Chương 24: Khó nhằn
Lâm Thao dáng vẻ thư sinh bắt đầu nói thu hút sự chú ý Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt là người duy nhất không quan tâm câu chuyện ba người còn lại, nhưng lần này Lâm Thao dùng giọng âm nghiêm túc cực kì ra dáng tri thức, đôi mắt phần trầm ngâm hơn. Ai cũng biết Lâm Thao có khả năng quan sát sự việc tốt như thế nào. Tiếp thu kiến thức và đưa ra lập luận chính xác, ngay đến Lâm Nguyệt thì nàng ta phải thừa nhận về kiến thức yếu thế hơn Lâm Thao. Chuyện khó khănsong nàng chấp nhận về mảng am hiểu không bằng Lâm Thao. Nói đến thế hệ trẻ Lâm gia có tâm tính ổn định và trưởng thành nhất khó có ai vượt qua hắn.
- À còn nữa, không biết tại sao Lâm Vũ dùng chiêu thức đối chọi sòng phẳng tuyệt kĩ Kim Quang Chưởng. Nhưng có điều ta cực kì chắc chắn? thật thắc mắc vì sao ban nãy huynh đài Lâm Tú đây lại biết và cho rằng Lâm Vũ giở trò trước mặt Lâm Phụ thúc thúc. Ai đều biết dưới kia hỗn chiến r·ối l·oạn việc quan sát khó khăn gấp bội. Cộng thêm huynh đệ nhà Lâm Ngạo đang nằm lì phải chăng... chuyện có dính dáng tới huynh a.
Nghe đến đây Lâm Tú luống cuống chân tay, vẻ biểu hiện sốt sắng cả lên, hắn hằn giọng không kiêng nể Lâm Thao:
- Ngươi có ý gì? Lâm Thao ngươi đừng có lời lẽ vu khống ta như vậy. Đừng nghĩ ngươi là con trai tam đại trưởng lão thích làm gì thì làm.
- Sao Tú huynh đây là lôi phụ mẫu ta ra làm gì thế. Đánh trống lảng sao hả Tú huynh? không phải giả nai mà ta không biết kế hoạch thật sự các người. Thích chiến thoái mái cứ lao vào. Ta đây cũng không e ngại.
Lâm Thao mỉm cười nhẹ làm Lâm Tú cảm nhận tính khiêu khích. Hai người xoay đầu đối mắt nhìn nhau, Lâm Tú sôi máu tức giận, nóng nẩy bấy nhiêu thì Lâm Thao lại bình thản, vẻ mặt tri thức như bất cần đời đó nhiêu. Phong thế chẳng chút sợ hãy ngược lại hoàn toàn tính cách Lâm Tú. Đôi bên dần thúc dục dòng chảy hà khí trong người, khi một cỗ khí tức chuẩn bị trào ào ra chuẩn bị cho cuộc chiến mới.
Ngay lập tức Lâm Nữ thấy tình hình vượt qua ngoài kiểm soát từ đây nhảy vào chen giữa hai người, đẩy mạnh ra. X ung quanh phát ra những t·iếng n·ổ ì ùng, khí thế kinh người thách thức cả hai xem ai dám động thử trước.
Theo thời gian trôi đi bụi đất dần tan biến rơi trôi xuống mặt đất, hậu quả của dư chấn vừa rồi do hai song chưởng tạo nên để lộ ra một hố sâu vài phân ở mặt sân vừa nãy hai lúc đối kháng trực tiếp. Mọi người mới vừa được trải nghiệm một phen trợn mắt há hốc mồm, nhìn thân ảnh lão trung niên đã xê dịch vị trí ban đầu vài bước, ai nấy đều nhận ra đó là nhị tộc trưởng. Không hổ danh là Hồ nhị đại tộc trưởng thực lực kinh người.
Tuy sức công phá đáng sợ từ Phụ Hộ nhị tộc trưởng nhưng sao đi đối phó với một tiểu bối. Rõ ràng nếu so sánh với thanh thế công kích của Phụ Hồ phải tìm kẻ cùng đồng cấp để đối chiến. Đó mới là cái chủ đề chính bàn luận.
Về phía Lâm Phụ Hồ bề ngoài mặt mũi vẫn rất bình thường ra dáng uy nghiêm đúng người có quyền thế trong tộc. Đương nhiên là một người dẫn dắt Lâm gia hơn nghìn nhân khẩu. Đem thể diện còn quan trọng hơn mạng sống. Có điều đằng sau vẻ mặt bình thản đó ẩn sâu tinh thần hoang mang, hít sâu một hơi cánh tay vừa nãy tiếp xúc một chưởng hung hăng kia hiện bất đầu giật giật tê dại. Một cảm giác đau nhói lan truyền khắp đầu ngón tay kéo dài các mô cơ. May là lão nhanh trí giấu nhẹ sau áo không để ai nhận biết điều đó kể cả Lâm Thao đứng từ xa nhìn chằm chằm từng chi tiết.
Phụ Hồ đại trưởng lão nhìn Lâm Vũ thở hổn hển đứng trước mặt mà khó tin. Dù sao lão cũng đạt cảnh giới tu vi Tân Hà Cảnh cao cấp bốn đoạn hơn gần một giai so với Nhập Hà Cảnh đỉnh phong.:
- Rốt cuộc tên tiểu tử sử dụng võ kỹ gì. Dù ta chỉ kịp tụ lựcphát động bảy phần công lực không đồng nghĩa tên đó có thể tiếp được mà vẫn đứng trụ vững.
Phải biết hai tu vi Nhập Hà Cảnh và Tân Hà Cảnh Đó là hai cấp bậc khác biệt nhau hoàn toàn. Từ Nhập Hà Cảnh phải lần lượt đột phá đến Tân Hà Cảnh hạ cấp và trung cấp mới có thể đến cao cấp. Mỗi cấp lại khó khăn biết bao nhiêu mới có đi lên nhưng bù lại mỗi lên tu luyện thành công thì thực lực và sức mạnh vượt trội hơn trước nhiều lần. Do đó lão tin tưởng Lâm Vũ có dùng bằng cách nào đi chăng nữa thì chuyện trụ vững sau đòn đánh của lão là bất khả thi.
Đúng hơn là vô lý. Võ kỹ của Lâm Vũ khác xa mọi loại võ kỹ trong tầm hiểu biết của Lâm Phụ Hồ. Lối đánh khó chịu này cũng là lần đầu lão thấy.
Nghĩ chưa thông, lão bớt chợt nghe tiếng rên rỉ quen thuộc vang vẳng bên tai mình.
Lâm Ngạo ngồi gục bức tường đất mà nói yếu ớt như sắp c·hết đói, hắn bây giờ đau đớn tới mức không thể kêu được nữa. Chỉ đành dành chút hơi thở khó khăn lên cổ cố gọi phụ thân mình:
- Thân phụ, cứu con.
Phụ Hồ nhị trưởng lão bừng tỉnh, trông tình trạng Lâm Ngạo đang tái xanh mặt mày. Phụ Hồ đại trưởng lão không khỏi sốt ruột và đau xót nhìn nhi tử của mình thảm hại tới mức như tên ăn xin thảm hại.
- Ngạo nhi tại sao con lại ra nông nỗi như thế này.
Phụ Hồ nhị tộc trưởng không khỏi sốt ruột và đau xót, giống như bản năng vội vàng lôi vô số bình đan dược cất giấu nhỏ gọn trong túi áo. Vội vàng đưa hết vào miệng Lâm Ngạo không quan tâm giá trị đắt đỏ viên đạn dược này. Ai đều biết Hồ đại trưởng lão yêu thương và nuông chiều Lâm Ngạo như bảo bối tới mức nào. Chưa kể thêm hắn còn được bề bạt cho chức vị tân đại tộc trưởng trong tương lai đủ biết lão rất tự hào về đứa con này. Nếu Lâm Ngạo có mệnh hệ gì thì Lâm Vũ đừng mong c·hết yên ổn.
Tiếp nhận những viên đan dược đủ màu sắc kia, khuôn mặt Lâm Ngạo mới trở nên dễ chịu hơn:
- Phụ thân còn có cả đệ đệ nữa. Phụ thân tên phế vật Lâm Vũ đó sử dụng 'thứ đó' hại con, người nhất định phải báo thù cho hài tử ựa.
Sau lời cố dặn nói từng chữ một của Lâm Ngạo, hắn đã từ trong vòng tay phụ thân mình ngất đi. Cũng may Hồ trưởng lão còn bình tĩnh được khi cảm nhận chút hơi thở yếu ớt của hắn. Bơi vì một số loại đan dược có tác dụng phụ không đáng có, nên chuyện này không ảnh hưởng tới tính mạng. Muốn đan dược phát huy tác dụng hiểu quả của nó đôi khi cũng cần thời gian phát tác.
An tâm về tình trạng Lâm Ngạo, lão liếc mắt nhìn hài tử thứ hai của mình là Lâm Tiếu chưa rõ sống c·hết đang nằm xõng xoài dưới đất hôi bẩn.
Mọi người quan sát kinh hốt tận thấy biểu cảm tức giận nhị tộc trưởng Lâm Hồ. Lão quát một tiếng chói tai, lửa giận hận thù chiếm hết tâm trí lão, tăng tiến không ngừng ăn mòn lý trí. Mặt lão nổi gân đỏ bừng hết cả lên, ánh mắt sát lạnh dâng lên một cỗ mênh mông lực lượng xuyên thấu ra nhìn Lâm Vũ như muốn băm thây hắn thành vạn mảnh. Hà khí đáng sợ từ trong đơn hà tuôn ra dữ dội, chỉ chớp mắt đã hóa thành một thanh kiếm lớn màu lam phong rít gào, sau đó hồng mang lóe lên xé rách trời cao, giống như một cánh rừng cây đổ gãy khuếch tán bầu trời. Ai nấy run sợ cùng đều biết Lâm Vũ lần này thảm rồi.
- Lâm Vũ ngươi hại con ta ra nông nỗi. Một tên tộc nhân nhỏ nhoi mà dám đả thương con trai ta. Lão phu ta thân làm nhị tộc trưởng lôi danh dự cho ngươi biết thế là khổ đau.
Lâm Vũ hít sâu một hơi, lập tức dần dần tâm tính trở nên bình tĩnh. Hắn không khỏi bắt đầu tìm mưu, hắn biết nếu giờ cứ giữ thái độ sống c·hết với lão kia thì chỉ có c·hết thật:
- Không ngờ, lão già kia hóa ra là nhị đại lão của Lâm gia. Chức lớn vậy xem ra lần này ta khó thoát c·hết đánh điều liều một phen sử dụng 'binh pháp phàm nhân' thôi.
Bởi vì ban nãy thực lực hai người đã lộ ra rất rõ, mặc dù Lâm Vũ có võ kỹ hay cường giả trọng sinh gì đó nữa thì hiện tại thực lực của hắn so với Hồ đại trưởng lão kia chênh lệch quá lớn.
- Ta không muốn m·ất m·ạng nơi này được, ta còn nhiệm vụ lớn chưa phải làm giờ không thể c·hết. Chậc đành đánh cược một phen, trước tiên ở đây có khá nhiều người. Có lẽ mấy người đứng đầu gia tộc này ít nhiều đã tới, giờ hạ thân mình lùi một bước coi như bước đi khôn ngoan.
Lâm Vũ suy nghĩ một số trường hợp xảy ra. Tên trung niên nhìn bốn mươi tuổi trước mặt chắc chắn ít nhiều là phụ thân tên Lâm Ngạo còn tự xưng nhị tộc trưởng từ chính miệng lão nói. Việc tha cho hắn với tâm thế sát khí đậm đặc kia đương nhiên là điều không thể, nhưng hắn đã thấy hiện tại quan sát trận chiến này có rất nhiều kẻ chứng kiến thật sự có cơ hội tốt để lấy thương cảm..
Với danh phận nhị đại trưởng lão khẳng định còn liêm sỉ chắc chắn còn nghĩ tới thanh danh bản thân, cộng thêm ban nãy hắn cố tình tỏ vẻ uy nghiêm không dư động tác thừa. Đây chính là tự tính cho mình một đường lui, hắn hiện tại chưa ngu đánh liều tới mức đó. Theo kế hoạch ban đầu mà triển khai.
Mọi đường đi nước bước đã được Lâm Vũ tính toán sẵn trước vài bước. Còn nếu tên trung niên muốn g·iết hắn thì chẳng cách nào khác? đành dốc sức định theo ý trời may rủi.
Tuy nhiên tất cả suy nghĩ này điều diễn ra trong đầu Lâm Vũ khoảng thời gian ngắn, hắn bắt đầu thu lại khí lực bản thân. Luồng hào quang bao phủ bản thân đã biến mất. Nhiều người ngạc nhiên khó hiểu vì sao Lâm Vũ lại làm thế, hắn thiện chí thu lại khí lực tức là ngừng đối chiến. Họ còn muốn Phụ Hồ nhị tộc trưởng đập c·hết tên Lâm Vũ cơ mà. Nếu Hồ đại trưởng lão t·ấn c·ông thì rất khó đỡ đòn của lão hiện tại. Hậu quả không thể lường trước nhưng khẳng định thương thế không phải bàn cãi tất nhiên là rất nặng nề.
- Cung kính tiền bối, không biết vị tiền bối này là ai sao lại căn thiệp chuyện của tại hạ.
Thấy Lâm Vũ chắp tay mặt kiểu kiểu oan ức như vậy, nhiều người ngạc nhiên bàn tán hành động hành lễ này của Lâm Vũ.
- Này Lâm Vũ không biết tới nhị đại trưởng lão Lâm Phụ Hồ.
- Ngươi nói gì mà ngu thế, tên Lâm Vũ cỏn con ngoại phủ thậm trí một sự kiện lớn nhỏ Lâm gia còn chưa tham gia bao giờ làm sao có thể biết tới cao tầng Lâm gia.
.................
Nghe được lời bàn tán rì rào lớn như vậy, Lâm Phụ Hồ tưởng đang soi mói lão. Giết Lâm Vũ sợ lão bây giờ thì thật lấy lớn h·iếp nhỏ. Lão chỉ còn cách cố nénhạ sát khí xuống. Tự dưng không có chuyện gì mà g·iết người trước mặt nhiều người thì ít nhiều tổn hại thanh danh của lão, lão nói:
- Hỗn xược, nhìn thấy nhị đại trưởng lão không cúi đầu hành lễ, có vẻ ngươi không coi gia pháp ra thể loại đúng không. Thêm nữa ngươi dùng quỷ môn tà đạo gia tăng thực lực đánh trọng thương bao người tộc nhân, sử theo gia pháp đã đủ c·hết. Còn ở đó mồm lưỡi.
Lâm Vũ nghe vậy thu lại nụ cười, lạnh nhạt đáp lại nhàn nhạt phủ nhận khiến lão ta phải cứng mặt.
- Hóa ra ngài là đại trưởng lão, quả thực tộc nhân bất kính. Nhưng lời lẽ đại trưởng lão nói có phần không đúng, tiểu nhân suốt mười bảy năm qua bị gia tộc cấm đoán làm sao biết mặt ngài được, gia pháp là cái gì. Tự dưng ngài suốt hiện đánh tộc nhân còn nói ta không biết hành lễ. Với lại Lâm Ngạo dù là thiếu tộc trưởng đáng lẽ phải noi gương cho tộc nhân trong tộc noi theo, đây tự nhiên ta không gây thù oán gì đòi lấy mạng tộc nhan Chẳng lẽ là để mạng mình c·hết trong tay người khác không thể chống chả. Công lý ở đâu? Về chuyện sao nói ta dùng quỷ môn tà đạo gia tăng thực lực dù sao đại trưởng lão là người nghiêm minh trong người. Mong rằng có mắt không mù đem lại công bằng đúng sai.
Âm thanh bàn tán nổ ra, lời lẽ của Lâm Vũ quả thực quá hợp lý thuyết phục mọi người có mặt ở đây phải gật đồng đầu tình theo. Những người mới tới cách đây vài phút xem trận chiến bắt đầu thắc mắc, phần họ đã quan tâm hơ câu chuyện xoay quang này rất nhiều, vài người tìm hiểu lý do hỏi lớn:
- Ê, ta từ này chẳng hiểu câu chuyện như thế nào thế. Rốt cuộc diễn từ đầu đến giờ là như thế nào ta xem mà chả hiểu?
Nghe tên kém hiểu biến đến sau kia, vài người là người ngoại phủ theo dõi từ lúc Lâm Tiếu đến phá gây sự không khỏi đắc chí, như thời cơ ngàn năm có một thể hiện trước đám người nội phủ này:
- Đồ ngu, có thế mà không hiểu. Nghe ta tóm tắt đây này. Ban đầu Lâm Tiếu tới đòi bắt hai người Ngọc Nhi và Yên Nương. Là hai người phụ nữ ở đằng kia kìa, hơn nữa còn muốn tẩn Lâm Vũ một trận . Tự dưng chẳng biết vì sao Lâm Vũ có thực lực Nhập hà cảnh trung cấp hạ một mình hết bọn người Lâm Tiếu. Thấy vậy Lâm Tiếu nên vu khống hắn sử dụng ám khí mà thực chất các ngươi đã chứng kiến đấy. Lâm Vũ hắn sắc thái vẫn bình thường chả gì tà mà g·ian l·ận cả.
Tất cả điều gật đầu đồng tình, hóng nghe tên mập ú kia kể tiếp diễn biến:
- Ngạo thiếu tộc trưởng bất thình lình xuất hiện cứu Lâm Tiếu nhưng không kịp, nổi giận hợp kích hội đồng t·ấn c·ông Lâm Vũ. Lúc đó Lâm Vũ đánh bại được bốn người đi cùng nhưng lại trước mặt hai người Lâm Ngạo và Lâm Chánh thì rơi vào hạ phong.
Lâm Ngạo thừa cơ hội định h·iếp lấy tấm thân Ngọc Nhi là biểu muội Lâm Vũ đem ra uy h·iếp, tự dưng Lâm Vũ hắn không biết tại sao như một người khác bộc phát thực lực đỉnh phong. Hai bên lại xảy ra trận quyết chiến nữa như các người đã thấy.
- Là sao, Ngạo thiếu tộc trưởng sao có thể làm chuyện đê hèn đó.
- Thì ta đâu nói dối ngươi, có thể rất nhiều đang xem ở đây đều làm chứng.
Nghe lời như tát vào mặt đó, nhiều thiếu nữ hay cả thiếu niên sùng bái Lâm Ngạo tỏ vẻ nghi hoặc nhưng nghe được nhiều người ở đây cũng có chứng kiến sự việc không khỏi khó tin và cũng không ít thất vọng.
- Chung quy Lâm Tiếu không có lý do tới nhà bắt người vô lý, rồi Lâm Vũ đánh nhau bọn Lâm Tiếu. Lâm Tiếu bị hạ gục thì Lâm Ngạo ra tay trả thù khiến Lâm Vũ trong cơn thập tử nhất sinh, thừa cơ hội Lâm Ngạo định làm nhục Ngọc Nhi thì Lâm Vũ không rõ nguyên nhân thực lực tăng mạnh đáp trả. Và hiện tại Lâm Ngạo và Lâm Chánh bị hạ gục lại tiếp tới nhị trưởng lão xuất hiện.
Một tên trong số người chứng kiến thông minh đếm từng ngón tay qua sợ việc. Một ngón, hai ngón, ba ngón không khỏi rùng mình và sợ hết:
- Lâm Vũ hắn... hắn đối chọi gần hết mọi thiên tài Lâm gia chúng ta mà vẫn đứng được. Qủy giáng trần hả?