Chương 22: Liên Kích, Toái Lưu Sư Tử Quyền
Vài người phía dưới phát giác hiện diện tứ đại thiên tài Lâm Gia không khỏi r·úng đ·ộng một phen. Tình huống nhanh chóng r·ối l·oạn đẩy đám đông chèn ép lẫn nhau. Những rung động lúc trước còn chưa hoàn toàn tiêu tán mà giờ trong lòng lại tiếp tục chậm rãi dâng lên. Tứ đại thiên đài! Bốn người ứng cả sáng chói nhất tộc trưởng Lâm gia. Bọn họ đều là mẫu hình thần tượng của vô số thanh thiếu nam nữ, có lẽ kể cả thành thị sầm uất Dương Nam.
Người như bọn họ đều là thiên tài xuất sắc thường ngày kín hơi lặng tiếng, rất ít khi xuất hiện trước mặt quần chúng. Vậy mà hôm nay đích thân dành thời gian tới nơi xô xôi không những tụ họp đầy đủ còn đích thân tới nơi nghèo nát, bẩn thỉu ngoại phủ. Cùng lúc làm người ta chiêm ngưỡng trai tài gái sắc khó phai cùng lúc chứng tỏ kẻ mà bọn họ tụ tập tới không phải hạng tầm thường.
Gương mặt Lâm Bài Tú lộ ra một nét cười thầm, chỉ là che kín đi vẻ không thể tin nổi:
- Lâm Vũ? là hắn!
Lâm Xử Nữ không khỏi giật mình khi quan sát trận chiến Lâm Vũ với hai người Lâm Chánh và Lâm Ngạo, nàng biết từ bé hiểu đây là đầu chứng kiến Lâm Ngạo khổ sở chịu rơi vào thế hạ phong, chứ chưa nói đến hợp kích cùng Lâm Chánh.
Điều đó nói lên kẻ đang đối chiến hai người Lâm Chánh thực lực chẳng kém bao nhiêu với toàn bộ thiên tài nơi đây. Bọn họ cũng phi thường muốn biết vì lý do gì vị thiếu niên lại sáng tạo kỳ tích này. Trên mặt võ kỹ tồn tại loại có kinh khủng dự tính như thế không?
Ngoài ra võ kỹ Lâm Vũ đang sử dụng chí ít phải thuộc loại cao cấp.
- Khí tức kia chắc chắn là Nhập hà Cảnh đỉnh phong không hề kém cạnh muội, hình như đôi phần nhỉnh hơn một chút. Muội cũng từng nghe ở ngoại phủ có một tên bị gọi là 'phế vật' tuổi thiếu niên thân hình gầy gò, hơn nữa gia đình hắn ở chỗ nghèo nhất ngoại phủ. Thật là Lâm Vũ
Lâm Nữ bất ngờ với tên người Lâm Vũ, cái tên này ai ai Lâm gia đều biết. Một thiếu niên vô tích sự nhất trần đời, nàng cũng chưa thấy rõ mặt tên đó bao giờ. Nếu phát ngôn từ đấy không chui từ miệng Lâm Bài Tú ra đúng là trời đất không tin. Thật ra, cả cái thành tộc Lâm gia này chắc mỗi nàng ta do mải ham chơi mà không biết mặt mũi phế nổi nổi danh này như thế nào mất! ( sầu :>).
Nói đến đây Lâm Nữ dừng lại, cố gắng nuốt trôi sự thật khó tin này. Không phải từ nhỏ nàng được nghe nói Lâm vũ là phế vật không bằng nổi người thường. Vậy sao sự thật tới mức nàng phải thừa nhận đủ tư cách làm đối thủ của mình.
Hai người Lâm Bài Tú và Lâm Thể Thao không thấy lạ khi thấy Lâm Nữ dừng nói, hai người cũng đều có mắt nên thấy cảnh tượng hiện tại trước mắt thật phen kinh động.
Theo Lâm Thể Thao biết thì Lâm Ngạo có thực lực gần tiếp cận Nhập Hà Cảnh năm đoạn, bản thân đã nắm giữ ít nhất ba loại võ kỹ nhị nguyệt tinh và một loại hộ thể công pháp. Sơ qua vài loại võ kỹ này, đủ để hắn khó tìm đối thủ trong những người cùng cấp bậc. Đúng thế thì trận chiến này lẽ ra tên Lâm Vũ tựa hồ rơi vào hạ phong.
Lâm Thao nghiêm túc nói thiên hướng phần cà khịa:
- Còn trẻ thế này đã mạnh hơn chúng ta. Phẩm chất như vậy xem ra đúng như sự thật. Thực chất sáng tỏ hơn tám phần là con của thúc phụ Bá rồi. Quả nhiên bọn họ không nói dối chúng ta. Nghe nói hồi Lâm Vũ mới sinh ra trước đó có ước định gã cho Lâm Nguyệt muội, haha đáng tiếc không bao nhiêu kẻ chẳng tin giờ thấy ngu chưa.
Lâm Thể Thao được gọi biệt danh 'kẻ mọt sách' tính tình rất trầm ổn, bĩnh tĩnh. Chẳng qua nhiều lúc không quan tâm phát ngôn mình có dối lòng hay không. Phát biểu câu nào tỏ vẻ tri thức, thẳng thắn đến đấy. Dẫu vậy không tự phụ như các thiên tài khác cũng được mọi người đáng quý.
Nghe mùi khịa nặng như thể ám chỉ hướng chõ vào mặt Lâm Tú. Lâm Tú nghiến răng một tiếng quát to, hai tay nắm chặt tay, chỉ muốn lao vào giao chiến cho Lâm Thao ăn đập vài nhát. Cay hơn là hắn thấy từ đầu đến giờ sắc mặt Lâm Nguyệt cú chằm chằm hướng ánh nhìn về vị trí Lâm Vũ mặc kệ sự tồn tại của ba người lạnh nhạt không chào hắn nổi một câu.
- Lâm Thao ngươi có ý gì? Những gì ngươi nói chắc gì đã là đúng. Biết đâu tên phế vật kia dùng phương tà đạo hay thứ gì đó để chơi bẩn hai người Lâm Ngạo. Chắc do chủ quan nên hắn mới được như vậy. Ngươi khẳng định tên phế vật đó là con vị nhân thánh đấy hình như còn chưa đủ tư cách.
Cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp trả, thực chất Lâm Tú lửa giận cùng ghen ghét đã tràn ngập khắp suy nghĩ của hắn" Tên cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ. Nếu không phải võ kỹ của Lâm gia, vậy tên phế vật đó từ đâu mà học được? Tên ăn hại Lâm Ngạo này rõ ràng thảo thuận nhanh gọn...".
Lâm Thao vốn nhiều kiến thức, nhìn biểu hiện cứng ngắc của Lâm Bài Tú mặt cười khẽ biến đổi, trầm giọng nói:
- Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Trận chiến ở sân nhà Lâm Vũ cuốn hút tới mức ghê người. Lâm Vũ nắm chặt bàn tay thành quyền bao phủ màu lục nhạt, nhờ đó gia tốc đòn đánh hàng loạt quyền nện mạnh vào Lâm Ngạo và Lâm Chánh.
- Tứ thức quyền liên kích.
Chuỗi những cú quyền mang lực lớn nhanh chóng kia, liên hoàn tung đấm thường khiến hai người Lâm Ngạo cũng khó khăn đủ chiêu bài ra chống đỡ, nhưng tình thế không thể tiếp tránh hết từng quyền dồn dập liên tục vậy được. Chuyển động quyền kích liên hồi của Lâm Vũ nhanh tới mức bọn chúng không xác định được vị trí sau mỗi đòn. Biên độ dao động không cùng một chỗ xuất phát điểm, để bắt kịp gia tốc kia thì chuyện chống đỡ đã rất vất vả nói chi phản công. Do vậy giải pháp bây giờ là đành cố nén đau gắng thoát thân vòng chính diện công kích
Bị Lâm Ngạo như ác lang nhìn trừng trừng, da mặt mềm ịn của Lâm Chánh cũng hơi động đậy, trong miệng thoáng chút cười cay đắng.
Bang, bang.
Sau từng đợt sóng v·a c·hạm, hàng loạt xung kích mang lượng lớn v·ụ n·ổ nhỏ không khí. Toàn bộ người khắp nơi Lâm gia đừng ngoan chứng kiến phải thừa nhận ra. Đã lâu rồi họ chưa chứng kiến trận chiến này đỉnh cấp như vậy. Đều này chỉ có thể thấy giữa đại hội so tài toàn thiên tài các gia tộc đấu với nhau. Giờ lại được tái hiện bởi một tên họ coi thường trước kia.
- Ta mới trọng sinh đã bị ăn hành như vậy. Lần đầu ta thấy đó.
Đối mặt với một kích mạnh mẽ của cả hai người Lâm Chánh liên thủ thương thế Lâm Vũ trên áo nhiều chỗ đã rách, dọc cánh tay hoặc thân thể có nhiều vết chảy máu. Tuy vậy khi thấy hai người Lâm Ngạo và Lâm Chánh b·ị đ·ánh bật ra đằng sau. Hai người còn thảm hại hơn nhiều, đầu tóc bù xù rối hết lên như tổ chim, y phục mai bằng vải đắt tiền quyền quý đã bám đen rách tả tơi. Hai người cảm nhận hơi thở ngưng trệ và sức lực dần giảm sút. Hết cách cả hai nhìn Ngọc Nhi và Yên Nương với con mắt thâm độc.
Từng cơn đau nhức lan tỏa khắp cơ tay khiến Lâm Ngạo khiến hắn tức tối nổi gồng gân xanh nổi lên. Cho dù như thế nào thì hắn cũng là người có uy tín ở Lâm gia, vậy mà bây giờ lại bị Lâm Vũ ở trước mặt bao nhiêu người mà nhục nhã.
Lâm Ngạo lòng dạ vốn không rộng rãi, bây giờ chỉ hận không thể lập tức đem Lâm Vũ bầm thây vạn đoạn. Không đánh lại thì làm sao chứ. Chỉ cần hắn bắt giữ người thân Lâm Vũ gần đó làm giảm nhịp độ t·ấn c·ông thì sợ gì không thể g·iết Lâm Vũ.
Thay đổi kế sách hèn hạ, Lâm Ngạo nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một loại ánh mắt âm lãnh tàn nhẫn giống như sát thủ hung tàn hiện lên. Chỉ thấy thân hình hắn như tia chớp, mang theo một cỗ khí thế uy áp vô cùng lao tới trước mặt Ngọc Nhi, hữu quyền nắm chặt định túm cổ vào bắt lấy nàng.
Nào hắn đâu ngờ, Lâm Vũ với đôi mắt trắng dã bất thình lình xuất hiện trước mặt hắn. Lâm Ngạo còn chưa kịp phản ứng vì tốc độ mà Lâm Vũ di chuyển quá nhanh, nó chỉ chưa đến nổi một giây đã chặn đứng trước mặt. Một cước đang ngang lưng như trời giáng thịnh nộ ập xuống.
Phụt, Lâm Ngạo mặt biến dạng không chịu được ngụm ra hụp máu tương, cú đá này của Lâm Vũ mang ngoại lực kích kinh khủng, từ dây chằng kéo đến tủy sống bị đè nén muốn gãy làm đôi vậy. Hắn bị chấn bay xa lê lết trên mặt đất gần mười thước mới dừng lại.
- Ta có lời khen cho ám toáng vừa rồi của ngươi, đáng tiếc trò mèo trước mặc ta chỉ sử dụng được một lần mà thôi.
Ánh mắt Lâm Vũ sáng rực cả lên khiến đứng dưới xem cũng toát mồ hôi lạnh, không dám căn ngăn vì ai cũng không ai ngu làm đối đầu một con thú dữ cả áp đảo kia. Trong lòng nhiều người có thái độ khác nhau, người thì hả hê khi thấy Lâm Ngạo như chó sắp c·hết bởi lẽ nơi đầy đã có nhiều người bị Lâm Ngạo ức h·iếp coi không ra gì, có kẻ thì vui sướng khi thấy nỗi đau trên kẻ khác, vài người thấy gan Lâm Vũ lớn tới mức chẳng sợ thế lực sau lưng phải hối hận.
Nhưng điểm chung ai nấy đều chỉ bàn luận Lâm Ngạo chứ chưa động chạm gì đấy cái gọi là 'phế vật' trước đó đều cười chê.
Lâm Vũ dị động tiến tới nhấc bổng Lâm Ngạo lên, làm hắn sắc mặt cũng hơi đổi, khác xa vẻ quý tử thiếu tộc trưởng ngạo mạn gì đó ngay lúc đầu. Hắn còn đang khó hiểu vì sao chuyển động lúc nãy bị Lâm Vũ bắt bài, giờ nỗi hận hắn đang ngấm đến thấu xương. Hắn hận không g·iết ngay Lâm Vũ từ đầu, để giờ chỉ biết sợ hãi.
Lâm Chánh thừa cơ hội Lâm Vũ không chú ý, nhanh chóng đánh lén thẳng sau đầu, đắc ý:
- Ngươi sơ hở rồi, c·hết đi.
Đối mặt đòn đánh hiểm hóc Lâm Vũ vẫn không chút di chuyển nhẹ nhàng ném thẳng Lâm Ngạo hục thẳng vào bức tường đất. Từ hông xoay mình nửa vòng đá thẳng mạn xương bên phải Lâm Chánh, đòn cước mạnh này làm Lâm Chánh úp thẳng mặt xuống đất, phụt cả nước miếng bay tứ tung.
Lâm Vũ lùi về sau hai thước, bàn tay khẽ chậm rãi nắm chặt, luồng kim hỏa quang xé rách không khí, kình phong mãnh liệt làm một ít đá vụn trên mặt đất tung lên, xuyên qua bao phủ tay phải luồng hà khí màu rực lửa từ trong cơ thể Lâm Vũ dũng mãnh tuôn ra. Hà khí tụ hóa thành nguyên hình con cự miêu khí chất gầm hét xung mãnh.
- Quyền này là trả cho những gì ngươi đã làm người thân ta - Toái Lưu Sư Tử Quyền.