Chương 99: Nguồn gốc của Hắc Trọng Thạch
Long Quy tiên sinh không biết từ đâu xuất ra một viên Hắc Trọng Thạch trong tay, bộ dáng của lão cầm nó cũng khó khăn tựa như Võ Huyền và Tuyết Điệp, lão đặt nó xuống bàn rồi nói:
“Hắc Trọng Thạch thật ra không phải từ Khống Thú đại lục mà chúng được minh thú mang đến đại lục chúng ta, giống với minh thú, Hắc Trọng Thạch chính là khắc tinh của chúng ta, nhưng không hẳn người nói nó có thể hấp thu linh lực cùng sức lực của chúng ta mà là đang bài trừ, không kể cửu cấp hay nhất cấp, đối với Hắc Trọng Thạch mọi vật đều ngang bằng, đó là lý do vì sao Tuyết Điệp dù là cửu cấp linh thú vẫn b·ị t·hương.”
Võ Huyền nghe xong mới vỡ lẽ thì ra Hắc Trọng Thạch đến từ thiên ngoại, đó là lý giải vì sao nó lại có thiên hướng khắc chế với linh lực, không, là bài trừ linh lực.
Nhìn viên Hắc Trọng Thạch đang nằm im trên bàn hắn mới cảm nhận được thì ra linh lực tỏa ra xung quanh nó là linh lực của Long Quy tiên sinh dùng sức nâng nó lên.
Võ Huyền như có một ý nghĩ táo bạo, nếu rèn Hắc Trọng Thạch thành bảo khí và tìm được cách sử dụng nó thì quả thật nhất cấp có thể đập c·hết cửu cấp là chuyện bình thường.
Nhưng hiện tại ý nghĩ đó khá là xa vời, khi phải dồn hết sức mới nâng được viên Hắc Trọng Thạch ngang đầu, nói gì đến việc dùng nó để ném người khác.
Long Quy tiên sinh lại nói tiếp. “Nhưng Hắc Trọng Thạch đối với những người có thể lực kém như khống thú sư như ngài ngược lại rất tốt, nó có thể giúp ngài phát triển sức mạnh thuần túy của cơ thể.”
Võ Huyền nhìn viên Hắc Trọng Thạch trên bàn cười nói. “Vậy tiên sinh, ta có thể mượn viên Hắc Trọng Thạch này được không?”
Long Quy tiên sinh mỉm cười. “Chỗ ta còn rất nhiều, thiếu chủ cứ tùy ý lấy, trời cũng sắp sáng, Hạc Nhi, ngươi đưa thiếu chủ trở về.”
Hạc Nhi chào hai người Quy Long tiên sinh và Bạch liền ôm Võ Huyền rời đi, không quên mang theo Tiểu Ưng và Mộc Thố đều đang tơi tả nằm trên vòng tròn, dù Tiểu Ưng và Mộc Thố có nhanh nhẹn hơn Kim Quang Thần Tượng nhưng với sức mạnh tam cấp sơ kỳ, Kim Quang Thần Tượng vẫn có thể đơn giản dùng Pháo Quang Kích b·ắn h·ạ cả hai.
Sủng thú duy nhất yên bình của Võ Huyền là Điệp Điệp nhưng có ai biết rằng nó bị uy áp của Bạch bao phủ, trong suốt thời gian mà Võ Huyền cùng Tuyết Điệp nâng Hắc Trọng Thạch.
Nhìn Hạc Nhi đã đưa Võ Huyền rời đi, Long Quy tiên sinh trầm giọng hướng Tuyết Điệp nói. “Còn không lại đây.”
Tuyết Điệp vội vàng bay đến, nàng đứng cúi đầu đợi Long Quy tiên sinh nói.
Long Quy tiên sinh đặt chén trà trên tay xuống, ánh mắt lão găm vào người Tuyết Điệp, khiến nàng như cảm thấy có tảng đá nặng vạn cân đặt trên ngực, Long Quy tiên sinh nói:
“Tuyết Điệp, ngươi nên nhớ, năm đó là ta chính tay đưa ngươi từ Băng Tuyết Điệp tộc đến với Anh Trúc, ta cũng đã nói rõ khi đó, ta có thể mang ngươi đến, cũng có thể mang ngươi đi, ngươi nên nhớ điều ấy, và Anh Trúc cũng buộc phải nhớ điều ấy.”
“Tiên sinh, Tuyết Điệp biết sai, Tuyết Điệp nguyện ý chăm sóc thiếu chủ.” Băng Tuyết Điệp cúi đầu nói.
Long Quy tiên sinh tay hơi xoay chén trà, lão thở ra một hơi như chấp nhận buông bỏ một điều gì đó:
“Ngẩng đầu lên, ta hiện tại đã nghĩ lại, mặc dù Yên Vân Hoàng đại nhân đã giao phó nhưng ta nghĩ người không cần thiết phải chấp nhất với một người không cam tâm nguyện ý bên người thiếu chủ, cũng không cần người lòng không hướng về thiếu chủ, ngươi nếu không muốn, hiện tại ta cũng không cưỡng ép, ngươi có thể trở về bên người Anh Trúc, còn về phía Yên Vân Hoàng đại nhân, ta sẽ tự mình lên tầng ba chọn một người từ Băng Tuyết Điệp tộc cũng được, ta nghĩ tộc trưởng Băng Tuyết Điệp tộc sẽ không từ chối.”
Tuyết Điệp bất ngờ trước lời nói của Long Quy tiên sinh, lúc đầu cũng là Long quy tiên sinh một câu liền ép nàng, hiện tại nàng đã chấp nhận thì Long Quy tiên sinh lại nói không muốn ép buộc nàng, điều này làm cho nàng bối rối.
Tuyết Điệp trầm mặc nửa ngày, nàng ngẩng đầu nói. “Tiên sinh, ta hiện tại nguyện ý theo thiếu chủ, thiếu chủ hiện tại không chỉ là thiếu chủ của Trưởng Khống Giả, mà ngài ấy còn mang tương lai của Khống Thú đại lục, tương lai của linh thú trở lại thời kỳ huy hoàng, về phía chủ nhân, về sau có cơ hội ta sẽ nói rõ với ngài ấy.”
Long Quy tiên sinh hài lòng gật đầu. “Ngươi nghĩ như vậy là tốt, viên đan dược này giúp ngươi chữa thương, không nên để bàn tay đầy máu đi phục vụ thiếu chủ, nghe ta dặn vài thứ rồi đuổi theo thiếu chủ đi.”
Tuyết Điệp nhận lấy viên đan dược màu đỏ, lại nghe Long Quy tiên sinh dặn dò, rồi hóa thành một luồng sáng màu xanh rồi rời đi.
Bạch nhìn Tuyết Điệp rời đi không khỏi mỉm cười. “Tiên sinh, nếu so về dùng thao túng nhân tâm, chỉ sợ đại trưởng giả cũng không bằng người.”
Long Quy tiên sinh lạnh nhạt nói. “Là do linh thú chúng ta đơn thuần, nếu đứng trước Hoành Thiên hay thậm chỉ là thiếu chủ còn non trẻ thì rất khó để lừa được bọn họ.”
Bạch bật cười. “Nhưng nếu là họ, thì họ cũng sẽ chọn phục tùng, vì họ đang đứng trước sức mạnh tuyệt đối khó có thể lay chuyển.”
Long Quy tiên sinh nở nụ cười nhạt không có trả lời.
Về đến phòng trời cũng chưa sáng hẳn, Võ Huyền tranh thủ lên nghỉ ngơi, mới chỉ nửa buổi tối mà cả thân hắn trở lên rã rời hơn cả đi đường mấy tháng qua.
Vừa đặt lưng xuống giường cảm giác cột sống như đang giãn ra từng đột một, cảm giác sung sướng đơn thuần thật là khó tả, hắn đang định chợp mắt thì ngoài cửa có tiếng gọi. “Thiếu chủ.”
Võ Huyền vừa nghe giọng nói đã nhận ra là giọng của Tuyết Điệp, hắn đành đứng dậy ra mở cửa, hắn để nàng vào phòng mới hỏi. “Tuyết Điệp, cô không phải đang bị phạt sao?”
Tuyết Điệp cúi người nói. “Chuyện ấy còn cảm tạ thiếu chủ, là nhờ thiếu chủ mà Long Quy tiên sinh tạm tha cho ta, chỉ khi thiếu chủ đến luyện tập với Hắc Trọng Thạch thì ta lại phụ giúp người.”
Võ Huyền vừa đặt người lên giường, nghe Tuyết Điệp nói thì không khỏi bật dậy trợn mắt. “Sao cô bị phạt, ta giúp cô, sao mới qua vài phút lại thành ta bị phạt, cô giúp ta rồi.”
Tuyết Điệp lấy tay che miệng cười. “Thế nên ta phải thật sự cảm tạ thiếu chủ.”
Võ Huyền lại nằm vật xuống giường. “Bỏ đi, tối ta sẽ vào Hắc Minh trận luyện tập, c·hết dễ dàng hơn bê Hắc Trọng Thạch nhiều, a, cô muốn làm gì?”
Tuyết Điệp không trả lời Võ Huyền mà nàng lật người hắn nằm sấp xuống, cô ngồi lên người hắn nói. “Thiếu chủ hôm nay cũng đã mệt mỏi, để ta giúp người thư giãn.”
Võ Huyền cảm nhận được Tuyết Điệp đã ngồi lên người mình, hắn vội khoát tay. “Cô xuống đi, hôm nay cô cũng mệt mỏi, tay cũng b·ị t·hương, cứ mặc kệ ta, di…nhẹ chút.”
Tuyết Điệp là kiểu người nói ít làm nhiều, nàng để mặc Võ Huyền cố gắng kháng cự, hai tay nắm lấy vai hắn mà bóp, cô cảm nhận được Võ Huyền cả người run rẩy, cô mỉm cười nói. “Thiếu chủ yên tâm, Long Quy tiên sinh đã cho ta đan dược trị thương, tay ta hiện tại rất tốt, thiếu chủ, ngài cảm thấy thế nào?”
Hai tay của Tuyết Điệp vẫn tiếp tục đấm bóp trên người Võ Huyền, dù hắn muốn trả lời nhưng không sự thoải mái từ cơ thể truyền đến khiến hắn muốn nói, mà chỉ đưa ngón tay lên biểu thị vô cùng tốt.