Chương 94: Trêu chọc
Phong Ngôn nghe Võ Huyền nói thì trầm mặc, chuyện hợp tác với Võ Huyền trăm lợi không có một hại, nàng thấy không việc gì, chẳng qua thế lực của tỷ phu cùng tỷ tỷ, nàng không tiện xen vào.
Võ Huyền thấy Phong Ngôn trầm mặc, hắn tiếp tục nói. “Ta chỉ muốn nhờ cô nói với hoàng đế một câu, còn chuyện hợp tác đã bảo hai người Thanh Thu và Thanh Vân giúp ta liên hệ với người cần gặp.”
Phong Ngôn đảo mắt, nàng tinh nghịch hỏi. “Vì sao lại cần phải nói với tỷ phu ta, nếu hợp tác không thì tìm Miêu Cơ là được rồi.”
Võ Huyền mỉm cười đầy thâm ý. “Ta cần sự hợp tác lâu dài, như ta đã nói, với ta hợp tác với hoàng đế Cương Thanh Mạc vì tình, còn đâu về lợi ta nghĩ hợp tác với Cương Thanh Di Nam có lợi hơn, cô hiểu ý ta mà.”
Phong Ngôn suy nghĩ về từng câu nói của Võ Huyền, không ngờ người này đến đây vài ngày đã biết rõ thế cục của Cương Thanh thành, nàng đứng dậy nói. “Ngươi yên tâm, ta sẽ nhắn với tỷ phu một tiếng, huynh ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Võ Huyền gật đầu, chuyện cần đã thành, hắn hỏi Phong Ngôn. “Ta nghe nói người trong Quản phòng có thể cùng nhau đấu luyện, cô sắp xếp cho ta một người có thực lực nhị cấp sơ kỳ.”
Phong Ngôn dở khóc dở cười. “Chỉ mấy ngày không gặp, ngươi đã coi ta là người hầu của ngươi rồi sao?”
Võ Huyền thản nhiên nói. “Cô không cần nghĩ tiêu cực như thế, ta chỉ là nhờ vả.”
Phong Ngôn bực tức. “Có ai nhờ vả giống ngươi không? Theo ta.”
Phong Ngôn đứng dậy khỏi ghế, nàng thuận tay thu Hắc Không Trạc cùng bình đan dược vào Càn Khôn Giới trên tay, ôm lấy cả Bách Diện Hồ Ly đi theo, nàng vượt qua Võ Huyền đi trước.
Võ Huyền liền bám theo sau.
Phong Ngôn dẫn Võ Huyền xuống dưới tầng một, nàng hướng Hà Mi nói. “Gọi Đào Thử xuống phòng đấu luyện chờ ta.”
“Dạ.” Hà Mi vâng lời, mở cánh cửa dưới chân rồi đi xuống.
Phong Ngôn đá một tấm thiếc đen để lộ bên dưới là một nối đi xuống tương đối lớn, nàng đi trước, Võ Huyền tiếp tục theo sau.
Võ Huyền chỉ vừa xuống dưới bậc thang đã nghe được hò gieo bên dưới, phía dưới là một hành lang được xây bằng lớp gạch đỏ cách âm, hai bên thắp đuốc lửa chạy dài đến cuối hành lang bên kia.
Tiếng gieo hò cũng từ phía bên kia mà truyền sang, Võ Huyền nhìn ánh sáng phía hành lang bên kia mà nói. “Người của cô có thể nói là những người tinh anh trong học viện, họ chấp nhận ở dưới này luyện tập sao?”
Phong Ngôn lạnh nhạt nói. “Những người đạt tam cấp hậu kỳ của Quản phòng đều xuất thân từ dưới này, cho đến bây giờ vẫn vậy.”
Võ Huyền mỉm cười. “Cô không cần phải giải thích với ta, chỉ là nói linh tinh thôi.”
Phong Ngôn đầy tức giận giơ chân đá hắn. “Ngươi đúng là không biết xấu hổ.”
Võ Huyền bắt lấy bàn chân Phong Ngôn, hắn khẽ tiến áp sát tới mặt cô, hắn lấy tay chỉ vào bên mặt đen của mình. “Cô xem, với cái mặt này xấu hổ hay không ai chú ý đến.”
Nói rồi hắn lấy tay ấn nhẹ vào đùi của Phong Ngôn khiến nàng giật thót, linh lực bộc phát trấn lui Võ Huyền.
Phong Ngôn đầy tức giận hạ chân xuống, song cảm giác trên đùi vẫn còn chút tê, nàng lại đá về phía Võ Huyền.
Võ Huyền bật lùi lại đằng sau né cú đá, nhìn trên tường lún vào một hõm sâu thầm toát mồ hôi, hắn gượng cười nói. “Cô cần gì phải gia tay mạnh như vậy, chỉ là trêu đùa.”
Phong Ngôn hai mắt đăm đăm xiết Bách Diện Hồ Ly trên tay, nàng lạnh giọng nói. “Ngươi không cần đi đấu với Đào Tam nữa, để ta đấu với ngươi, ta biết nếu phong ấn sức mạnh xuống nhị cấp sơ kỳ sẽ không phải đối thủ của ngươi nên ta sẽ phong ấn thực lực ở nhị cấp trung kỳ, ngươi đừng có dùng sủng thú.”
Phong Ngôn sau khi phong ấn linh lực liền thả Bách Diện Hồ Ly xuống đất lao đến Võ Huyền, khi sắp tiếp cận Võ Huyền, nàng ta giơ chân đá tới.
Võ Huyền không vội tránh né mà từ trên thân hắn, sương trắng tỏa khắp hành lang.
Phong Ngôn vì cứ thế đá vào khoảng không, nàng nhìn sương trắng che lấp tầm nhìn thì bực mình, không ngờ Võ Huyền lại có sủng kỹ tạo ra thời tiết.
Nàng liền dùng linh lực cảm nhận vị trí của Võ Huyền, dù bên trong sương trắng cản trở nàng cũng có thể mơ hồ cảm nhận được vị trí của Võ Huyền liền vung quyền đấm tới.
Dù không nhìn thấy gì nhưng Phong Ngôn đã biết mình đã đấm trúng Võ Huyền, chỉ là không hiểu sao nàng lại cảm thấy bàn tay mình trở lên lạnh giá, biết không ổn Phong Ngôn vội lùi về sau.
Vốn tưởng là sẽ dựa lưng vào tường nhưng Phong Ngôn không ngờ mình mới lùi lại được nửa đường hai tay của nàng đã bị tóm lấy khóa chặt trên đầu, một bàn tay nắm lấy khuôn mặt nàng quay nó về đằng sau.
Băng Sương dần tan đi, Võ Huyền đối mặt với Phong Ngôn, hắn nhẹ nhàng nói. “Có lẽ thứ giỏi nhất của cô là huyễn thuật, cô chiến đấu dở tệ.”
Hơi thở đầy mùi nam tính kèm theo hương thơm của dược liệu trên người Võ Huyền phả thẳng vào mặt Phong Ngôn, nàng đỏ mặt nói. “Thả ta ra.”
Võ Huyền vẫn một mực giữ tay Phong Ngôn không buông, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng. “Ta có một thắc mắc, người trong học viện đồn đại khuôn mặt xinh đẹp này lúc là của một đại hán đầy râu, lúc là một bà lão, liệu họ có biết rằng đằng sau những bộ dáng xấu xí đấy là một bộ cô gái xinh đẹp như này, cô nói xem, vì sao lại dấu đi khuôn mặt xinh đẹp này?”
Phong Ngôn bị Võ Huyền chạm vào mặt thì cả mặt nóng bừng, hơi thở cũng trở lên ngưng trệ, nàng nhỏ giọng nói. “Thả ra.”
Võ Huyền nhìn mặt nàng đỏ bừng, không khỏi kinh ngạc nói. “Đừng nói với ta, cái tính cách dễ xấu hổ này là của cô lây cho Thanh Vân nhé.”
“Ngươi, ngươi chạm vào Thanh Vân.” Phong Ngôn khó thở nói.
Võ Huyền mười phần thành thật, bộ dáng chính nhân quân tử, nghĩa khí đầy mình. “Chỉ là để nàng ta ngồi lên đùi, ôm một chút thôi.”
Võ Huyền vừa nói xong nháy Điệp Điệp một cái, hắn lập tức buông tay Phong Ngôn chạy thẳng về phía lối ra, Điệp Điệp bay theo hắn lập tức sử dụng Nộ Thiên Tuyết ngăn trở lối đi.
“Võ Huyền, ta sẽ g·iết ngươi…”
Võ Huyền nghe tiếng gầm xuyên qua lớp tuyết dày đặc không khỏi lạnh sống lưng, nhưng trên khóe miệng hắn vẫn không khỏi nở nụ cười rời khỏi Quản phòng.
“Phụ thân, người thật hư.” Điệp Điệp đậu trên tóc hắn nói.
“Chỉ là vui đùa.” Võ Huyền cười cười nói. “Trẻ con không nên học theo.”
“Con sẽ không học theo đâu, người hư thì sẽ bị phạt.” Điệp Điệp đầy thâm ý nói.
Cùng lúc đó ở Thiên Thú giới, tại lãnh địa của Yên Vân Hoàng tộc, trên ngọn núi trắng thẳng tắp lên trời, mây trắng bao phủ xung quanh, một thân áo trắng tựa như tiên nữ cưỡi mây đang ngồi đả tọa, Yên Nhu chầm chậm mở mắt, nàng lấy ra một quyển sổ, nhẹ nhàng mở cuốn sổ ra, bên trên đã có sẵn hai hàng chữ.
“Thương Khê, người đầu tiên, chưa phát triển, con người rất tốt, có thể tạm chấp nhận là tỷ muội.
Cương Thanh Vân, người thứ hai, trêu chọc, đã ôm, có ý định, một cô bé thiếu hiểu biết nhưng tính cách không sai.”
Yên Nhu nhẹ nhàng huy bút lên trên dòng giấy tiếp theo. “Phong Ngôn, người thứ ba, đã trêu chọc, chắc chắn có ý định so với cô bé Cương Thanh Vân tốt hơn một chút, có thể chấp nhận làm tỷ muội.”
Yên Nhu gấp cuốn sách đút ngược vào trong tay áo, nàng thì thầm nói. “Phu quân à, phu quân, phụ nữ ta cũng đã sắp xếp cho chàng bên người rồi, không ngờ chàng lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ta có thể chấp nhận cùng người phụ nữ khác thờ một phu, nhưng người lại không xin phép ta, đợi hai đại lục hợp nhất thì chính là lúc chàng phải lĩnh gia pháp của Yên Nhu ta.”