Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khúc Độc Hành Cường Giả

Chương 12: Phiền phức tự tìm tới




Chương 12: Phiền phức tự tìm tới

Xâu chuỗi tất cả yếu tố này lại với nhau. Yếu Lâm Vũ rơi vào trạng thái phân tích các sự việc này một cách phi hệ thống phân tích. Muốn tìm ra đáp án thì chủ chốt nằm ở biện luận chính bản thân.

- Việc trọng sinh ở hoàn cảnh phế vật là vô ý hay trùng hợp.

Hỏi đáp và hãy hỏi đáp? suy theo hướng đa chiều thấy được muốn trọng sinh cần rất nhiều yếu tố quan trọng. Trọng sinh được đã là điều không tưởng, đằng này để lấy lại kí ức tiềm kh·iếp khó khăn gấp bội. Hắn đặt giả thiết bản thân nếu trọng sinh vào kẻ thiên tài, gia thế khủng thì sao?Hai khả năng có thể xảy ra, một là hắn sẽ tốt hơn bây giờ hơn nữa có thể phát triển tu vi và hai là hắn khi hắn đã không chịu ngoại cảnh sống theo kí ức hiện tại liệu chắc hắn có thể phá vỡ lớp phong ấn kí ức không.

Vậy nên điều kiện cần để trọng sinh đã có. Đó là phải chịu tác động từ ngoại cảnh. Chính xác hơn đối với hắn là bản thân bị coi là phế vật. Điều kiện đủ là nguyên hồn tìm được thời điểm thích hợp mà ở đây chính là ngọc bội mà biểu hắn tìm được.

Một ý tưởng vụt sáng trong đầu Lâm Vũ:

- Ngọc bội đó có khả năng lưu giữ nguyên bản của linh hồn. Chứng tỏ nó ở gần nơi ta trọng sinh. Thì ra đều do nó mang nguyên thần ta đi suốt từng ấy thời gian. Chỉ là không rõ bao năm rồi.

Kết luận đã có, việc thắc mắc vì sao ngọc bội này giúp hắn trọng sinh giải quyết xong. Vì đó là công dụng của nó. Hắn không ngờ Diễm Nhi đưa cho hắn thứ độc nhất vô nhị trên đời. Không biết nên xếp nào vào loại trọng bảo nào.

- Còn về người mẫu thân tên Thái Yên này thì....

Lâm Vũ cứ đứng tại đó lẩm bẩm một mình, tên đệ tớ ghé sát tới tai nói thủ thỉ với Khoa Tiếu. Biểu cảm hết sức thất vọng:

- Thiếu gia có lẽ nào hôm nọ ngài đánh hắn nặng quá nên bị động kinh không. Thật sự hắn bị điên nặng rồi.

Đến gã cũng không nghĩ Lâm Vũ bị tổn thương não nặng thế. Sống trên đời chưa dám nghĩ cho mười cái gan hùm cũng không tới mức ngông cuồng thế này.

Cơ sở rất rõ ràng Lâm Vũ từ nhỏ đến giờ thực lực chuyện rõ như ban ngày, ba hôm trước b·ị đ·ánh cho suýt c·hết chưa có chút cơ hội phản kháng. Giờ phát ngông ngôn cuồng. Chỉ có thể là bị điên. Ngay cả Lâm Tiếu có suy nghĩ tương tự. Việc t·ấn c·ông hắn thì liên tưởng Lâm Vũ giãy c·hết phản kháng nên có thể thông cảm. Dẫu sao cái thái độ này của kẻ gọi là phế vật mà hắn chưa xem vào mắt kia, hắn quyết phải g·iết c·hết Lâm Phi Vũ.

Có điều hắn g·iết người không bị xử sao? hắn mà phải sợ ư? Mà hắn g·iết Lâm Vũ thì ai có quyết xử lý hắn. Gia thế của hắn mà sợ tên sống c·hết chẳng không bằng chó canh nhà. Dựa vào lão phụ thân già là một trong bốn người dẫn dắt Lâm gia, cố nhiên ngang ngược, hống hách, đối với Lâm Vũ thường đem thành trò giải trí, thường xuyên đ·ánh đ·ập sỉ nhục hắn y hệt thú vui trong tửu lầu. Với những làm mà Lâm Khoa Tiếu gây ra các trưởng lão làm như không có gì cho qua, dù sao phụ thân hắn là đại trưởng lão gần ngang hàng tộc trưởng chứ đâu phải đùa.

- Ca, Mau chạy đi! Không cần lo lắng cho muội.

Ngọc Nhi suy nghĩ giống bao người khác, nàng cho rằng rõ ràng Lâm Vũ mới tỉnh dậy đầu óc không tỉnh táo rồi. Bây giờ nàng chỉ cầu xin Lâm Vũ rời khỏi đây. Nàng sợ bản chất Lâm Tiếu sẽ làm hại ca ca của nàng mất.

Những người đứng ngoài xem thấy Lâm Vũ nhìn chăm chú xuống đất miệng lẩm nhẩm đều nghĩ hắn đang cảm thấy hối hận lắm. Đáng tiếc mọi chuyện đã quá muộn

Ban nãy thay vì tức giận câu nói của Lâm Vũ thì Lâm Tếu ở một bên cười lạ thường. Tên phế vật Lâm Vũ tình hình bị hắn đánh hôm trước tới mức phát ngốc rồi:

- Chạy? Ha ha xem hắn thử dám chạy. Mà chạy được đâu chứ.

Lâm Vũ hôm nay ta sẽ phải cho ngươi sống không bằng c·hết vì đã mạo phạm ta.

- Ngươi là Lâm Tiếu.



Lâm Vũ cuối cùng chịu mở miệng, ánh mắt thiện chí hướng tới Lâm Khoa Tiếu. Nhưng ẩn trong đó con mắt híp lại, khóe miệng nổi lên một nét cười lạnh.

- Ồ bị ăn hành nên nhiều nên loạn thần hả Lâm Vũ. Khó tránh láo xược như thế? Hừm, dám gọi ta là ngươi. Hôm nay ta thay tộc nhân để hảo hảo giáo huấn ngươi một chút. Lỡ lần này c·hết ta không chịu tránh nhiệm đâu đấy.

Khoa Tiếu tới g·iết người không sợ sệt chút nào, bình thản nhiều hơn? Hắn g·iết người không bị xử sao? hắn mà phải sợ ư? Mà hắn g·iết Lâm Vũ thì ai có quyền xử lý hắn. Gia thế của hắn mà sợ tên sống c·hết bằng chó canh nhà.

Hắt hơi dựa vào lão phụ thân già là một trong bốn người dẫn dắt Lâm gia. Chẳng lý do để không thích ngang ngược, hống hách, đối với Lâm Vũ mà nói h·ành h·ạ thường đem thành trò giải trí, thường xuyên đ·ánh đ·ập sỉ nhục hắn y hệt thú vui trong tửu lầu.

Những lần mà Lâm Khoa Tiếu gây ra, các trưởng lão đều làm ngơ như không có gì . Phụ thân hắn là đại trưởng lão gần ngang hàng tộc trưởng chứ đâu phải đùa.

Trong khi Lâm Vũ tính kế lâu dài từng bước cẩn thận, Lâm Khoa Tiếu nhìn Lâm Vũ đang dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía hắn:

- Kiểu quyền thế coi thường kiếp trước ta từng trải nghiệm qua, dự đoán không sai thì diễn biến tiếp theo không chỉ có tên Lâm Tiếu can dự. Tên đó là thiếu gia của gia tộc này, đứng sau có người chống lưng. Bây giờ ta tỏ vẻ thái độ như cũ, hành sự phải kín đạo tránh người khác nghi ngờ ta. Buồn thật, đúng là dù thời kì nào đều có phần tử kiêu ngạo, hống hách dựa hơi chẳng biết trời cao đất dày. Vì đại cuộc nên giữ chữ nhẫn.

Trong khi Lâm Vũ tính kế lâu dài từng bước cẩn thận, Lâm Khoa Tiếu nhìn Lâm Vũ đang dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía hắn. Lâm Tiếu bắt đầu có nhiều suy nghĩ hèn bẩn, tên khốn nạn này đi đến cạnh Ngọc Nhi nhìn nàng với đường cong mới lớn, vòng ngực phần đau mắt, hiện đang bị gã đằng sau khống chế không thể động đậy được, quay đầu nhìn cười đểu Lâm Vũ một cái, bàn tay nâng cằm lên ngắm ngía một chút.

Ngọc Nhi sau lưng toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt Lâm Khoa Tiếu giờ này nhìn bộ ngực trắng bóng Ngọc Nhi hiện lên quá dâm tà. Hắn tới đã chơi nhiều nữ nhân ở tửu lầu nhưng giờ mới thấy một thiếu nữ mới lớn có vẻ đẹp ngon hoàn mỹ, dục vọng nổi lên rõ rệt.

Lâm Vũ mỉm cười con mồi đã mắc bẫy, hiện tại tay vẫn nắm chặt nhìn tên Khoa Tiếu:

- Nhãi tôm không cho nằm liệt giường nửa tháng không được.

Đằng sau cánh cổng nhà, nhóm người tụ tập chung chỗ lại khó chịu để được nhìn kĩ tình hình. Không gian chật mà người thì ngày đông. Những người này đều toàn thể loại đi hóng chuyện, nhìn hành động đê tiện kia cũng đành bất lực. Phương án bàn chuyện phiếm là cách xử lý tốt nhất. Mắt không nghe tai không thấy.

Khái quát tình hình có thể nhận ra chuyện gì đó chẳng lành. Ngờ đâu cái tên Lâm Vũ cả gan mức vậy. Lâm Tiếu đỏ mặt nổi gân trán. Nghiêng ý kiến sang dấu bài ẩn là điều không thể. Một tên phế vật tự dưng 'gáy to' như thế khả năng cao đang bề ngoài tỏ vẻ ổn là chính.

Luận điểm là Lâm Vũ giữ im lặng thực chất tạo hiểu lầm cho hắn làm hắn phân tâm. Như hiểu bóp suy nghĩ thiểu năng đến từ Lâm Vũ. Lâm Tiếu nóng lòng như đang lửa thiêu đốt, hắn tạm thời rút tay siết chặt nhìn Lâm Vũ nói đầy chế giễu:

- Ồ ta quên cái tên phế vật nhất Lâm Gia chưa đạt nổi tí kinh mạch khí trong đơn hà sao cả gan làm ta nằm liệt giường.

- Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà không biết nhục ở đó nói đạo lý.

Câu nói cực kì thấm sát thương chí mạng. Nghe lời châm biến phát bởi miệng phế vật khuôn mặt nhăn nhó của Lâm Tiếu mới hơi thả lỏng một chút bắt đầu cứng lại, hàm răng không ngừng nghiến tạo tiếng ma sát với nhau.

Làm cho tất cả thiếu niên trong khuôn viên vì 'đố kỵ' mà hai mắt lác lên. Từ xa Ngọc Nhi khoé miệng hơi giật giật, khuôn măt có chút khó coi, hai nắm tay, hết nắm vào rồi lại thả ra.

- Cái gì?



Nghi vấn gống hơn cảm xúc lời đồng thanh rùng mình biểu đạt cho bất ngờ đến cạn lời, không khí bàn tán xôn xao bắt đầu về chuyện này căng thẳng hơn.

Lâm Vũ thản nhiên ngắt quãng lời chế giễu của Lâm Tiếu, kia vừa nói nhẩm vừa âm thầm khởi động gân cốt:



- Bình ổn dụ cọp ra hang đã, thể trạng ăn uống béo tốt chưa đủ, định lấy ngươi làm phồng nền mới cho chút thời gian đứng ở đây khoác lác.

- Trời ơi, Lâm Vũ dám gọi Lâm Tiếu thiếu gia là cẩu thật gan quá vậy.

Một nữ tử mặt mũi bình thường xem nói cùng mấy người gần đó đến giời chưa tin những gì nghe thấy là sự thật. Sao Lâm Vũ có gan như vậy.

- Ta thấy giống bị điên ý trọc thiếu gia với tu vi tám đoạn hạ cấp Nhập Hà Cảnh thì.. Sao tên ngốc đó lại có thể....Lâm Vũ lần này xui rồi .

Một nam béo lắc đầu thở dài nói. Cậu ta bất ngờ không tin câu nói vừa rồi nhưng nghĩ lại có ích gì chứ. Thiên tài Lâm gia cảnh giới đỉnh danh mà còn đối xử phần tôn trọng với Lâm Tiếu vậy mà Lâm Vũ hắn phế nhân bình thường.

Tiếng xôn xao khắp nơi, khiến Lâm Tiếu khuôn mặt giật giật đỏ bừng, đường đường danh phận thiếu gia từ trước đến nay ai gặp phải cúi đầu kính nể mà lại bị một tên rẻ rách coi không ra gì, thêm những cắt ngang lời gọi thẳng tên là cẩu, với một người địa vị như Lâm Tiếu làm sao có thể bị sỉ nhục với nhiều người ở đây.

Lâm Vũ so sánh Lâm Tiếu thiếu gia là một con chó. Ngay cả lông mày Lâm Tiếu cũng giật giật cứng cả cổ.

Động tĩnh khá lớn nên có một số người đi ngó vào trong xem hóng mặc dù biết tình hình hiện tại nhưng không ai dám ra can ngăn do sợ địa vị Lâm Tiếu vì Lâm Vũ cả gan chống đối.

Là con trai thứ hai của đại trưởng lão trong gia tộc, cảm giác ưu việt của Lâm Tiếu luôn luôn rất mạnh, đối với thiếu nữ không giống người thường Ngọc Ngu này, trong nội tâm của Lâm Tiếu, đã vô cùng kiên quyết ngầm ép coi nàng là vợ của mình, cho dù đây chỉ là hy vọng đơn phương của hắn mà thôi. Muốn đùa giỡn chút thân thể của Ngọc Nhi để làm Lâm Vũ bất lực giờ lại thành bất thành. Không những phản tác dụng làm hắn bị mất mặt tận hai lần. Ngọn lửa b·ạo l·ực bùng lên, hơn nữa quan trọng nhất là một tên phế vật hắn có thể g·iết bất kì lúc nào dám đứng mặt đối mặt với hắn.

Nộ khí trong đôi tròng mắt Lâm Tiếu không ngừng toát ra. Một lát sau chậm rãi thở ra một hơi. Trên khuôn mặt lại đeo một nụ cười ấm áp, chỉnh sửa quần áo có chút lộn xộn, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người hướng về Lâm Vũ đang tự ti đứng tiếp đón chậm rãi bước tới. Tất cả biết sắp có tại họa lớn ập tới nơi này rồi.

- Giỏi lắm tên phế vật kia

Thời điểm Lâm Tiếu đã nổi gân xanh khuôn mặt đầy sự tức giận. Chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mặt Lâm Vũ. Mấy tên theo Lâm Tiếu mặt mày xanh tái méc và những mấy người ngoại tộc đang núp nhìn trộm cũng vậy. Lâm Tiếu thực sự tự ái rồi.

- Hôm nay ta sẽ đánh gãy tay chân ngươi, sau đó nhổ răng ngươi, chặt tứ chi của ngươi ra hừ hừ .... bây đâu lên cho ta. Phải làm hắn sống không bằng c·hết

Lúc này Lâm Tiếu nói dứt lời khuôn mặt như một con dã thú với vồ tới. Nhận được lện đằng sau sáu, bảy đàn đệ của Lâm Tiếu không dám chậm trễ, vọt tới vận dụng ra hà khí. Khiến cho bầu khí xung quanh có chút căng thẳng. Ai nấy đều tỏ vẻ thích thú h·ành h·ạ tên phế vật.

Chỉ riêng Lâm Vũ khoan tay đứng im tiếp đón bọn hạng tầm thường. Lâm Vũ lông mày đột nhiên nhăn lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, quang nhãn giúp hắn ta biết rõ cử động của từng người trong khu vực bán kính vài thước, trong đó có cả tên Lâm vũ đang đi về phía Tiêu Viêm.

Những người xung quanh thấy vậy không khỏi thở dài. Lâm Vũ từ xưa năm nào đều bị tẩn nằm cho liệt giường. Mới ba hôm trước bị tẩn cho suýt đi về trầu tổ tiên.

Lấy một địch bảy cơn họa này không qua khỏi.

-Thôi xong rồi, xin lỗi Lâm Vũ bọn ta không thể làm gì.



Họ tuy giống Lâm Vũ là người cùng trong ngoại phủ tuy biết Lâm Vũ hắn phế vật từ khi mới sinh ra căn cơ không có đáng thương.

Nhưng muốn giúp vô ích, vì kẻ trước mặt không phải dạng thường với địa vị như họ làm sao có thể. Người gần xung quanh nhà Lâm Vũ khác hắn là bao.

Khuôn mặt bình tĩnh nhìn phong nhận bắn đến. Lâm Vũ bàn tay hướng mặt đất một chưởng đánh ra lúc chỉ còn cách đỉnh đầu năm thước. Vô hình kình khí bạo xuất sau khi tiếp xúc với mặt đất nhất thời đem thân hình bắn ngược lên không, thân thể giữa không trung đảo lộn, sau đó vững vàng rơi xuống khoảng đất trống mười thước phía trước.

- Không ngờ hà khí bây giờ chuyển hóa lại hiệu quả như vậy. Như trước kia ít nhất Tân hà cảnh may ra mới đủ yêu cầu phát động lực công kích như thế.

Lâm Vũ cả tình b·ị đ·ánh lui về sau. Phong nhận thất bại" Xuy" một tiếng. Trên mặt đất cứng rắn lưu lại vết cắt sâu hơn một tấc. Hắn lần đầu muốn biết rốt cuộc nguồn lực mà hà khí của cảnh giới chân giả uy lực cỡ như nào. Kết quả là bất ngờ quá sức tưởng tượng.

Một mặt kiểm tra lực chiến đối phương, sau khi lãnh đủ thành công đủ dữ kiện xác nhận cho hắn chuyện đánh bại cùng lúc bảy tên.

Các người, g·iết hắn đi!

Lâm Khoa Tiếu khuôn mặt mừng như điên oán độc quát to nhìn bóng người từ không trung đáp xuống

Hạ xuống đất, trên mặt co lạ cả bọn sắc mặt âm trầm nhìn cánh tay Lâm Vũ. Trong nhãn đồng sát ý dày đặc xẹt qua,vẫn chưa có trả lời, chân bước một bước lần nữa vọt mạnh tới Tiêu Viêm:

- Để bọn ta tới thử xem,phế vật đến tột cùng có chỗ nào đỡ được"

Từ lúc cả bảy xuất hiện, đến lúc Lâm Vũ lui nhanh, bất quá chỉ là chốc lát thời gian, nhưng trước mặt mọi người đều nhìn ra bảy người đều dĩ nhiên lấy chân giả hân phận đi đánh hội đồng một tên căn cơ hỏng nát

Hư thanh liền vang lên đầy trời.

Khi mọi người cúi đầu than thở nghĩ tới cảnh Lâm Vũ b·ị đ·ánh cho thừa sống thiếu c·hết. Lệnh vừa dứt hàng loạt tiếng kêu đơn đớn vang lên. Nghe được âm thanh này một số người cố cắn răng thương tiếc không muốn nhìn, nhưng lương tâm họ không cho phép dù hôm nay b·ị đ·ánh thay cũng phải cản lại mới được.

Vừa ngẩng đầu thì mặt ai há hốc mồm cảnh trước mắt đối diện với họ loạt người của Lâm Tiếu nằm trên mặt đất lên thất thanh kêu lên.

- Cái lèn gì thế này

.Những người khác đang lắc đầu cũng nhìn cảnh tượng trước mặt liền câm nín run không nói thêm. Lâm Tiếu đang cười độc ác nhìn đoàn người lao đang tưởng tượng Lâm Vũ khóc lóc xin tha mạng, nhưng chuyện tưởng không có chỉ có kinh hồn.

Hắn muốn lòi cả đôi mắt nhìn cảnh tượng ảo ma đang thành sự thật.

Trong số bảy người có 4 người có khí hà từ 14 đến 20 mạch, 3 người là nhập hà cả 6, 9 đoạn hạ cấp. Trong đó có thêm tên đấu hà trung cấp một đoạn trong chốc lát. Nằm xõng xoài dưới chân Lâm Vũ.

Biểu mặt mỗi tên co giận liên tức toàn thân đau nhức không cử động được. Dùng tia niệm kinh hãi vừa rồi bọn chúng cam thán chưa thấy Lâm Vũ đánh đấm bao lâu đã gục hết.

"Ực" một thanh niên xem ngồi bệt xuống, nuốt nước bọt cố nói

- Lâm Vũ hắn hắn là nhập hà cảnh trung cấp!