Chương 100: Một đêm mất ngủ
Dưới sự xoa bóp nhu nhuyễn từ bàn tay như không xương của Tuyết Điệp, Võ Huyền mê man lâm vào giấc ngủ, đã nhiều ngày hắn đã không ngủ đủ, hôm nay lại luyện tập mệt mỏi, dù đang nằm sấp xuống dưới giường thì miệng hắn không khỏi phát ra tiếng ngáy như bò.
Tuyết Điệp cẩn thận đắp chăn cho Võ Huyền, Hạc Nhi ở bên cạnh sớm đã khoanh tay mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt có chút chế nhạo. “Không ngờ Tuyết Điệp bình thường lạnh lùng băng sương cũng có lúc ôn nhu như thế.”
Tuyết Điệp không có ngoảnh lại mà ngồi xuống cạnh Võ Huyền, lạnh nhạt đáp. “Ngươi ghen tỵ.”
Hạc Nhi nghe Tuyết Điệp nói thì trong lòng cảm thấy khó chịu, nàng nhỏ giọng tránh để Võ Huyền thức giấc. “Ta tại sao phải ghen tỵ?”
Tuyết Điệp mỉm cười. “Còn vì sao, ở cùng thiếu chủ đã bao lâu còn không biết thiếu chủ cần gì, ta chỉ vừa đến liền hầu hạ vừa ý thiếu chủ, ngươi chính là cảm thấy ghen tỵ với ta.”
Hạc Nhi ngược lại không tiếp tục cãi với Tuyết Điệp, nàng dịu dàng đi đến bên Võ Huyền, khẽ lật chăn trên người hắn ra, lấy tay hắn đặt lên ngực mình, vẻ mặt thách thức nhìn Tuyết Điệp. “Ngươi có dám?”
Tuyết Điệp trợn mắt nhìn Hạc Nhi cư nhiên lớn mật như vậy, song nàng nào có chịu thua, nắm lấy cánh tay còn lại của Võ Huyền đặt lên ngực mình. “Không chỉ mỗi ngươi làm được.”
Hạc Nhi không bao giờ muốn thua trước Tuyết Điệp, nàng lấy tay kéo tuột toàn bộ áo xuống để lộ ra thân hình trắng như tuyết, bầu ngực trắng căng tròn có một điểm mọng đỏ, xẻ giữa bờ vai xuống phần sau lưng là một hàng lông vũ màu trắng.
Hạc Nhi lật Võ Huyền dậy, nàng lay động cho hắn tỉnh dậy, thấy Võ huyền đã lờ mờ mở mắt, nàng hỏi. “Thiếu chủ, ta có đẹp hay không?”
Võ Huyền lờ mờ hai mắt, vẻ mặt giống như đang ngủ vô thức gật đầu.
Hạc Nhi vẻ mặt quyến rũ. “Thiếu chủ người có muốn sờ thử không?”
Hạc Nhi không thấy Võ Huyền trả lời, nàng tự tiện đặt tay Võ Huyền lên trên còn điều khiển tay hắn nắm lấy bầu ngực của nàng, vẻ mặt thách thức Tuyết Điệp.
Tuyết Điệp nhìn Hạc Nhi cư nhiên lại lớn mật như vậy, nàng hơi chần chừ, song trong thoáng chốc lại không do dự cởi áo, nắm lấy tay Võ Huyền đặt lên bầu ngực nhỏ xinh của mình. “Còn chuyện gì khó hơn không? Nếu không đừng làm phiền thiếu chủ nghỉ ngơi.”
Tuyết Điệp nói rồi giằng tay Võ Huyền đang đặt trên ngực Hạc Nhi xuống, cẩn thận đặt hắn nằm lại giường.
Hạc Nhi tức giận không nói lên lời, nhưng nàng biết hiện tại cả hai đều ngang bằng, không có một điểm đột phá với Võ Huyền thì vẫn là ngang nhau.
Cẩn thận chỉnh lại áo, nàng nói với Tuyết Điệp. “Lần sau đấu lại, ta sẽ không thua ngươi.”
Nàng nói rồi biến nhỏ chui vào tay áo Võ Huyền.
Tuyết Điệp khuôn mặt lạnh lùng không đáp, đợi Hạc Nhi đã chui vào ông tay áo Võ Huyền, nàng không nhịn được mà đỏ mặt, lần này nàng vốn chỉ muốn phản bác Hạc Nhi một chút, không ngờ con chim điên đấy lại chơi lớn như vậy.
Tuyết Điệp nhìn thấy một điểm dựng đứng tại hạ thân Võ Huyền, nàng sợ hãi vội biến nhỏ chui vào ống tay còn lại của Võ Huyền.
Võ Huyền lúc này nằm trên giường khóc ròng, lệ đổ ngược vào tim, bộ dáng vẫn phải hít thở đều đều, giả bộ như đang ngủ say. “Yên Nhu, nàng mau đến cứu phu quân của nàng, hai con yêu nữ này không để ta sống.”
Hắn vốn đã ngủ say từ lúc Tuyết Điệp đấm bóp cho hắn, nhưng từ lúc Hạc Nhi đặt tay hắn lên ngực nàng thì hắn đã tỉnh, chỉ là bộ dáng cố hết sức giả bộ ngủ mà thôi.
Hắn không dám thức, dù cho hắn trưởng thành đến đâu, nhưng hắn dù sao vẫn là thiếu niên mới nhú, dù trêu ghẹo Thanh Vân và Phong Ngôn đều rất có chừng mực.
Nhưng hôm nay hai con yêu nữ lớn mật này mở ra cho hắn một chân trời mới, cũng hãm hại sự trong sạch của hắn, nếu sau này gặp Yên Nhu, hắn biết giải thích thế nào cho phải.
Cảm xúc trong người Vo Huyền lúc này đầy hỗn độn, một bên mềm mại nhu nhuyễn, một bên đàn hồi căng mọng.
Nghĩ đến đấy hạ thân hắn chợt căng cứng, cuối cùng một chút thời gian để ngủ của hắn cứ lãng phí vào ý nghĩ vẩn vơ.
Những thiếu niên mới lớn như hắn, nghĩ rất nhiều.
Trời cũng mau sáng, Võ Huyền mang cả thân mình mệt mỏi lên lớp, hắn nằm gục trên bàn, Thương Khê thấy hắn mệt mỏi, nàng quan tâm hỏi:
“Võ Huyền, đệ trông có vẻ mệt mỏi.”
Võ Huyền dơ tay ra hiệu không có việc gì, hắn nói. “Ta muốn ngủ một canh giờ, đợi ba người Thanh Vân đến thì gọi để dậy, tỷ giúp ta cho ba đứa nhỏ này ăn, chúng muốn ăn gì thì tỷ cho chúng ăn.”
Võ Huyền nói rồi lấy ra một đóa hoa trắng, cùng một vài cây dược liệu, một miếng thịt đã được nướng sẵn đưa cho Thương Khê, lại đặt Điệp Điệp, Tiểu Ưng và Mộc Thố lên bàn, đẩy chúng về phía Thương Khê, còn hắn cả người gục xuống bàn mà ngủ.
Thương Khê nhìn Võ Huyền thầm thấy kỳ lạ, từ lúc nàng gặp hắn ở Diện Thú sâm lâm chưa từng thấy hắn chịu nhờ ai cho sủng thú của mình ăn, mà toàn tự tay chuẩn bị, hôm nay sao lại kỳ lạ nhờ nàng cho ăn hộ.
Mà con tuyết điệp xinh đẹp này Võ Huyền bắt từ bao giờ, sao nàng chưa từng thấy hắn mang theo.
Thắc mắc thì nhiều song Thương Khê cũng không dám hỏi, nàng kiểm tra số dược liệu của Võ Huyền đưa cho nàng thì thấy toàn là dược liệu nhị cấp, không có lấy một cây nhất cấp thì không khỏi cười khổ, sủng thú của Võ Huyền chỉ sợ đều là ăn dược liệu nhị cấp với đan dược hắn luyện chế ra, so với sủng thú của mình thì hơn hẳn.
Thương Khê cũng tận lòng cho ba con sủng thú ăn, số dược liệu cũng tương đối nhiều, Điệp Điệp chỉ hút hết linh lực trong đóa hoa băng, Tiểu Ưng thì ăn miếng thịt với một cây dược liệu băng hệ, Mộc Thố ăn hai cây dược liệu mộc hệ, còn cây thứ ba trên bàn, nó vốn còn định ăn nốt thì Điệp Điệp kêu lên vài tiếng.
Mộc Thố nghe Điệp Điệp nói thì gật gật đầu, nó đưa cho Thương Khê cây dược liệu mộc hệ ấy, chính xác hơn là đưa cho Mộc Lôi Đồng Hoa trên vai của nàng.
Thương Khê cũng không hề khách khí mà nhận lấy cây dược liệu từ tay Mộc Thố, nàng hướng Điệp Điệp và Mộc Thố cảm ơn hai đứa nó.
Điệp Điệp chỉ kêu ‘chi chi’ vài tiếng rồi bay đậu lên đầu của Võ Huyền, Mộc Thố thì chỉ tiến đến nằm cạnh chứ không dám chui vào ngực Võ Huyền nữa vì bên trong ngực người của Võ Huyền hiện giờ đang có ba cỗ sức mạnh làm nó sợ hãi.
Tiểu Ưng thì đến bên Mộc Thố gật gù, trước giờ nó vẫn luôn chọn vị trí như vậy.
Mộc Lôi Đồng Hoa trên vai Thương Khê nhìn cây dược liệu nhị cấp trên tay nàng không rời, Thương Khê không có giữ mà đưa cho nó ăn, nhẹ giọng trách mắng. “Đúng là không có tiền đồ, cũng đâu phải chưa ăn bao giờ.”
Mộc Lôi Đồng Hoa như chẳng nghe thấy, mà cắm cúi vào ăn cây dược liệu.
Nửa canh giờ sau, Cương Thanh Vân, Cương Thanh Thu và Đại Hùng cũng đến lớp.
Ba người đến ngồi cạnh Thương Khê ngồi nói chuyện cũng không đánh thức Võ Huyền dậy.
Võ Huyền khi thấy dậy cũng chẳng rõ bao lâu, thấy lớp đã đến đông đủ, còn Doãn Nguyệt vẫn đang ở trên lớp giảng bài, bốn người Thương Khê thì chăm chú nghe giảng.
Cương Thanh Thu tuy vẫn nghe giảng nhưng trong lòng nàng có việc, sớm muộn gọi Võ Huyền dậy bàn bạc nhưng Thương Khê đã dặn trước rằng hôm nay hắn mệt mỏi, nên để hắn thức dậy rồi nói.
Nàng thi thoảng vẫn liếc nhìn chờ mong hắn dậy, lúc này thấy Võ Huyền đã dậy nàng nhỏ giọng hướng Võ Huyền nói. “Huyền ca, Miêu tỷ tỷ nói chiều huynh có thể đến gặp tỷ ấy ở Tam Thế Gia.”