Chương 95: Băng Tâm Như Ý
Trở về từ Quản phòng, Võ Huyền lại lao đầu vào tu luyện, hắn biết hiện tại hắn có những thứ mà người khác khó có thể có được, nhưng lại có quá nhiều thứ cùng một lúc cũng khiến hắn lúng túng.
Nhưng hắn cũng nhìn nhận được điểm rõ ràng, đan dược, trận pháp, bảo khí tất cả chỉ là phụ trợ, thực lực mới là chân chính và nó cũng đang là điểm yếu lớn nhất của hắn.
Chỉ là hắn đan dược và trận pháp làm những thứ mà thực lực dù mạnh cũng không làm được.
Hắn buộc phải tính toán sao cho có thể cân bằng được việc tu luyện, luyện đan và bày trận.
Cho đến hiện tại với thực lực nhị cấp sơ kỳ, hắn bày được hoàng cấp thượng phẩm Hồng Linh trận đã có thể nói là cố gắng cực hạn của hắn, muốn bày ra được trận pháp huyền cấp, phải xa xa đột phá tam cấp sơ kỳ may ra hắn có thể bày ra được.
Về luyện đan, dù đã đột phá đan sư nhất cấp thượng phẩm nhưng hắn vẫn còn chưa có vừa ý, vì đan sư đều có thể đuổi theo sát được thực lực, hắn chưa làm được điều đó nên hắn biết càng phải cố gắng hơn về mặt luyện đan.
“Tinh…tinh…”
Võ Huyền chuyển từng lượng linh lực thành linh lực thuần khiết tích trữ trong bản mệnh thú tâm, hắn cảm nhận được linh lực thuần khiết bên trong bản mệnh thú tâm mang theo sự buốt lạnh từ băng linh lực.
Băng linh lực như những hạt băng dồn nén lên nhau từ từ lấp đầy, chúng im lặng, lạnh lùng, còn phong linh lực thì ngược lại chúng di chuyển một cách lộn xộn bên trong bản mệnh thú tâm, chúng không chịu ngồi yên như băng linh lực.
Quan sát sự khác biệt bởi hai nguyên tố linh lực, hắn cũng hiểu ra nhiều về sự khác biệt, nhớ đến bên trong truyền thừa của nhị sư phụ có một sủng kỹ tên là Băng Tâm Như Ý, một sủng kỹ không có phẩm cấp mà phẩm cấp của nó đến từ người thi triển.
Băng Tâm Như Ý vận dụng linh lực hóa thành vật thể tùy theo ý muốn của chủ nhân, chỉ là sủng kỹ này yêu cầu có sự hiểu biết rất sâu về biến hóa linh lực, theo như miêu tả bên trong truyền thừa, nhập môn tu luyện được sủng kỹ này rất dễ nhưng để thành thục thì cực kỳ khó khăn, đến hiện tại như nhị sư phụ luyện nó không biết bao nhiêu năm, hiện tại người có thể tùy ý ngưng tụ ra một v·ũ k·hí bằng băng linh lực có thể đọ độ cứng với một bảo khí cửu cấp thượng phẩm.
Võ Huyền đã thử tu luyện qua Băng Tâm Như Ý, nhưng hắn chẳng rõ có phải đầu óc hắn ngu dốt hay là tu luyện Băng Tâm Như Ý quá khó mà những thứ hắn ngưng tụ ra từ băng linh lực đều là thứ bỏ đi, đừng nói đến để giao chiến với đối thủ, chỉ sợ để đập ruồi còn không c·hết.
Vật thứ đầu tiên hắn ngưng tụ ra là một con dao nhỏ, nhưng chỉ vừa chạm vào con dao thì nó lập tức mềm oặt, hai phút sau rơi thành từng khối tuyết.
Vật thứ hai hắn ngưng tụ là một vật cực kỳ đơn giản, một khối cầu tuyết trắng, vẫn như lần trước, chẳng nói về độ cứng để đối đầu với bảo khí, khối cầu tuyết của hắn ngưng tụ so với khối cầu tuyết ngoài tự nhiên nặn lại coi như còn cứng hơn.
Vật thứ ba hiện tại hắn vẫn còn chưa có ngưng tụ ra, nhưng hiện tại hắn có thể thử.
Đình chỉ việc hấp thụ linh lực, Võ Huyền từ từ vận chuyển băng linh lực trong người ngưng tụ ra lòng bàn tay, không vội vàng, không xao động yên lặng, lạnh lùng mới là băng linh lực.
Từng tia linh lực màu trắng xanh từ từ cuộn lại trên tay Võ Huyền, chúng từ từ tụ vào với nhau, giống như băng linh lực thuần khiết bên trong bản mệnh thú tâm của hắn, xếp chồng lên nhau nhưng không lấn át, từ mềm yếu thành cứng rắn.
Võ Huyền dần cảm nhận được khối băng trên tay hắn đang nặng hơn mỗi lần linh lực truyền vào, cảm nhận được đã đủ Võ Huyền dừng truyền linh lực vào trong quả cầu.
Cầm quả cầu trong như thủy tinh trong tay, Võ Huyền lấy ngón tay khẽ gõ vào nó, cảm nhận được độ cứng rắn phản lại, hắn thầm lấy làm vui mừng.
Tiếp theo cần thử độ cứng cáp ra sao, hắn dùng sức ném quả cầu xuống dưới nền đá, quả cầu vừa tiếp xúc với nền đá thì xoáy sâu vào trong.
Võ Huyền đợi quả cầu dừng lại thì mới lôi nó ra khỏi nền đá, chỉ là vừa cầm nên tay quả cầu đã vỡ thành bốn mảnh trên tay hắn.
Võ Huyền biết lần này chưa thành công, nhưng trong lòng lại lấy làm vui vẻ, tiến một bước so với hôm qua còn hơn là dậm chân tại chỗ.
Ngồi lại lên giường đá, trở lại với việc tu luyện.
Chợt ánh mắt Võ Huyền mở ra, biểu cảm vui mừng xuất hiện trên khuôn mặt hắn, lại nhắm mắt thử lại một lần, quả nhiên vẫn là như vậy.
Chẳng biết do bản mệnh thú tâm đã từng đầy một lần hay hắn có chút cảm ngộ về băng linh lực mà hắn chuyển hóa linh lực cực kỳ thuận lợi, có thể nói là mây trôi nước chảy, so với mười phút trước thì nhanh hơn ba lần.
Nếu cứ tiếp duy trì được như thế này, dù có luyện tập ở Hắc Minh trận hay đấu những trận đấu đơn giản ít cần vận dụng linh lực thuần khiết thì theo dự kiến của hắn một tuần sau là hắn có thể đột phá nhị cấp trung kỳ.
Võ Huyền đang miệt mài tu luyện thì một giọng nói tinh nghịch thì thầm bên tai hắn. “Thiếu chủ đến giờ rồi, đừng để Long Quy tiên sinh đợi lâu.”
Võ Huyền ngửi thấy mùi hương như lan cạnh sát mặt mình, hắn mở mắt đối mặt với Hạc Nhi, khuôn mặt càng dí sát tới khuôn mặt Hạc Nhi, môi hai người tưởng như sắp dí sát vào với nhau, ánh song song với nhau, hắn nở nụ cười nói. “Tới giờ rồi sao? Vậy không nên để Long Quy tiên sinh chờ đợi.”
Võ Huyền nói rồi đứng dậy, chỉnh phẳng phiu y phục, hắn khẽ cau mày nhìn bóng lưng thon gọn của Hạc Nhi, hắn không hiểu hành động của nàng có ý gì, hắn chưa cho rằng mình có sức hút như vậy.
Ánh mắt của Hạc Nhi nhìn hắn cũng rất lạ, dù bộ dáng vẫn tinh nghịch như hôm trước nhưng giờ lại xuất hiện sự nhu hòa khó hiểu.
Để mặc Hạc Nhi ôm mình bay ra sau núi, Võ Huyền thi thoảng lại thoáng quan sát biểu hiện của nàng, nhưng không phát hiện ra điều gì lạ nên đành bỏ mặc, hắn hỏi. “Hạc Nhi tiền bối, ngươi sao lại vừa nói Long Quy tiên sinh đợi ta, chẳng phải là tam sư phụ sẽ dạy ta sao?”
Hạc Nhi cúi đầu nhìn hắn, khuôn mặt nàng thoáng trầm mặc. “Hôm qua thiếu chủ rời đi, chủ nhân cảm giác được mình sắp đột phá nên vào không gian riêng của mình đột phá rồi, ngài giao nhiệm vụ luyện tập của ngài cho Long Quy tiên sinh, lần sau ngài đừng có gọi ta là tiền bối, cứ gọi là Hạc Nhi được rồi.”
“Được vậy sau này gọi cô là Hạc Nhi, đáng mừng cho tam sư phụ, người đã kẹt ở cửu cấp sơ kỳ đã lâu, nay đột phá tuổi thọ và thực lực lại tăng thêm một khoảng.” Võ Huyền nghe thấy Man Mộ Thần bỗng dưng lại có cơ hội đột phá thì cũng mừng thay cho tam sư phụ.
Hạc Nhi ngược lại trầm mặc không nói, ánh mắt nàng chỉ thoáng xuất hiện sự áy náy thoáng qua.
Võ Huyền hơi chú ý đến ánh mắt của Hạc Nhi, quả nhiên có điểm khác lạ.
Dừng ở sau núi, Hạc Nhi thôi động truyền tống trận đưa hai người tới Bạch Vân động.
Tại Bạch Vân Động, Long Quy tiên sinh cùng Bạch đang thư thái đánh cờ bên trong đình viện, còn Tuyết Điệp thì đang bê từng viên gạch hắc sắc xếp chồng lên nhau.
Võ Huyền đi tới chào Long Quy tiên sinh và Bạch Hạc một tiếng, ánh mắt hắn tò mò nhìn về phía Tuyết Điệp, hắn hơi nhíu mày khi hai tay nàng ta đã nhuốm máu nhưng vẫn cố chấp cầm những viên gạch kia xếp lên.