Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 93: Đến gặp Phong Ngôn




Chương 93: Đến gặp Phong Ngôn

Võ Huyền thấy Cương Thanh Thu muốn rời đi, hắn liền cản nàng lại. “Không cần vội, một Cương Thanh Văn dù ấn dấu sâu đến đâu cũng chỉ là một biến số nhỏ, ta có thể giúp hai muội đối phó với hắn, à không, chính xác hơn là đối phó với thế lực phía sau bọn hắn.”

Cương Thanh Thu khó hiểu nhìn Võ Huyền. “Giúp muội? Đối phó với thế lực đứng sau Cương Thanh Văn.”

Võ Huyền mỉm cười. “Đúng vậy, muội còn nhớ lần Hắc Vĩ Thử t·ấn c·ông Diện thành không?”

Cương Thanh Thu gật đầu. “Sao muội lại không nhớ, lần đó chính sư phụ cũng phải ra tay.”

Võ Huyền thong thả nói. “Muội biết lần đó bọn ta gặp được gì không?”

Cương Thanh Thu lắc đầu cười khổ, nàng đứng trên tường thành làm sao mà biết được.

Đại Hùng tức giận nói. “Võ Huyền, huynh đừng nói chuyện gây tò mò như vậy, mau nói đi, nếu không ta thật sự tò muốn c·hết đi được.”

Võ Huyền thấy đã có người tức giận thì cũng chẳng tiếp tục câu giờ, hắn nói. “Chúng ta gặp Tử Ma Cẩu, hung thú tam cấp sơ kỳ và chúng chỉ sống ở khu Tử Ma Sơn ở tầng hai thôi.”

Cương Thanh Thu suy nghĩ một chút rồi nói. “Như thế cũng không khẳng định được sau lưng Cương Thanh Văn có một thế lực đứng sau.”

Võ Huyền thấy trong lớp không còn ai, cũng chẳng muốn tiếp tục câu giờ, đến chiều hắn còn có việc phải làm. “Đơn giản thôi, muội cho rằng vì gì mà Cương Thanh Di Nam chỉ được một vài trưởng lão của Cương Thanh gia ủng hộ lại có thể chống chọi được với cha muội được hầu hết người Cương Thanh gia ủng hộ, muội nghĩ sao mà Hắc Vĩ Thử sớm không sớm muộn không muộn lại nhân lúc đưa tang của nhũ mẫu muội mà t·ấn c·ông vào thành.”



Võ Huyền nói đến đấy thì dừng, hắn khẽ xoa đầu Cương Thanh Thu. “Nghĩ cho tốt, hiện tại ta có việc ở quản phòng, mai gặp lại, Thương Khê, tỷ theo hướng dẫn của ta luyện chế thử dược dịch nhị cấp thượng phẩm đi, dược liệu không cần lo lắng, buổi tối ta không có ở phòng có gì khó khăn thì đầu giờ sáng mai sang gặp ta.”

Võ Huyền nói rồi thong thả rời đi, Thương Khê cũng đứng dậy chào ba người rồi lặng lẽ đi theo hắn.

Cương Thanh Thu nhìn Võ Huyền rời đi lâm vào trầm mặc, Cương Thanh Vân nắm lấy tay nàng. “Muội muội, Võ Huyền nói thế hẳn có cách của huynh ấy, ngày mai chúng ta hỏi thử xem.”

Cương Thanh Thu nở nụ cười, khuôn mặt của nàng từ từ giãn ra. “Tỷ tỷ, không sao đâu, muội chỉ muốn xem chuyện này có nên thương thảo với cha hay không? Dù sao Võ Huyền nói hợp tác với chúng ta, nhưng muội lại không làm chủ được.”

“Hay tìm Miêu tỷ tỷ, cha lúc trước nói chúng ta có việc gì thì tìm tỷ ấy cũng được.” Cương Thanh Vân nói.

“Tỷ tỷ, không ngờ tỷ cũng có lúc suy nghĩ tới chuyện khác.” Cương Thanh Thu véo lấy má mềm mại của Cương Thanh Vân.

Cương Thanh Vân cố gỡ tay của Cương Thanh Thu ra, nàng nhẹ giọng trách cứ. “Ta chỉ là thích luyện dược thôi, mà rốt cuộc ta là tỷ tỷ hay muội là tỷ tỷ vậy?”

Cương Thanh Thu nói với Đại Hùng. “Đệ về chỗ sư phụ đi, ta và tỷ tỷ đi có chút việc, sáng mai gặp lại.”

Đại Hùng gật đầu rời đi.

Cương Thanh Thu nhìn Đại Hùng đã rời đi, nàng mới nở nụ cười cổ quái hỏi Cương Thanh Vân. “Ngồi trên đùi Huyền ca rất êm sao? Huynh ấy hôn vào tai tỷ cảm giác thế nào?”



Hai tỷ muội song sinh oanh oanh yến yến trêu chọc nhau rời khỏi lớp học.

Thương Khê đi cùng Võ Huyền tới quản phòng thì lập tức tách ra, nàng trở về phòng còn Võ Huyền thì đi vào Quản phòng.

Chiều nay là ngày hẹn của hắn với Phong Ngôn, thời gian nhận truyền thừa tốn quá nhiều thời gian trong khoảng thời rảnh hắn vẫn thường bớt một ít để luyện dược cho Phong Ngôn, may sao là số dược dịch đã đủ số lượng để giao cho.

Võ Huyền vừa bước vào Quản phòng, Hà Mi liền mỉm cười chào hắn. “Võ Huyền, từ hôm ngươi gia nhập Quản phòng, chưa từng thấy ngươi đến đây, Phong quản sự dặn dò nếu ngươi đến thì lên phòng gặp ngài ấy ngay.”

Võ Huyền cũng không trả lời Hà Mi,chỉ gật đầu chào nàng một tiếng rồi lên thẳng trên lầu tìm tới phòng của Phong Ngôn.

Võ Huyền vừa gọi cửa Phong Ngôn từ bên trong phòng đã nói vọng ra. “Võ Huyền đến rồi sao? Vào đi.”

Võ Huyền đẩy cửa vào phòng, căn phòng vẫn tối như trước, chỉ có một ánh nến duy trì sự sáng cho căn phòng dù có hơi tối nhưng Võ Huyền vẫn có thể nhìn thấy Phong Ngôn đang ngồi ở bàn viết cái gì đó, con Bách Diện Hồ Ly thì dĩ nhiên nằm trên bàn, nó dương mắt nhìn Võ Huyền bước vào.

Chợt Bách Diện Hồ Ly cảm giác toàn thân lạnh toát, Phong Ngôn ngồi trên bàn cũng y như lâm vào hầm ngục hàn băng toàn thân lạnh lẽo.

Võ Huyền vốn tương thông với Điệp Điệp thấy nó nhìn Bách Diện Hồ Ly đầy địch ý liền vỗ vỗ lên người nó. “Điệp Điệp, bằng hữu cả thôi, không có việc gì.”

Điệp Điệp không vui nhìn Bách Diện Hồ Ly. “Cha là con hồ ly kia cứ nhìn chằm chằm vào ngươi, lại còn muốn sử dụng huyễn thuật lên người cha, người không cần sợ, Điệp Điệp tuy đánh không bại nó nhưng cũng khiến cho nó b·ị t·hương.”



Võ Huyền trên mặt nụ cười không giảm, hắn nói với Điệp Điệp đang bay trước mắt hắn. “Chỉ là bằng hữu vui đùa, không cần lúc nào cũng nghiêm túc như thế.”

Hắn không rõ ý định của Phong Ngôn ra sao, nhưng hắn dám chắc rằng Phong Ngôn sẽ không dám làm gì hắn, dù cho thi triển huyễn thuật có thành công hay không?

Ngô Sơn chắc chắn đã cảnh báo nàng ta, hắn cũng không cần vì chuyện nhỏ này t·ranh c·hấp không đáng có, Phong Ngôn đối với hắn còn có chỗ hữu dụng khác, chỉ là hiện tại thực lực của hắn chưa hoàn toàn kiểm soát được nàng nên vẫn để nàng ở đó.

Phong Ngôn nghe Tiểu Điệp nói thì có phần kinh sợ, nàng không tưởng được trên người Võ Huyền lại có sủng thú tứ cấp, lại còn tùy tiện xưng hắn là cha, điều này làm cho nàng có phần r·ối l·oạn.

Vì theo Ngô Sơn nói cho nàng biết, một vị tiền bối cửu cấp đằng sau núi thông tri cho hắn Võ Huyền sẽ ở chỗ Man Mộ Thần một tuần, cũng qua lời vị tiền bối đó nói, những sủng thú bảo vệ Võ Huyền đã rời đi.

Hôm nay nàng cùng Bách Diện Hồ Ly chỉ muốn thử xem có thể sử dụng huyễn thuật lên người Võ Huyền hay không thôi, chứ không có ý gì khác.

Bách Diện Hồ Ly thông qua khống thú tâm nói cho Phong Ngôn. “Băng Tuyết Điệp, linh thú chỉ xuất hiện ở một vùng đất cực lạnh ở tầng ba.”

Phong Ngôn nghe Bách Diện Hồ Ly nói thì tràn đầy kinh nghi, cố nén cảm xúc xuống, Phong Ngôn chủ động không nhắc tới chuyện dùng huyễn thuật, nàng hỏi. “Ngươi mang dược dịch đến cho ta sao?”

“Phải, còn mang cho cô một món quà.” Võ Huyền mỉm cười nói.

Hắn đặt Hắc Không Trạc cùng một bình đan dược nhất cấp thượng phẩm lên bàn, hắn nói. “Ta biết bình đan dược nhất cấp thượng phẩm này đối với cô không là gì, nhưng xin hãy cứ nhận lấy vì đây là đan dược ta mới luyện chế ra.”

Phong Ngôn ngước mắt nhìn Võ Huyền, nàng cảm giác được nhịp tim của mình đang đập rất nhanh, không phải là nàng giao động về mặt tình cảm với Võ Huyền, mà là sự hưng phấn, nàng thở hắt ra một hơi, nhu nhu nói. “Cảm ơn.”

“Không cần phải cảm ơn vội, ta có chuyện muốn nhờ cô.” Võ Huyền dơ tay lên như muốn từ chối lời cảm ơn của Phong Ngôn. “Ta muốn bán dược dịch cùng đan dược luyện chế ra, nghĩ tới sự quen biết của ta với Ngô Sơn, Thanh Thu và cô, ta nghĩ mình nên bán cho các cô chứ không phải bán cho Cương Thanh Di Nam.”