Chương 98: Huấn luyện 3
Long Quy tiên sinh thấy ánh mắt thèm khát của Kim Quang Thần Tượng, lão khẽ vẫy tay một cây linh dược quang hệ linh lực mọc cạnh đình viện bay vào tay lão, lão nói với Kim Quang Thần Tượng. “Nếu ngươi đuổi đánh hai nhãi con này, nó sẽ là của ngươi.”
Kim Quang Thần Tượng hưng phấn nhìn cây dược linh trong tay Long Quy tiên sinh, nó lại quay sang nhìn Tiểu Ưng và Mộc Thố, hai người bạn mới của nó, trong ánh mắt của nó thoáng xuất hiện áy náy nhưng chẳng đáng kể, linh dược vẫn được ưu tiên hàng đầu.
Nó nhấc mình đứng bằng hai chân sau, chiếc vòi trắng như chiếc cột nhỏ vung vẩy, thần thái vô cùng dũng mãnh, như tỏ rõ chấp nhận đề nghị của Long Quy tiên sinh.
Long Quy tiên sinh nhìn Kim Quang Thần Tượng đã đồng ý, lão nói. “Được, được, để tránh các ngươi phá hỏng Bạch Vân Động của Mộ Thần, ngươi chỉ cần đuổi hai đứa này bên trong nó.”
Long Quy tiên sinh đưa tay sang chỉ về một phía xa của đình viện, nơi đấy là một bãi đất trống, từ hư không, một ngón tay màu đen vẽ xuống một hình tròn bao quanh lấy bãi đất trống.
Long Quy tiên sinh tóm lấy Mộc Thố và Tiểu Ưng, lão mặc cho chúng còn đang ăn linh dược mà ném thẳng tới bãi đất trống.
Kim Quang Thần Tượng như cỗ xe khổng lồ chạy đến chỗ bãi đất trống, thân hình to lớn của nó khiến mặt đất rung chuyển, cây cối ầm ầm lay động.
Mộc Thố thấy Kim Quang Thần Tượng chạy đến với khí thế đáng sợ, trong lòng nó âm thầm hoảng sợ, vội chạy đến mép ô đất trống.
Tiểu Ưng không chút hoảng loạn dương cánh bay lên, nó không rời khỏi vòng tròn mà Long Quy tiên sinh đã vẽ ra mà chỉ bay vòng vòng phía trên.
Kim Quang Thần Tượng gia nhập vào vòng tròn, nó không vội đuổi Mộc Thố mà hai chân trước nhâng lên cao, dưới một phần chân trước phát ra ánh sáng màu nâu, cảm thấy đã đủ chân nó dậm mạnh xuống dưới đất.
Từ hai chân của Kim Quang Thần Tượng mặt đất như từng cơn sóng lay chuyển vỗ về Mộc Thố, thi triển xong Địa Chấn, Kim Quang Thần Tượng không có dừng lại mà từ vòi nó tụ lại thành một quả cầu trắng.
“Phiu, phiu.”
Hai tia sáng nhỏ từ quả cầu trắng bắn ra, hai tia sáng giống như một tia sáng mắt trời có thể đốt cháy không khí bắn tới Tiểu Ưng.
Tiểu Ưng trên không linh hoạt né tránh hai tia sáng, nó đáp trả Kim Quang Thần Tượng bằng Phá Hoa Tuyết.
Kim Quang Thần Tượng không thèm tránh né, Phá Hoa Tuyết rơi chúng toàn bộ trên người của nó, đợi Phá Hoa Tuyết đã rơi những hạt cuối cùng xuống đất.
Kim Quang Thần Tượng vẫn đứng im như cũ, không mảy may lay động, trên người nó chỉ xuất hiện một vài vết xước nhỏ nhưng không quá đáng kể.
Nếu Võ Huyền lúc này mà nhìn thấy điều này hắn còn tưởng rằng Kim Quang Thần Tượng có nửa huyết mạch của minh thú không chừng.
Địa Chấn như sóng vỗ lớp lớp đánh đến Mộc Thố, tuy nó có chút hoảng loạn nhưng bản năng né tránh là vẫn có, nó tung hai mộc đằng đánh mạnh xuống đất khiến bản thân bật lên cao, né tránh đi Địa Chấn phía bên dưới.
Nhưng khi nó đã bật lên cao liền rơi vào tầm ngắm của Kim Quang Thần Tượng.
Kim Quang Thần Tượng lập tức đổi mục tiêu từ Tiểu Ưng sang Mộc Thố, nó không nhân từ mà bắn ra hàng loạt những tia sáng về phía Mộc Thố.
Mộc Thố trên không trung đã không có điểm tựa, khó có thể né tránh, nó chỉ đành thi triển ra Diệp Đao đỡ lấy tia sáng bắn tới.
Nhưng Diệp Đao chỉ ngăn cản được một tia sáng nhưng sang tia thứ hai thì không thể đỡ được, ánh sáng trắng thứ hai nhằm thẳng Mộc Thố mà bắn tới, ý định hạ gục Mộc Thố rõ ràng.
Nhưng tia sáng sắp bắn tới thì một bóng trắng đã cắp lấy Mộc Thố giúp nó tránh khỏi tia sáng.
Mộc Thố thoát khỏi tia sáng, nó kêu ‘chi chi’ ý muốn cảm ơn Tiểu Ưng đã cứu nó trong lúc nguy cấp.
Tiểu Ưng cũng chỉ khẽ đáp lại Mộc Thô, rồi nó ném Mộc Thố trở lại mặt đất còn mình thì bay lên cao né tránh tia sáng trắng đang bắn tới.
Cứ như thế, ba con linh thú rơi vào thế giằng co, ta bắn ngươi né.
Còn bên kia, Võ Huyền sau khi bày trận thì đã bỏ hết cả số dược liệu nhất cấp thượng phẩm ra luyện, số dược liệu để luyện chế Băng Linh đan của hắn hiện tại chỉ đủ luyện chế ra bình.
Nhưng dược liệu để luyện chế ra những đan dược có công dụng tương tự như Phong Linh đan, Tụ Linh đan thì hắn vẫn còn rất nhiều.
Hắn cũng không chỉ dừng ở luyện những đan dược giúp hấp thu và hồi phục linh lực, hắn còn luyện ra mấy loại đan dược giúp chữa thương.
Dự định của hắn là ngày mai khi gặp người tên là Miêu Cơ mà Thanh Thu và Thanh Vân nhắc tới, hắn sẽ bán trước số đan dược này cho nàng ta dùng sủng tệ có được để mua sắm thêm những dược liệu cần thiết.
Trời đã gần sáng, Võ Huyền toàn thân mệt nhoài, nhìn đống đan dược mà mình luyện chế ra được, hắn thầm tính toán, ba bình Băng Linh đan, sáu bình Phong Linh đan, hai bình Tụ Linh đan, ba bình Lộ Huyết đan, ba bình Hồi Cốt đan mỗi bình tất cả đều chứa đựng sáu viên.
Võ Huyền để lại cho Tuyết Điệp ba bình Băng Linh đan, sáu bình Phong Linh đan, một bình Tụ Linh đan, còn lại thì hắn giữ lại, hắn đặt số đan dược cho Tuyết Điệp. “Ta để lại chúng cho cô.”
Tuyết Điệp đang chuẩn bị bê một viên Hắc Trọng Thạch lên, nàng dương mắt nhìn Võ Huyền thở dài một tiếng, nàng quỳ xuống khép hai chân hướng Võ Huyền mà lạy. “Cảm ơn.”
Võ Huyền vội đỡ Tuyết Điệp dậy, nhưng bản thân hắn cũng không có sức lực mà đỡ, hai tay không có chút sức giữ lấy Tuyết Điệp.
Hạc Nhi từ trong đình viện biến mất, nàng đưa tay kẹp lấy vai Tuyết Điệp đẩy nàng ta đứng lên, một tay dìu lấy Võ Huyền đưa vào đình viện, nàng lạnh nhạt để lại một câu chỉ cho Tuyết Điệp nghe thấy. “Đợi thiếu chủ rời đi thì vào gặp tiên sinh.”
Trong đình viện, Bạch đã tự tay rót cho Võ Huyền một chén trà, thứ nước trà có màu trắng như sữa, uống vào miệng có mùi thơm ngát lại có mùi vị ngây ngấy giống sữa.
Chỉ uống một ngụm nhỏ từ chén trà mà Võ Huyền toàn thân thấy khoan khoái, linh lực trong cơ thể cũng tự lưu thông dị thường.
Võ Huyền cầm chén trà trong tay không khỏi cảm khái, khi thực lực đủ mạnh cũng có thật nhiều thứ tốt đến kỳ lạ.
Long Quy tiên sinh thưởng thức chén trà trong tay, nhàn nhã hỏi hắn. “Thiếu chủ thấy Hắc Trọng Thạch ra sao?”
Võ Huyền trầm ngâm, không vội vàng nói mà ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời:
“Một loại khoáng thạch khá kỳ lạ, lúc đầu nhâng lên thì nhẹ, nhâng cao thì nặng, mà nó giống như một cái miệng hút linh lực, dù có dùng bao nhiêu linh lực để nâng thì cũng sẽ bị tiêu tán rất nhanh nhưng không thể không dùng linh lực để nâng vì chỉ dựa vào sức của bản thân là không đủ.”
Long Quy tiên sinh gật đầu khen. “Thiếu chủ là người sáng dạ.”
“Tiên sinh quá khen.” Võ Huyền khiêm tốn nói.
Long Quy tiên sinh mỉm cười. “Lão phu từ lúc dạy cho ba người Hoành Thiên, thấy giỏi thì khen, không giỏi thì chê, thiếu chủ không cần khiêm tốn, chỉ là lão phu bổ sung cho thiếu chủ một vài điều nữa về Hắc Trọng Thạch.
Thiếu chủ đã thấy Tuyết Điệp là linh thú cửu cấp hậu kỳ nhưng tay nàng chỉ mới xếp đúng một lần đã b·ị t·hương rồi chứ?”
Võ Huyền liếc nhìn hai tay đang băng đầy vải trắng của Tuyết Điệp thì gật đầu, hắn cũng đang tò mò không rõ vì sao, Long Quy tiên sinh chủ động giải thích cho hắn thì quả là tốt.