Chương 11: Nhận ra kịch bản quen thuộc
Xem ra mọi chuyện diễn biến thuận lợi không nghĩ tới mức khó khăn, hắn nở nụ cười buồn rầu, mở đôi mắt nặng chịt thấm mỏi suốt hàng tiếng đồng hồ. Bất giác thử khác biệt của thân thể mới so với trước một trời một vực. Hắn đã đột phá thẳng lên cảnh giới Nhập Hà cảnh trung cấp. Tuy thất vọng một chút việc không thể đột phá cao hơn nữa nhưng mở đầu không gọi là quá thảm hại.
Tiếp theo thúc dục dòng hà khí lưu chuyển, cảm nhận được thân thể tràn trề khí lực lưu chuyển khắp nơi, chui từng ngóc ngách của cơ thể:
- Cuối cùng ta có thể tu luyện từ đáy xã hội. Hãy chờ ta, trời có sập ta sẽ tìm mọi cách hồi sinh nàng. Đánh đổi tính mạng không từ.
Nói đến xưng hô đại từ Lâm Vũ dừng lại, nghĩ sâu lắc lắc đầu. Hắn giờ không thể giữ thái độ oai phong xưng hô bổn tọa được. Tiềm lực bản thân hắn là người nắm rõ nhất. Hạ thấp cái tôi xuống bớt đi phiền phức sau này.
Lâm Vũ thầm nhớ Diễm Nhi tới mức cỡ in sâu trong tâm trí nặng nề khó quên. Chẳng hiểu lý do vì sao? mỗi lần nghĩ tới hiện ra nguyên bóng hình thanh tú đó tim hắn rung rung. Có lẽ tri kỉ kiếp trước của hắn rất đặc biệt.
Việc hắn có thể quay trở về trần thế, từ chối c·ái c·hết tử thần một lần để có cơ hội thay đổi vận mênh. Chuyện hồi sinh n·gười c·hết nghe bất khả thi nhưng không phải không có cách trở thành hiện thực. Hắn cầu nguyện nguyên thần của nàng còn xót lại trên thế gian này dù chi là tia chấp niệm.
Bản thân Lâm Vũ đang làm quen khí lực lưu động trong cơ thể sau 16 năm sống cảnh phế nhân. Hoạt động diễn ra rất chân chu, hầu như toàn bộ kinh mạch đã được đả thông, có chỗ thay mới hoàn toàn. Tràn đầy nụ cười hân hỉ. Hắn tự tin rút ngắn thời gian thăng cấp đúng ba tháng nữa.
Bên ngoài cửa liên tục vang từ bên ngoài truyền vào giọng nữ quen thuộc. Lâm Vũ biết điều chẳng lành vì giọng nói này chính từ miệng của Ngọc Nhi. Và giọng âm quen thuộc khác, kẻ đã gây ra tình trạng Lâm Vũ suýt thì trọng sinh bất thành. Không ai khác ngoài Lâm Khoa Tiếu:
- Các ngươi tránh ra, ai thèm lấy ngươi chứ. Bỏ ra!
- Haha muội nói gì vậy, ta cứ thích lấy đó thì làm sao? muội làm gì được ta? Chẳng lẽ định nhờ tên phế vật Lâm Vũ ca ca của muội ra chịu đòn sao?
- Muội có biết bên trưởng lão của Thạch gia thích dưỡng mẫu ( mẹ nuôi) của muội hàng đêm. Hay.... chúng ta chuẩn bị làm song hỉ đi nhỉ? Haha.
- Đồ khốn ngươi không được nói mẫu thân ta như vậy!!!!!
...................
- Nghe giọng nói ngoài kia hình như là mẫu thân và biểu muội bổn tọa. Và còn có của tên Khoa Tếu. Nếu đã tới cửa thì phải tiếp đãi, Lâm gia tới lúc ta chả đủ cả gốc lẫn lãi.
Thật ra mà nói hắn hiện tại do di chứng hợp nhất toàn bộ hai kiếp kí ức hai giai đoạn thời gian khác nhau đôi khi dẫn tới nhức đầu .Dù trong thời gian hắn chưa thức tỉnh kí ức trọn nhưng những hình ảnh in đậm về cuộc đời đã đối xử với hắn bạc nhược tới chừng nào.
Lâm Vũ bước xuống giường, thoát bỏ gạc băng trên người để một góc xó, lấy y phục ba lỗ quen thuộc treo gần tủ cũ kĩ gần đó khoác lên thân hình gầy gò với khuôn mặt non trẻ đậm chất lứa tuổi ham chơi.
Khung cảnh bên ngoài ngôi nhà một tên bị coi phế vật như Lâm vũ cũng không kém phần sơ sài. Sân hẹp mặt đầy sỏi đá, loáng thoáng lổm chổm vài hố đất sâu. Xét qua không đồ đạc giá trị gần cạnh đó còn có gian bếp đất nhỏ hun mùi khói nước gà, chiếc giếng nước làm bằng đá đã cùn mòn theo thời gian.
Trước trung tâm một đám người trai niên đang bao vây hai nữ tử. Trong số đó là khuôn mặt thiếu nữ quen thuộc biểu muội của Lâm Phi Vũ - Ngọc Nhi . Cạnh đó cách không xa là mỹ phụ có vẻ đẹp cuốn hút riêng, ăn mặc giản dị, trên người đang đeo tạp dề, đầu đeo chiếc khăn xô màu xanh đã phai nhạt do thời gian gây ra.
Mỹ phụ nhân đó chính là mẫu thân Lâm Vũ - Thái Yên Nương.
Bên ngoài cánh cửa làm bằng tre cao nửa thước. Tính ra không thể gọi là cửa để ngăn người khác đột nhập vào trong nhà. Đến nhóc trẻ con chui qua được hàng rào mỏng manh đấy. Lúc này hiển nhiên tụ tập nhóm người chung chỗ, những người này đều chỉ toàn thể loại đi hóng chuyện. Động tĩnh mà Lâm Khoa Tiếu kéo cả đám người từ trong nội phủ thẳng ra ngoại phủ đúng là không thu lớn lớn mới lạ
Họ nhìn hành động đê tiện kia cũng đành bất lực, khái quát tình hình có thể nhận thấy chuyện gì đó chẳng lành.
Hai người Yên Nương đang tranh cạnh với đám trai niên kia. Lời qua tiếng lại với nhau, dĩ nhiên bên bọn trai niên kia đang cười dâm tà chèn ép hai người, một tên mặt biểu cảm y hệt mấy đứa hách dịch, ôm người Ngọc Nhi bị nàng không chút e ngại.
Ngạc nhiên thay hắn chính là Lâm Khoa Tiếu hồi ba ngày trước vũ nhục Lâm Vũ. Ngọc Nhi dù mới là thiếu nữ mới lớn nhưng thân hình đáng hai từ 'ngọt nước'.
Tiện nữ này đâu thuộc thể loại để yên cho người ta làm nhục, Khoa Tiếu vừa mới chạm da thịt của nàng đã bị nàng dùng hàm răng trắng bóng cắn mạnh vào tay hắn. Khiến hắn hét đầy đau đớn, tức giận giơ bàn tay đe dọa định đánh vào má Ngọc Nhi:
- Dám cắn bổn thiếu gia cho chừa này! Á!!!!!
Tùy ý phát tiết nhận ánh mắt lạnh lẽo, Khoa Tiếu thực không tin trên đời dám có mỹ nhân chống đối hắn. Đến cả cực phảm lầu xanh trước khó phỉa chịu làm đồ chơi cho nghịch. Vậy mà thân thể quý tử của hắn lại bị một tiện nữ bần hèn gây tổn thương. Mười ngón tay hắn theo thói quen co dũa, quỷ dị hấp thổ chi lực, tại lòng bàn tay giống như hô hấp bình thường cực có tiết tấu đích phun ra nuốt vào.
Ngọc Nhi không biết tu luyện, cũng chưa bước tiến vào con đường tu chân. Chỉ đành giơ hai tay ôm mặt chống đỡ, hét lên một tiếng lớn.
Hòn đá xoay tròn với lực lớn không biết xuất phát ở vị trí nào bay thẳng tay hắn trước khi cỗ lực chạm vào người nàng, độ chính xác do lực xoáy v·a c·hạm tác động mạnh theo phản xạ tự nhiên làm Khoa Tiếu không thể rút lại cánh tay, nhăn mặt tức giận đầy đau đớn. Khiêu khích đối phương nào ở Lâm gia làm loạn:
- Kẻ nào dám đụng chạm đến bổn thiếu gia trên đất Lâm gia. Có gan mau báo danh.
- Nhãi nhép! bỏ tay dơ bẩn khỏi biểu muội ta.
Ngay khi mở cửa ra, Lâm Vũ bước ra phát ngôn khiến cho khung cảnh lập tức trở nên yên tĩnh. Nhìn trong sân yên tĩnh không tiếng động cùng với vô số ánh mắt ngơ ngác.
Chuyện đám người Khoa Tiếu tới nơi nghèo rác này càng ngày thu hút thên một số người tò mò mà tới.
Thế nhưng vừa kịp nghe Lâm Vũ gọi kẻ xưng là thiếu gia Lâm gia ngang hàng có phần kinh bỉ mà chưa hiểu đầu đuôi vấn đề. Thân ảnh lộ ra trước mặt vẫn là bản mặt bị khinh như Doãn Chí Bình, ngơ ngang quay sang về Khoa Tiếu hướng đối diện đang hét đau đớn.
Sự c·hết lặng duy nhất thêm âm thanh gió thổi se se lạnh tại khuôn viên sân gồ ghề giằng co gần hơn phút mốt đồng hồ. Lâm Vũ không để ý bộ mặt ngây ngốc của tất cả mọi người kẻ cả thù hay thân, hắn đăm đăm nhìn tên Lâm Tiếu thâm tâm không khỏi thắc mắc. Thoáng nhìn thức ăn đóng hỗn độn thức ăn rơi vung vãi dưới đất, nắm tay siết chặt hơn. Món hầm gà chính do Ngọc Nhi làm đã vấy bẩn. Đặc biệt gương mặt quen thuộc kia Khoa Tiếu kia, hắn đúng những gì ba hôm trước không nói đùa. Hôm nay hắn đến ép gia thân hắn.
Khốn nạn!
Thứ khiến hắn mất bình tĩnh cho dù mọi thứ tồi tế mức nào thì hai người nữ tử kia là người thân, là mẫu thân hắn yêu thương, là biểu muội quan tâm hắn, điều đó không ai có thể phủ nhận. Kiếp trước hắn có thực lực nhưng không thể bảo vệ người hắn yêu, kiếp này hắn quyết không để chuyện này xảy ra thêm lần nữa.
Thần thái Lâm Vũ biến đổi, nhẹ nhàng hạ xuống vị trí ban đầu của Khoa Tiếu không chút dừng lại tựa như u linh đảo xoay thân người, khuôn mặt hướng đến hắn mà chẳng vẻ ngạo nghễ ban đầu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt u mê, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia khác thường khó mà nhận ra. Hắn thật sự lúc này vuốt râu như trong mấy bộ trinh thám:
- Khoan! dừng khoảng chừng hai giây. Có gì đó không đúng.
Thở ra một hơi thật sâu, Lâm Vũ tận lực buông lỏng thân thể, giảm bớt căng thẳng vừa rồi. Hắn đảo vị trí mắt xung quanh từ vị trí Ngọc Nhi dịch sang Khoa Tiếu đang cứng miệng sang tiếp đám người bên ngoài rì rào, rồi ngước thoáng lên trời. Mặc cho động tác của hắn bị người ngoài nhìn giống tên ngáo đá đúng hơn.
Lâm Vũ kết luận đây đích xác là nơi hắn sinh ra, quả nhiên tồi tàn. Chỗ ở giống tận cùng nghèo khổ đúng hơn. Nghĩ đến đây trong lòng hắn cười khổ một chút, hiện tại hắn thể lực mới phục hồi, không cách nào âm thần tu luyện võ kỹ, càng không xong chính là chính hiểu rõ thực lực đám kia, tình cảnh thật xấu đến mức không thể nào xấu hơn nữa, xem ra chỉ có vận dụng một chiêu cất giấu cuối cùng.
Với kinh nghiệm của hắn bắt đầu xâu chuỗi lại toàn bộ tình tiết hợp lý. Những vấn đề lớn được hắn đặt ra.
Thứ nhất vì sao trọng sinh là phải thuộc dạng phế vật.
Thứ hai hoàn cảnh của hắn không tầm thường, hắn nhớ từng ở sâu bên trong Lâm gia. Rồi mới bị đuổi ra nơi nghèo hèn này. Vị thế của đời trước hắn như thế nào mới nghịch đảo lẫn lộ như vậy.
Trầm ngâm một chút, cũng may hắn dừng hành động kịp thời chuyện tự mãn. Không tí thì làm lộ hết. Bất quá hắn dù sao hành tẩu giang hồ đã lâu, kinh nghiệm xử lý các tình huống nguy hiểm vẫn rất phong phú.
Vẫn phải thốt lên một câu:
- Cốt truyện này quá quen rồi.