 'trăm năm' qua của Lâm gia khả dĩ nhất là Lâm Nguyệt, người mà nàng luôn có gắng vươn để đuổi kịp mới có Tân Hà Cảnh hạ cấp. Dù thế tương lai Lâm Nguyệt đạt đến Tân Hà Cảnh cao cấp chưa phải có khả năng xảy ra.
Lâm Nguyệt ở một bên là người duy nhất từ nãy đến giờ chưa nói gì, nàng đăm đăm hình ảnh Lâm Vũ vừa thể hiện một màn trình diễn vượt xa hoàn hảo. Sắc mặt nàng lộ cảm xúc khó diễn tả làm cho chấn động, trong lúc vẻ mặt hơi trầm xuống, trong con mắt băng lãnh mê người kia, dâng trong mình nhiều ý nghĩ phức tạp.
- Tại sao lại là hắn?
Nàng luôn dùng ánh mắt khinh thường với người thấp kém hơn mình, trước đây vô số người cố ý tạo ấn tượng với nàng đều bị nhận cái kết lạnh nhạt.
Nàng nhớ chính ba ngày trước nàng ta gặp Lâm Vũ trong tình trạng b·ị đ·ánh không khác chó sắp c·hết. Khi nhìn bộ dạng thảm hại của khác làm nàng nhớ hồi nhỏ nàng nghe lén được các cao tầng trong tộc bàn luận thông tin trước lúc Lâm Vũ được sinh ra đã có kế ước khi nàng đủ mười tám tuổi sẽ kết hôn nên duyên phu thê,
Lúc đó, nhìn Lâm Vũ bị Lâm Tiếu đánh cho suýt vào mộ thì nàng vừa có chút khinh rẻ vừa nổi lên một chút lòng thương hại. Lòng thương hại giống bố thí. Vốn dĩ nàng chưa để ý nghĩ gì kẻ bị gọi biệt danh tên phế nhân chả có gì trong tay này. Tất cả những gì nàng biết đều bị coi là trò hề không đáng một xu.
Nói thế không thể trách móc Lâm Nguyệt là con người giả tạo. Ngay cả nàng và bất kì ai cũng đều muốn yêu người có thể làm bờ vai cho mình dựa dẫm. Thử hỏi người thường hay tu tiên giả liệu có ai thích một tên vừa vô dụng, vừa chả làm được gì cho đời. Liệu có gửi thân nàng cho hắn không?
Trước mặt nàng Lâm Tiếu, dù muốn cho Lâm Vũ chầu ông bà hắn chỉ đành tạm tha Lâm Vũ một mạng. Rồi tới mức nàng phải hạ mình đưa hắn về nhà. Nếu không có Lâm Nguyệt khi hôm nay vẫn đám tang Lâm Vũ cũng nên. Như tưởng chàng đây là lần cuối nàng gặp mặt tên đó, thế mà hôm nay nàng quay lại chính ngôi nhà này. Thấy một tên bị coi thường ngay cả nàng có chút ác cảm. Giờ đây nàng phải công nhận đủ chiến với một trận. Thật là oan gia ngõ hẹp, thật là làm nàng phải nhìn nhận những gì bản thân từng nghĩ.
Lâm Tú cười ngạo khí, sâu đó là sắc mặt có chút khó coi. Từ đầu hắn ta đã khinh thường Lâm Vũ rồi, lúc này này lại được Lâm Nguyệt chú ý đến không khỏi nổi tia sát ý đậm:
- Hừ! Sợ là không phải tưởng rằng như thế, chắc Hồ thúc thúc xem nhẹ tên phế đó thôi, ta nghi ngờ Lâm vũ sử dụng ám khí để ám toán Hồ thúc.