Chương 21: Phẩm chất mỹ nhân
Quang cảnh thoáng đãng dao hưởng tiếng ca chim vang, mùi hương thực vật phẩng phát thanh mát đủ làm tâm trí người ta êm dịu. Giữa cảnh vật hòa mình thiên nhiên ấy, ngay giữa hồ tồn tại điếm khác có những cái cây lạ lùng và những hòn đá kì lạ. Hàng lang đi sạch sẽ với nhiều dãy nối với nhau. Khác so một trời một vực nơi xuất thân của Lâm Vũ.
- Cửu quyết kiếm.
Tiếng nữ nhi vang lên nơi cảnh đẹp này, đạo cửu kiếm trên không trung bay xuống, mỗi thanh kiếm hư ảo mang cho mình kình lực mạnh mẽ có thể khiến đối nào phải dè chừng. Đạo cửu kiếm lao thẳng xuống hồ làm bay tung tóe nước khắp nơi, cá cũng phải lặn im. Một lát sau mới trở yên tĩnh vốn có của nó.
Mỹ nhân đứng sát cạnh cây cột. Tự nhiên đó là viên minh châu sáng giữa nơi trốn cảnh. Nàng lúc này cười đứng đó,trên khuôn mặt tinh sảo tuyệt luân chứa chút tiểu ý nhu hòa. Trên thân thể là bộ quần áo mang một màu xanh đặc trưng của tôn nghiêm quý phát. Thỉnh thoảng lại nổi bật ra ở dưới những đường cong uyển chuyển. Trong các mỹ nhân mà so sánh. Nàng tựa hồ không chút thua kém nào so với bất tiểu thưa đại tài. Chỉ bất quá khí chất của quyết đoán. Lại hoàn toàn bất đồng không giống nữ nhi thùy mị.
Nhìn cử chỉ nàng hiện giờ. Người khác không thể không thừa nhận một nữ nhân thành thục có khí chất thoát tục. Nữ nhân như vậy, nếu như nói nàng có thể làm cho hàng nghìn hàng vạn nam nhân lấy làm mục tiêu truy đuổi cũng không kì quái.
- Tiểu thư mời người dùng trà.
Một nha hoàn bê ấm trà rót nước vào chén ở trên bàn gần đó, cung kính đưa ra chén trà nữ tử giai sắc trước mặt.
Bờ môi, hàm răng trắng cừ khôi của càng hiện lên mỹ nữ nhan sắc đẹp tuyệt trần, thân ảnh kiều diễm, khí chất nàng khiến hoa cỏ cúi mình, dung nhan vẹn toàn cùng đôi chân trắng như vỏ trứng miên man không dứt. Thân ảnh được mặc chiếc váy xanh lam bó ôm sát dáng người tôn lên hình thể vẹn toàn ấy. Dù chỉ nhìn từ xa nhưng vẫn thấy được làn da trắng xuân sương không tì vết. Gương mặt lấm tấm chút mồ hôi nhưng vẫn lộ những đường nét hoàn hảo, đôi mắt sáng trong chuyển động thiên địa như nhạt nhòa ngã mũ trước bức tranh ất.
Nàng là Lâm Nguyệt, dù năm may mới hơn 20 tuổi, nhưng người ở độ tuổi mưới xuân đã giữ nhan sắc thanh tú, vài năm nữa ai có thể nói nàng sẽ thành mỹ nhân chừng nào.
- Phù, xem ra phần cửu quyết đối với ta bây giờ chưa thành thục, sau chăm chỉ tu luyện vậy. Cảm ơn Thanh Nhã nhé.
Dừng việc luyện tập trên tay đang cầm thanh kiếm sắc bén hết sức ảo diệu vào trong bao, Lâm Nguyệt đưa bàn tay trắng nõn ra nhận chén trà đưa lên chạm môi đỏ mọng. Đôi môi đủ cho bất kì nam nhân nào cũng ham muốn được thú cưng ̣ôm đôi chân nàng được phục vụ tận tình.
Nhìn từng đạo kiếm trông vẻ sắc bén tuy vậy độ sát thương gây ra không quá lớn nàng chỉ biết cười khổ. Nhìn nhận khuyết điểm của mình làm nàng không khỏi đau đầu. Mặc dù chín đạo cửu mà nàng hình thành đã t·ấn c·ông tốc độ khá nhanh nhưng lại tốn quá lớn lượng năng lượng để duy trì. Đối với người dùng kiếm làm binh khí mà, tốc độ và độ nhạy bén quyết định thành công của một kiếm khách. Tốc độ t·ấn c·ông chớp nhoáng, nhạy bén mà nhanh gọn - hiểm hóc.
Độ hiệu quả không phải tồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy vậy là chưa đủ. Thêm nữa giảm số lượng nếu công kích ở tảng đá gần đó việc làm nó trở thành tảng đó vụn không có khả năng. Giải quyết vấn đề trên nàng tin Cửu Kiếm Quyết sẽ gia tăng thêm công kích rất nhiều.
Nha hoàn đứng cạnh tự nhiên bĩu môi:
- Tiểu thư, a hoàn thấy thật vô lý, người xem Lâm Nữ kia cứ muốn tranh hạng một với tiểu thư. Tiểu thư chúng ta tư chất đứng đầu trăm năm khó gặp làm sao Lâm Nữ kia sánh bằng được chứ!
Đối với tiểu thư của mình mà nói, nha hoàn phấn khích coi là thể loại sùng bái. Hai mươi tuổi đã tiến bước cả giới Tân Hà Cảnh, cái tầm đủ sức có tiếng nói với các trưởng lão mọi đại gia tộc nơi đây. Làm sao kẻ khác mang đi so sánh kẻ khác được:
- Thanh Nhã không được nói vậy. Lâm Nữ muội ấy cũng mạnh không kém ta mấy đâu. Với cả ta không dám nhận danh xưng thiên tài gì, nói thiên tài thì trong lịch sử Lâm gia sao ta có thể cùng đứng với người đó.
Lâm Nguyệt nở nụ cười nụ cười tỏa nắng, làm ngay cả nha hoàn cùng giới phải mê mẩn mà nghe lời. Nàng chợt nhớ thứ gì đó, trên gương mặt tinh sảo có chút không tự nhiên:
- Sư huynh Bình Ngạo đã chịu rời khỏi đây chưa.
Nha hoàn từ tốn trả lời
- Dạ rồi thưa tiểu thư. Tên Bình Ngạo công nhận dai như đỉa thật. A hoàn khuyên hết lời mà hắn mãi không chịu đi. Nhưng đứng lâu quá cũng hóa giận bỏ đi.
Có điều nghe tiểu thư nhắc người đó ban nãy làm nha hoàn nhanh nhanh trí nói thêm
- Mà thưa tiểu thư, a hoàn không hiểu người đó tiểu thư nhắc tới không lẽ chính là vị cao nhân đỉnh đỉnh danh khắp nơi sao?. Sao có chuyện vị thế hơn cả người
Thấy nha hoàn thân thiết hỏi vậy, nàng không nói gì chỉ cười. Không trách cũng không hề giận. Nàng chỉ mím môi, lời nói giống như bản thân còn yếu kém rất nhiều:
- Thanh nhã nên nhớ so với người đó, thành tích của ta quả thật không đáng nhắc tới.
Đối với mỹ nữ này không ngạo mạn, nàng lãnh đạm như thế. Tự rút ra yếu điểm của bản thân để cải thiện trong tương lai. Lâm Nguyệt đúng thiệt không những có thiên phú tu luyện mà có cả tâm tính ổn định. Điều đó rất khó kiếmtìm người cùng trang lứa.
Nàng thừa nhận rằng vị đó mà đem nàng so sánh. Chắc nàng chưa là gì của vị cao nhân đó cả.
Thanh Nhã thấy tiểu thư của mình thường ngày khí phách oai phong, làm đấng nam nhi run sợ chưa mặt. Giờ lại hạ mình trước vị đó đủ hiểu Lâm Nguyệt thần tượng đến mức nào. Cảnh Lâm Nguyệt thùy mị làm Thanh Nhã vui a. Vì nàng rất lâu rồi mới thấy.
Từ đâu một dòng năng lượng lan truyền dòng xung kích quét qua biệt phủ của nàng. Tuy rất dao động rất nhẹ nhưng điều làm Lâm Nguyệt ngạc nhiên là khí tức này so với nàng không kém là bao nhiêu cả. Nàng nắm chặt thanh kiếm khẽ rung lên ngước nhìn về hướng phát ra khí tức rất lạ kia. Nha hoàn định hỏi thì Lâm Nguyệt không một lời, chân nhu tiến tới nhảy qua bức tường rồi biến mất.
- Tiểu thư có chuyện gì gấp gáp mà đi vội vàng thế ta.
Thanh Nhã không hiểu chuyện gì xảy, thấy tâm trạng biến sắc của tiểu thư khác thường. Bất quá suy nghĩ một hồi không ra khẽ lắc đầu rồi bỏ đi.
Tại sảnh điện nội phủ Lâm gia.
Trong sảnh điện hoành tráng, tập trung gần chục bóng người. Những người nhìn ăn mặc tâm trang, đậm nết cổ điển. Xem ra điều có địa vị cực lớn của tộc. Đặc biệt chiếc ghế làm bằng bích ngọc đắt tiền sang trọng được đặt giữa cuối sảnh, ngồi trên đó bởi trung niên nét nhìn tầm 40 tuổi. Bộ râu đen lấm chấm vài sợi trắng, ấm áp vui cười nói cùng với hai nam một nữ ngồi phía dưới cách đó vào bước chân. Lão trung niên ngụm hụp trà quay ra ngước mắt nhìn những trưởng lão khác phía dưới. Trưởng lão thấy thiện ý người đó đáp lại nghiêm nghị kính sợ, mỗi khi cảm nhận cỗ uy áp nặng nề đó. Ai ngồi đây đều biết người ngồi trên kia là ai.
Tộc trưởng kiêm gia chủ đứng đầu Lâm gia - Lâm Ái.
Kinh dị hơn nữa, hai nam một nữ lần lượt từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ uy nghi. Bọn họ chính là các tam đại trưởng của Lâm gia. Tuy nhiều người ngoài khó hiểu, nếu chức danh đại trưởng lão thì chỉ có một người duy nhất. Không thể có chuyện ba người cùng chức vị đó được. Nhưng sau khi được một số cao tầng giải thích, người ta mới ngộ ra.
Biệt danh tam đại trưởng lão chỉ là ẩn dụ cho quyền lực ba huynh đệ muội ruột thịt Lâm gia cùng nhau nắm quyền. Đại trưởng lão là Lâm Phụ Hồ, người còn lại lần lượt là Lâm Mạnh Hùng và Lâm Khính Giang đều là trưởng lão.
Tuy chức vị bọn họ là trưởng lão nhưng quyền lực của Lâm Mạnh Hùng và Lâm Kính Giang không hề kém chút nào so với đại trưởng lão Lâm Ái. Để thuận tiện xưng hô các trưởng lão khác trong Lâm gia quyết định gọi hai người bọn họ là nhị, tam tộc trưởng cho dễ thuận tiện phân biệt. Thực chất Lâm Hùng và Lâm Giang danh nghĩa thực sự vẫn là đại trưởng lão cao hơn một bậc.
Nhị tộc trưởng Lâm Phụ Hồ phấn khởi hào hứng cười nói lớn:
- Đại ca, huynh vừa mới bế quan có vài năm mà đã tiếp cấp từ Tân Hà Cảnh cao cấp lên cảnh giới chân chính Sinh Tử Cảnh, Lâm gia ta thật là có phúc mà. Bây giờ có đại ca thì tộc ta có thể chấn hưng rồi. Thử hỏi mấy lão gia hỏa bên Thạch gia và Hạo gia biết tin này chắc tức hộc máu mất, làm sao dám có đủ trình so sánh với Lâm gia chúng ta sao .
Thái độ phấn khích Lâm Phụ Hồ truyền cảm hứng cả mấy trưởng lão bên dưới. Ai nấy đều sôi nổi bàn tán nói với nhau. Chuyện tộc trưởng của bọn họ đột phá Sinh Tử Cảnh chắc chắn sẽ làm r·úng đ·ộng một phen khắp đế quốc. Lâm gia có thêm một cường giả bảo hộ đến lúc đó chẳng phải hai tộc đối thủ còn lại khi vênh váo muốn động vào Lâm gia phải dè chừng sao.
Lâm Ái tinh thần hài lòng mỉm cười nhẹ, nhưng khẩu ngữ có phần nói giảm nói tránh. Làm cho các trưởng lão phía dưới:
- Thật ra trong họa có phúc, ta may mắn lĩnh hội tu luyện mới tiến cấp lên Sinh hà cảnh, ài đâu to tát gì. Chỉ lo trong tộc xảy ra vấn đề mà ta không có mặt giải quyết thì thật đáng trách tổ tiên. Không còn mặt mũi làm con cháu họ Lâm.
Nghe vậy, mỹ tử ngồi đối diện với Lâm Mạnh Hùng cau mày, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận không tự chủ mà nói ra:
- Đại ca đừng tỏ ra vẻ nữa, huynh mới tiến cấp. Thể trạng chưa hồi phục hoàn toàn, không nhất thiết quản lý sớm vậy đâu.
Lâm Mạnh Hùng gật đầu đồng tình, giọng trầm trầm nói từ tốn, mấy trưởng lão phía dưới thấy thế đều đông thanh tán thành theo:
- Ngũ muội nói đúng đấy đại ca, huynh cứ an tâm mà nghỉ ngơi. Suốt mấy năm qua không có đại ca ở nhà, ba huynh đệ muội chúng ta đều thay nhau dẫn dắt Lâm gia phát triển, đại ca không cần lo về đề chính sự đấy đâu.
- Đúng đấy, đúng đấy tam đại trưởng lão nói chí phải. Tộc trưởng ngài cứ an tâm nghỉ ngơi.
- Đúng vậy, đúng vậy.
.................
Tộc trưởng Lâm Ái nghe thế khó mà từ chối, đành gượng cười chắp tay cảm tạ hướng về mọi người;
- Vậy làm phiền mọi người rồi.
Thấy vậy ai đấy đều rôn rả lắc tay từ chối, cử chỉ kia quá nặng bọn họ không nhận nổi. Chưa nói địa vị tộc trưởng của Lâm Ái, chỉ bàn với tu vi Sinh Tử Cảnh đã làm bọn họ kính nể rồi.
Lâm Ái c·hết cách nói gì thêm, cười khổ một nhịp cầm trên tay chén trà đang định uống thì bị thứ gì tác động làm dừng lại. Khuôn mặt vui tươi đã biến mất thay vào đó là sự trầm lặng. Nghe âm thanh đập mạnh chén trà xuống bàn, mấy trưởng lão phía dưới hoảng sự, phút chốc trong khi đại điện itrước đang tươi cười đã im phăng phắc. Dọa mấy lão suýt lên cơn đau tim.
- Từ khi nào Lâm gia ta lại xuất hiện thêm một thiên tài kiệt xuất. Rốt cuộc là ai.
Tất cả đều nghi hoặc, nam trung niên tộc trưởng Lâm Vũ ngồi ghế giữa đứng lên nói:
- Đi, ta muốn xem thiên tài này là ai.
Âm thanh cắt gió hiện lên liên tục. Theo thời gian càng nhiều thân ảnh hướng về ngoại phủ Lâm gia. Nhiều người đều cảm nhận được gần đó có dao động khí tức mạnh mẽ, liền dừng bỏ việc tu luyện hiện tại chạy thẳng theo hướng dao động đó. Đột ngột xuất hiện nhiều người hướng cùng một nơi đã làm cho người khác tò mò, như một hiệu ứng dây truyền. Đổ dồn về ngoại phủ. Mà chính xác tại ngôi nhà của Lâm Vũ.
Đứng trênngói mái nhà từ xa quan sát trận chiến phía dưới. Nói chung trận chiến của Lâm Vũ đã thu hút hầu như tất cả người của Lâm Gia tới xem, dẫn tới khu vực gần đó trong chốc lát đã kín chỗ không có lối vào. Náo nhiệt như hội chưa từng có.
Trên cây cổ thụ bóng rợm, mỹ nữ mặc bộ đồ lam bó sát hơi gợi vòng oe thon thả. Đó chính Lâm Nguyệt, sự xuất hiện của nàng thu hút ánh nhìn hướng tới mà xôn xao.
- Ủa Nguyệt tỷ tỷ, đến cả tỷ tỷ cũng bị thu hút hả.
Một nữ tử trẻ đẹp nhìn ngót nghét mới mười tám bay nhảy các mái nhà, thân thủ nhanh nhạy không phải dạng vừa, nhẹ nhàng đáp xuống cành cây khác. Miệng cười khúc khích cùng chỗ Lâm Nguyệt.
- Lâm Nữ muội cũng đến đây còn gì.
Lâm Nguyệt cười trầm nhìn nữ tử có phần mới lớn, người ngoài nhìn qua nhăn sắc không kém Lâm Nguyệt là mấy nhưng chỉ khác mái tóc hơi ngắn với cả khuôn mặt mảnh mai trông khá trẻ con. Mệnh danh là tiểu nữ quỷ Lâm gia - Lâm Xử Nữ, trông có vẻ nhỏ tuổi nhưng sức chiến đấu không ai dám khinh thường.
Lâm Nữ sốt ruột hỏi gài, nàng ta với Lâm Nguyệt đã tranh đấu nhiều năm không có đối thủ, nhưng về phương diện nàng ta đều chỉ đứng thứ hai sau Lâm Nguyệt. Về lâu dài đã sinh ra tính cạnh tranh. Sợ dài mất kịch hay cho nên dù việc nhỏ nhất Lâm Nữ cũng phải dò hỏi:
- Tỷ tới lâu chưa?
Hết lời với tiểu nữ oa lém lỉm này, Lâm Nguyệt cười khổ lắc đầu:
- Tỷ vừa mới tới cách đây không lâu, còn chưa thấy rõ gì cả.
Lâm Nữ hoài nghi nheo mắt hỏi, dù tuy hai người đã là đối thủ của nhau suốt nhiều năm nhưng họ đều coi là tỷ muội thân thiết. Nàng ta biết Lâm Nguyệt là người không bao giờ nói dối, nàng hỏi để trêu cho vui:
- Tỷ nói thiệt hông đấy.
Lâm Nguyệt che tay cười khả ái làm Lâm Nữ ngượng ngùng quay mặt, thật ra đang cười thầm vẻ đẹp dễ thương:
- Ừm,thật mà ta sao dám nói dối với muội đáng yêu chứ.
Mấy thanh niên tộc Lâm gia không đủ sức leo lên cao, chỉ biết đứng dưới ngắm nhìn hai mỹ nữ. Vừa tiếc vì hai không mặc váy để dễ nhìn, than đời:
- Ê, các người nhìn lo li con kìa. Cực phẩm chưa
Lâm Nữ quay ngược quay xuôi, ánh mắt thấy hai người quen thuộc nhanh vẫy tay nhí nhảnh về hai người.:
- Chào 2 huynh nhé.
Hai thanh niên mới tới đáp thẳng cái cây ngay cạnh đó cách chỗ hai người Lâm Nữ đứng vài bước chân, một người nhìn vẻ thư sinh khoác y phục trắng tên là Lâm Thể Thao đứng hạng ba trong Lâm Gia, người còn lại mặc áo đen mặt băng lãnh tên Lâm Bài Tú đứng thứ tư trong số nhân tài trẻ Lâm gia:
- Chỗ này náo nhiệt ghê.
Hai người Lâm Thao và Lâm Tú chỉ cười khổ với cô nương nhiều chuyện này, lần trước dính vào cô ả đã khổ muốn c·hết. Sau đó dùng tia ái mộ chào hỏi thật tươi Lâm Nguyệt. Riêng phần Lâm Tú lại thầm lặng đưa mắt tình tứ về Lâm Nguyệt đầy bí ẩn.
Lâm Nữ trông cảm tượng phũ phàng không khỏi bực tức, bĩu môi lẩm bẩn chửi thầm cho đám háo sắc. Lúc thấy hai người Lâm Thao và Lâm Tú, biểu cảm vui tươi Lâm Nguyệt đã có phần khép hơn, sắc mặt có chút lạnh nhạt không nói gì.