Chương 86: Sắp xếp
Ba người Man Hoành Thiên chờ mất nửa ngày để Võ Huyền có thể bình ổn tâm thần tiếp tục đón lần truyền thừa về luyện khí.
Lưu Hồn Bích Ngọc dưới sự huy động của ba người Man Hoành Thiên xuất ra một tia khổng lồ bạch khí chiếu xuống người Võ Huyền.
Võ Huyền đang mê man bên trong tri thức của luyện đan, bất ngờ một lượng lớn thông tin truyền vào trong đầu hắn, lượng lớn thông tin khổng lồ khiến Võ Huyền không nhịn được mà nhăn mày.
Song lượng thông tin về luyện khí không thể khiến thần trí hắn sụp đổ sau khi sử dụng qua Tinh Thần đan, thần trí của Võ Huyền khi này như một con cá nhỏ bơi giữa đại dương mênh mông, lượng thông tin tri thức mà truyền thừa mang lại vượt xa sức tưởng tượng của một thiếu niên mười ba tuổi như hắn.
…
Lại qua đi một ngày bên trong Bạch Vân động, Võ Huyền đã tiếp nhận lượt cuối cùng của truyền thừa là các kinh nghiệm của nghịch thú sư cao cấp của Độc Hương gia lưu lại.
Man Hoành Thiên cảm nhận được truyền thừa đã đến hồi kết, hắn hô. “Dừng.”
Man Hoành Thiên vừa hô, Man Anh Trúc và Man Mộ Thần cùng lúc thu hồi linh lực.
Bên trong Thiên Tinh trận, Võ Huyền từ lúc nhận truyền thừa về trận pháp thần trí đã không chịu được, lúc ấy, Thần Tinh Liên cùng Thiên Tinh trận cùng lúc khởi động chúng tỏa ra những khí trắng bàng bạc bảo vệ thần trí của Võ Huyền, ngăn không cho thần trí của Võ Huyền sụp đổ.
Cho đến khi truyền thừa hoàn toàn kết thúc, Võ Huyền mới từ từ tỉnh lại, khi này đầu óc hắn có phần mụ mị như được tái sinh, viên Lưu Hồn Bích Ngọc trên đầu hắn cũng vì hoàn thành nhiệm vụ mà nứt vỡ.
Man Anh Trúc thấy mọi việc cần làm, nàng liền phất tay thu hồi Thiên Tinh trận vào vạt áo của mình.
Theo lời chỉ đạo của Man Hoành Thiên, Bạch đến đỡ Võ Huyền dậy, dìu hắn vào bên trong đình viện đợi Võ Huyền có thể làm quen với lượng thông tin lớn trong đầu.
Man Anh Trúc ăn một viên đan dược hồi phục linh lực mà than rằng:
“Lượng tri thức về nghịch thú sư của Độc Hương gia lớn thật, ba người chúng ta hợp lực mà muội vẫn tổn thất ba phần linh lực.”
Man Hoành Thiên gật đầu. “Nếu không chuẩn bị đầy đủ, thì chỉ sợ tiểu Huyền bị lật thuyền trong mương, có lẽ đây cũng là khảo hạch mà Độc Hương Phi Vũ tiền bối để lại.”
Man Mộ Thần châm trà cho hai người, hắn nói. “Không biết bên trong truyền thừa có lưu lại đồ đằng của Cổ Linh giới hay không?”
Man Hoành Thiên uống một ngụm trà rồi nói. “Nếu lưu lại liền tốt, dù sao những người của Độc Hương gia kia vẫn quá chú trọng lời thề với Cổ Linh giới.”
“Nhỡ Độc Hương Phi Vũ tiền bối cũng bắt tiểu Huyền thề thì làm sao?” Man Anh Trúc nói.
Man Hoành Thiên bật cười sảng khoái nói. “Thế thì tùy duyên, có thì tốt không có chẳng ảnh hưởng quá nhiều.”
Man Hoành Thiên cầm ly trà trên tay, ánh mắt lại hướng về Tiểu Ưng đang chơi đùa cùng Điệp Điệp, Mộc Thố và Kim Quang Thần Tượng bên ngoài đình viện, hắn khẽ vẫy tay hút Tiểu Ưng vào bên trong đình viện, không do dự cầm vào chân Tiểu Ưng lôi ra một sợi huyết xích, sợi xích vừa tách biệt hoàn toàn với Tiểu Ưng liền biến nó từ Băng Ưng trở lại thành Phong Uẩn Tuyết Ưng.
Man Hoành Thiên nhìn bộ dáng uy phong, hiên ngang của Tiểu Ưng thì hài lòng:
“Phải như thế này, che dấu bằng Khống Huyết Xích ít nhiều làm giảm khả năng chiến đấu của sủng thú đi, cũng làm mất niềm kiêu hãnh về huyết mạch của nó, Mộng Diễm nha đầu suy nghĩ cũng đủ nhiều.”
Man Anh Trúc mỉm cười nói. “Đại ca, đây là Mộng Diễm muốn tốt cho tiểu Huyền, ngươi nhìn con Phong Uẩn Tuyết Ưng xem, nếu mang nó ra ngoài thì quá nổi bật, dễ gây sự chú ý cùng nguy hiểm không cần thiết.
Huynh lại nhìn bộ lông, cặp chân và đầu đều có phần hơi khác với Phong Uẩn Tuyết Ưng thông thường, ta đoán con Phong Uẩn Tuyết Ưng này có khả năng biến dị huyết mạch.”
Man Mộ Thần ngắm nhìn Tiểu Ưng gật đầu. “Có lẽ là biến dị nhưng chưa kích phát hoàn toàn.”
Man Hoành Thiên thả Tiểu Ưng trong tay ra để nó bay đến chỗ Điệp Điệp. “Bên trong người nó còn có cả phong ấn linh lực của Thái Diễm, nếu được bồi dưỡng cùng huấn luyện nghiêm khắc hơn thì có thể đấu với linh thú có huyết mạch bạch sắc trung phẩm là chuyện bình thường.”
Man Anh Trúc đưa tay sang một bên gọi ra một thiếu nữ với y phục bạch sắc, mặt thiếu nữ lạnh như băng, thân hình mỏng manh, đằng sau lưng nàng ta còn có một cặp cánh bướm trong suốt, nàng cung kính cúi chào hai người Man Hoành Thiên và Man Mộ Thần. “Đại trưởng giả, tam trưởng giả.”
Man Hoành Thiên cùng Man Mộ Thần gật đầu. “Tuyết Điệp lâu lắm không gặp.”
Man Anh Trúc nói. “Muội để lại Tuyết Điệp bảo vệ Võ Huyền.”
Man Hoành Thiên nhìn Tuyết Điệp mà nói. “Vậy ta cũng để Long Quy tiên sinh bảo vệ Võ Huyền.”
Man Hoành Thiên đưa tay sang một bên trống trải, một vị lão già từ khống thú tâm đi ra, lão vuốt vuốt râu mỉm cười nói. “Chủ nhân, nhị trưởng giả cùng tam trưởng giả vẫn mạnh khỏe?”
Man Anh Trúc cùng Man Mộ Thần cung kính nói. “Tiên sinh, chúng ta vẫn khỏe, mời tiên sinh ngồi.”
Lão già phất phất tay. “Không cần, không cần, cái thân già này đứng nhiều thành quen, mọi người không nên khách khí.”
“Vâng tiên sinh.” Man Anh Trúc và Man Mộ Thần cùng nói.
Long Quy tiên sinh nhìn Võ Huyền vẫn đang mơ hồ chưa tỉnh, lão quay sang hỏi Man Hoành Thiên. “Chủ nhân, người muốn ta bảo vệ tiểu tử này sao?”
Man Hoành Thiên gật đầu. “Phải, tiên sinh.”
Long Quy tiên sinh nhắm mắt lại, lão trầm ngâm nói. “Đứa trẻ này, ấu thơ mệnh khổ, hiện tại mệnh cách an nhiên vì đã gắn chặt với một vị linh thú cường đại, song quá trình phát triển của nó cũng gập ghềnh trông gai, tuy nhiên nó có thể mang đến may mắn cho Trưởng Khống Giả, chỉ là mệnh của nó quá cường rất khó khuất phục dưới trướng.”
Man Hoành Thiên cười lên một tiếng vang vọng cả Bạch Vân động. “Tiên sinh lo nhiều, ta ngồi quản lý Trưởng Khống Giả cũng đã chán, tiểu Huyền chắc chắn sẽ kế thừa chức vị của ta.”
Quy Long tiên sinh gật đầu. “Vậy thì không có vấn đề gì?”
Man Mộ Thần gọi ra bên trong khống thú tâm của mình một thiếu phụ tóc vàng song nhìn nàng ta có phần tinh nghịch không hợp với tuổi. “Đệ để Hạc nhi theo Võ Huyền.”
Tuyết Điệp nhìn Hạc nhi mà nói. “Chim vàng nhỏ, xem ra ngươi có chút tiến bộ.”
Hạc nhi đi tới bên Tuyết Điệp đưa tay ngang bầu ngực sữa nảy nở của mình mà đo ngang qua đầu Tuyết Điệp. “Mặt lạnh, chiều cao của ngươi vẫn là không tốt, còn cả chỗ này nữa.”
Nói rồi nàng chỉ vào ngực mình.
Tuyết Điệp nhàn nhạt trả lời. “Ta không phải nhân loại, đâu quan tâm to hay nhỏ.”
“Thế sao lúc trước ngươi muốn so với ta…” Hạc nhi chưa nói hết câu thì bị Man Mộ Thần quát.
“Hai người các ngươi, bớt nháo sự đi, lần nào gặp nhau cũng ồn ào.”
Thấy Man Mộ Thần có vẻ tức giận, Hạc nhi vội lui về sau, Tuyết Điệp cũng trở lại chỗ của mình, chỉ là hai nàng vẫn không khỏi dùng ánh mắt so cao thấp.
Man Mộ Thần nói. “Hạc nhi, từ nay ngươi sẽ cùng Long Quy tiên sinh và Tuyết Điệp bảo vệ tiểu Huyền, chỉ cần bảo vệ không cần nghe lệnh, hiểu chứ?”
Hạc nhi nhìn Võ Huyền hỏi. “Chủ nhân, có thể cho Bạch tỷ bảo vệ thiếu chủ không? Ta vẫn là không muốn ở cùng ‘mặt lạnh’ kia?
Man Mộ Thần nói. “Điều này không phải ngươi có thể quyết định, không phải ngươi nói không muốn ở Bạch Vân động sao?”
Hạc nhi nhìn Tuyết Điệp bĩu môi nói. “Dạ, chủ nhân, ta sẽ bảo vệ thiếu chủ.”