Chương 13: Gia thế Lâm Vũ
10 năm trước. Địa điểm 'Nội phủ' - Lâm gia.
Bầu không khí tại Lâm gia hôm nay náo nhiệt khác thường. Đoàn người qua lại tấp nập, dòng người trẻ chen chúc nhau đi về một phía chật kín đường đi háo hức chờ điều gì đó. Tiếng cười đùa náo nhiệt, tiếng bàn tán xôn xao, những ánh mắt mong chờ xuất hiện trình độ bản thân trong suốt thời gian tu luyện vừa qua hay đơn giản xem có thêm điều bất ngờ mới nào không. Hôm nay là lễ đo chạc, một ngày lễ có ý nghĩa quan trọng đối với mỗi gia tộc.
Đối với gia tộc thế nào là hưng thịnh. Tất nhiên chính là những thế hệ đi sau nắm giữ tương lai của cả gia tộc với tộc nhân lên tới cả vài nghìn người.
Với bất kể thời đại nào, gia tộc không quan trọng quy mô lớn nhỏ, tông phái, môn phái, giáo phái... cương quyết cần người kế vị xứng đáng. Hay gọi đúng hơn 'thiên tài kiệt xuất'.
Ưu tiên phải đặt mầm mống lên hàng đầu. Việc này hết sức quan trọng nếu tìm ra được những người ưu tú mới hi vọng gia tộc đi lên được, mới mong gia tộc hưng thịnh mãi mãi. Sự suy vong định đoạt từ thiên tài đó vậy. Lẽ đó mà ngày lễ đo chạc đã ra đời.
Tầm tuổi nhỏ khoảng từ năm đến mười tuổi là khoảng thời linh căn hoàn thiện nhất. Ở độ này sự hội tụ tố chất cực kỳ rõ ràng. Nó cho biết khả năng, tốc độ tu luyện tối đa trong tương lai. Tố chất coi là tài năng thiên bẩm đủ sức gồng gánh một gia tộc suy tàn.
Lâm Vũ khi 6 tuổi.
Cậu nhóc dáng vóc gầy gò, xanh xao đầu tóc lâu chưa được cắt. Ngồi một góc xó quảng trường rộng lớn. Khuôn mặt thanh tú non nớt, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng đảo qua đám bạn cùng lứa tuổi đang trào phúng chung quanh, khóe miệng cậu nhỏ tự giễu. Tựa hồ càng trở nên thêm chua xót.
Khác xa tình cảnh cậu nhóc lẻ lo này. Phía trên không xa, ngay trên đài thạch nhô cao giữa quảng trường. Một thân mảnh mai hình mang khí chất băng lãnh đứng trước khảo nghiệm thạch. Phía trước nhất trên thạch đài trước tiếng nghị luận ở xung quanh trở nên nhỏ đi rất nhiều, từng đạo ánh mắt nóng bỏng tập trung lên trên khuôn mặt của tiểu nữ.
Tiểu hài nữ khoác áo bào lam ngọc duyên dáng yêu kiểu, lông mày kẻ đen, cặp mắt trọn trong suốt, đang nử cười đôi môi mỏng đầy đáng yêu, khuôn mặt đẹp như tuyết trăng làn da mịn màng vô cùng, mái tóc xanh bông bềnh... xinh xắn không gì sánh ngang được
Hai bàn nhỏ bé đưa lên đặt trên một tấm đá cổ xưa khắc kí tự đặc biệt. Ống tay áo theo đó mà chảy xuống để lộ ra da thịt trắng nõn nà lạnh lùng chăm chú vào bàn thạch kia.
Từng ánh mắt tôn sùng dành tiểu nữ được gọi thiên tài thứ hai trong vài trăm năm qua của Lâm gia - Lâm Bích Nguyệt.
Còn nhỏ thực lực không những tầm thường mà vẻ đẹp không kém. Thiếu nữ khí chất lãnh đạm tựa như đóa sen mới nở. Mới tuổi nhỏ đã có khí chất thoát tục, khó có thể tưởng tượng sau này lớn lên nói trước thiếu nữ này sẽ khuynh quốc khuynh thành đến mức độ nào. Đảm bảo xứng đáng hai từ mỹ nhân!
Bỏ qua nhìn sự yêu mến của mấy đứa cùng trang lứa. Sau một khoảng trầm tĩnh, trên thạch bia hiện lên ánh sáng chói mắt. Chỉ thấy khảo nghiệm thạch ong ong một hồi sau đó từng vệt sáng hiện lên. Vài vệt, mười mấy vệt, tiếp tục đã 20 vệt. Vệt sáng cứ lan rộng như thác nước trước sự cai qaunr trực một vị trung niên nam tử.
Không tin nổi chuyện khó gặp tận mặt này. Cả quảng trường rơi vào im lặng, chăm chú nhìn cho tới khi nó không nhúc nhỉnh nổi thêm nữa. Các thiếu niên xung quanh DÙNG ánh mắt tràn ngập kính sợ không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.
- Đã tới vượt qua ngưỡng 20 đoạn rồi thật là quá khủng bố mà! Người đứng đầu trong giới trẻ của gia tộc, chỉ sợ không ai ngoài Lâm Nguyệt tiểu thư.
Nam trung tử hô to hoảng hốt nhìn khảo nghiệm trạch cổ kính giờ đây phát sáng kín hết vô cùng lấp lánh, nó đủ chứng tỏ cho điều gì. Nhìn tin tức trên thạch bia, khuôn mặt hờ hững của lão trắc nghiệm viên bên cạnh cũng lộ ra một tia mỉm cười hiếm hoi, đối với cô gái không nhịn được thoáng dùng âm thanh cung kính nói:
- Chúc mừng Lâm Nguyệt tiểu thư. Thật đáo để tu vi như hiện tại nhiều nhất nửa năm sau. Tiểu thư hẳn sẽ có thể vào cảnh giới Nhập hà cảnh vững chắc, nếu thành công. Nếu thành công hai mươi tuổi đạt đến Nhập hà cảnh đỉnh phong. Tiểu thư sẽ là người thứ hai của Lâm gia trong trăm năm nay.
Không chỉ có lão mà tất cả người chứng kiến đều im lặng thán phục thân hình bé nhỏ kia. Còn nói gì được chứ thiên tài chắc kèo luôn! Từng này tuổi tầm trang lứa còn đang khổ sở ngưng tụ kinh mạch.
Còn tiểu nữa kia lại nhảy bước thẳng con đường tu luyện giả chân chính. Tiếng rì rào, rì rào xen lẫn phấn khích cả hội trường nổi rầm rộ lên. Ai đó không thể tin nổi tầm này tuổi thôi đã hơn biết bao thanh thiếu niên lớn tuổi hơn rất nhiều.
Chẳng ai phủ nhận nỏi khi nói rằng tư chất cực cao, tiền đồ sáng lạng.
- Lâm Bích Nguyệt tỷ tỷ... thật không tin nổi cảnh giới đạt tới Nhập hà cảnh rồi.
- Bích Nguyệt muội muội từng này tuổi là Nhập hà cảnh trong khi chung ta mới tụ được hơn chục mạch khí trời ơi!. Thiên tài thế này ai dám đủ xứng tầm chứ.
- Tuổi tác như vậy đã có thể tu luyện bước vào chốn tu tiên giả. Xem ra thành dương nam chắc phải náo động một phen rồi.
- Không hổ danh người xứng đáng làm tộc trưởng tương lai.
Đến mấy người ngồi trên lầu cao cũng phải gật đầu, có nhiều lời nói đâu cô bé đang băng lãnh đứng trước tấm đá phát sáng rực rỡ này. Trung niên nam tử thất thần hồi lâu, lấy khăn lau giọt hồ hôi trên trán. Tự dưng khảo hạch năm nay Lâm gia lại xuất hiện thiên tài trong vòng trăm năm qua khiến lão còn đang bất ngờ khó tin, miệng vẫn lẩm bẩm vui sướng với mấy lão khác:
- Lâm gia thật sự có thể đứng vững rồi. Anh tài thế này phải hết sức bồi dưỡng.
- Đúng vậy, đúng vậy.....
Bỏ qua một tràng thực lực mới phô bày ra trước mắt. Dần ổn định thần, giám khảo trắc nghiệm dần bình tĩnh trở lại chuyện này tính sau. Dù gì khảo hạch vẫn cần tiếp tục còn. Lão giơ từ giấy thành viên ra trước mắt ra nhìn cái tên' Lâm Vũ 'cười khinh.
- Tiếp theo mời tộc nhân Lâm Vũ đến từ ngoại phủ bước vào khảo hạch.
Trung niên nam tử vừa nói xong không có gì ngoài ý muốn đám người dưới quảng trường lại nổi lên trận trận châm chọc tao động. Không phải do nghe tên này mà hào hứng mà bàn về cái tên phế vật không có linh căn này.
Lâm Vũ nghe được đến lượt bản thân rụt rè chui từ xó xỉnh nào đó đi tới trên mục đài trước con mắt hàng nghìn người. Hoảng sợ từ tốn bước lên bục đài trước kì thị cười chê
Cậu nhóc Lâm Vũ ăn mặc bộ đồ cũ nát. Ngay cả bộ đồ mặc cũng ở tầm khác biệt. Lâm Bích Nguyệt cũng không nói lời nào, bước xuống dưới đi ngang qua Lâm Vũ còn đang rụt rè.
Lão ta khinh miệt nói, ngữ điệu lạnh nhạt khác xa so với tiểu nữ trước đó. Giống như chả cần đo lão cũng đã biết kết quả :
- Đưa tay lên đấy để kiểm tra tư chất căn cơ. Nhanh lên không có nhiều thời gian cho ngươi đâu.
Vẻ mặt của Lâm Vũ trở nên căng thẳng, bỏ ngoài tai bao nhiêu lời đàm tếu. Hắn luyện tập không ngừng nghỉ vì để trở thành đứa hài tử cóc ích. Để thoát khỏi danh hiệu phế vật lưu. Hắn muốn mẫu thân được người đời tôn trọng.
Đưa bàn tay bẩn thỉu lấm lem trên khảo nghiệm thạch như chờ đợi phép màu nào đó sẽ tới. Thế nhưng một phút, hai phút chiến bàn thạch cổ kính vẫn chưa có chút động tĩnh nào cả. Nguyên trạng không thay đổi.
Thở dài nói chản nản đúng như lão dự đoán :
- Lâm Vũ không có linh căn, không kinh mạch. Vô tu vi.
Xung quanh quảng trường truyền đến cười nhạo cùng thanh âm phỉ báng dừng ở trong tai của thiếu niên. Khiến hô hấp của cậu nhóc trở nên có chút dồn dập tựa như một chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn.
- Haha chuẩn phế vật mịa nó rồi
"Thôi về chăn bò đi thằng phế vật"
.......................
Tiếng cười như muốn phá vỡ tâm trạng trầm ổn Lâm Vũ. Dòng người không cần hiểu cảm xúc cậu bây giờ. Thật sự là vậy!
Lâm Vũ ngồi bệt xuống sàn, không tin vào trước mắt đang xảy ra. Hắn đã có gắng suốt thời gian qua nhưng lần nào đều thất bại. Bàn thạch vẫn như cũ cột sóng không nhúc nhích tí nào.
Hắn thật sự không thể tu luyện. Nghe tiếng chửi rủa hắn đã thật sự tuyệt vọng sắc mặt mếu máo, thần sắc tự giễu,.Nắm chặt tay dùng lực quá mạnh làm móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, mạnh đến từng trận đau đớn trong tâm hồn. Khóc to vài tiếng chạy đi, bước chân có khi vấp ngã trước ánh mắt cùng tiếng cười lớn giễu cợt . Thật sự cảnh này không biết nói sao.
Mấy người ngồi phía xa nhìn cảnh tượng thở dài, chua xót đưa quyết định điều gì đó:
- Thằng bé đã hết cơ hội rồi! không cần phải tiếc nuối nữa.
Dứt lời có vài bóng đen nhận lệnh rồi biến mất.
Đó là những gì mọi người nhớ tới về Lâm Vũ tới thời điểm hiện tại. Và từ đó trở đi những họ biết chuyện này.... vẫn thường xuyên xảy ra.
Gì mà gia tộc lớn nhất đế quốc, gì mà tài nguyên hùng hậu. Ngay là tộc nhân chung dòng máu mà còn coi như chó ghẻ. Biệt hiệu người đời đặt cho khiến Lâm Vũ có chút nực cười
Nói đến địa điểm của Lâm Gia nằm trong số tam đại gia tộc ở thành Dương Nam, cách kinh đô đế quốc Chân Nam hơn 50 dặm. Ở thành Dương Nam không có q·uân đ·ội hay gì cả lý do đơn giản tam đại gia tộc cũng đủ làm cân bằng thế lực ở thành Dương Nam tự quản lý được cùng với địa lý nằm sâu trong đất nước.
Với thế lực như thế hà cớ sợ kẻ thù xâm lược. Đó là nguyên nhân suy nghĩ chủ yếu của người khác đối với thành Dương Nam. Chứ thật ra có một thứ đáng sợ hơn cả hoàng thất khiến cả cái nơi gọi là tam đại gia tộc lớn nhất nhì đất nước phải kính nể. Hội luyện dược sư lớn nhất khu vực đế quốc - Bảo Lâu Các.
Không thể tin Bảo Lầu Các ở Chân Nam nhà cung cấp đan dược lớn nhất nước Chân Nam thêm các quốc gia lân cận. Trụ sở chính đặt tại thành Dương Nam.
Về câu chuyện Bảo Lâu Các hình thành từ bao giờ không ai biết. Chỉ biết đã tồn tại khi mảnh đất này khai thiên lập địa. Bất có tin đồn rõ hơn trong lúc tam đại tộc mới hình thành còn non trẻ lúc đó Bảo Lâu Đan đã đứng sừng sững ở đất nước Chân Nam và các quốc gia lân cận. Một con quái vật sừng sững thách thức mọi thế lực.
Nói đến sự chân quý và lợi hại của đan dược có lẽ kể đến năm tháng không hết. Vả lại ngay đến Hoàng Thất hay thế lực xung quanh nào đó phải kiêng dè nếu dám đụng chạm tới Bảo Lâu Các cả đủ thế lực họ mạnh đến mức nào.
Lại nhắc đến tam đại gia tộc gồm Lâm gia, Thạch gia, Thái gia đều có điểm chung là thế lực gia tộc lớn mạnh nhất đế quốc Chân Nam mà Lâm Gia coi đứng cao hơn chút so với hai thế lực đại gia tộc còn lại. Lâm gia mặc dù ở diện tích chiếm khuôn khôt lớn trong thành nhưng cũng có phân chia thành 2 nơi . Một nơi tên nội phủ đây là các tộc nhân của Lâm Gia học tập ở đây là nơi ở của các trưởng lão, tộc trưởng, thiên tài ...
Đó là mong ước của những tộc nhân bình thường vào đó sẽ được học những võ cấp cao, công pháp, có cả đơn dược, pháp bảo, binh khí,.. Địa vị được mọi người tôn trọng không ai mà không mong muốn. Tiêu biểu là Lâm Khoa Tiếu ngông cuồng coi trời bằng vung mà vẫn sống nhơn nhơn. Đơn giản hắn có qaun hệ máu mủ nhị đại trưởng lão. Thứ gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua bằng rất nhiều tiền.
Thực lực của Khoa Tiếu cũng chỉ có là tư chất bình thường, suốt ngày ăn đan dược để gia tăng thực lực. Cơ bản chưa biết khắc khổ là cái gì cả.
Trái ngược Lâm Vũ thì lại vất vả kiếm sống qua từng ngày, Nhìn cảnh tráng lệ của nội phủ thì đối lập xem ngoại phủ giáp sát nội phù mà cảnh quan ngoại phủ giống như nhà Lâm Vũ vậy. Khung cảnh giống như nước bèo so sánh nước biển nhìn nhỏ bé, suy sụp tồi tàn không khác mấy khu ổ nghèo hèn là mấy.
Lại là nơi cư ngụ của ba người Lâm Vũ.
Chỗ nghèo hèn chứa nơi ở của người bình thường nhất hay cách gọi khác là thường dân của tộc không có tài năng hay chức vụ quan trọng nào. Tu vi hầu như rất thấp, chỉ biết sáng ra làm bán trời hết sức mong mỏi rằng con cái của họ được tộc chấp nhận đi học ở lớp nội phủ.
Điều kiện là làm cực lực để đóng học cho con hoặc con mình phải thiên tài được nội phủ chú ý thông qua tuyển chọn hàng năm trong nội phủ khảo sát hàng năm để điều kiện chứ đâu như nhà Lâm Vũ tồi tàn nằm góc xó nào đó không ai biết.