Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 85: Truyền thừa nghịch thú sư 2




Chương 85: Truyền thừa nghịch thú sư 2

Hư ảnh của người phụ nữ mang theo nét tiều tụy, hư ảnh của nàng ta dần thu nhỏ lại như người thường ngồi đối diện với Võ Huyền như muốn trò chuyện với đồng bạn của mình.

“Ta là Độc Hương Phi Vũ, con gái tộc trưởng đời thứ mười ba của Độc Hương gia, tại cuối kỷ nguyên Phá, gia tộc Độc Hương gia của chúng ta vốn là gia tộc có nhiều nghịch thú sư nhất của đại lục, tại gia tộc ta, nghịch thú sư hoàng kim cấp có ba người, nghịch thú sư tử cấp có trên dưới một trăm người, nghịch thú sư cấp thấp thì chẳng thể đếm hết.

Vốn Độc Hương gia thuộc thập đại cổ tộc trong Cổ Linh giới, trong giới có quy định, người của Cổ Linh giới không tiếp xúc với người hay Thú ở bên ngoài.

Nhưng ba vị lão tổ của gia tộc đều đã đạt đến nghịch thú sư hoàng kim cấp từ lâu, họ một mực tìm kiếm con đường lên đế cấp.

Vì trong Cổ Linh giới đã không có điều giúp họ muốn nên cả ba đã rời đi Cổ Linh giới đến Khống Thú đại lục, tại đại lục ba người tìm được ba người bạn tâm giao là linh thú.

Cùng chung mục đích muốn cường đại hơn để chống lại minh thú, ba người ba Thú nhiều năm cùng nhau tìm cách nghịch tạo huyết mạch, ba vị lão tổ đảm nhiệm nghiên cứu còn ba vị linh thú lại chấp nhận làm vật thí nghiệm cho ba người,

Trải qua nhiều năm nghiên cứu, cuối cùng ba vị lão tổ cùng ba vị linh thú thành công nghịch tạo huyết mạch thành công, sáu người gọi huyết mạch sau hoàng kim sắc là đế cấp huyết mạch tượng trưng cho đế phong cấp lúc bấy giờ.

Sau đó ba vị lão tổ tạm biệt ba vị linh thú trở về lại Cổ Linh giới, ba người âm thầm giúp tộc nhân trong tộc nghịch chuyển linh thú có huyết mạch đế cấp nhưng trong tộc chúng ta lại có phản đồ, phản bội chúng ta mà lan truyền tin tức này cho chín gia tộc khác.



Khiến chín gia tộc khác tới tộc ta mà vấn tội, họ bắt ép ba vị lão tổ nghịch huyết cho linh thú của họ, ba vị lão tổ vì gia tộc cũng chấp nhận điều kiện của họ.

Chuyện cũng chẳng có gì xảy ra nhưng trong khi nghịch huyết khó tránh khỏi thất bại, ba vị lão tổ phát hiện ra những linh thú và hung thú mà mình giúp nghịch huyết chỉ là ngụy tạo đế cấp huyết mạch mà thôi, chứ không đạt được đế cấp huyết mạch như ba vị bằng hữu của họ.

Ba vị lão tổ cũng thật thà mà công bố cho toàn bộ Cổ Linh giới, điều buồn cười nhất mà tộc ta nhận lại là cửu đại cổ tộc khác lại cho là Độc Hương gia chúng ta che dấu không muốn xuất hết toàn lực giúp Thú của họ, nhằm âm mưu nghịch tập huyết mạch cho Thú của Độc Hương gia để chiếm cứ Cổ Linh giới.

Nhiều lần giải thích không được, ba vị lão tổ cùng các trưởng lão trong gia tộc cũng hiểu được việc khó tránh khỏi một trận chiến giữa Độc Hương gia và cửu đại cổ tộc.

Nhưng từ trước Độc Hương gia chỉ một mực quan tâm nghiên cứu đến nghịch thú sư, dù huyết mạch của Thú trong tộc rất cao nhưng hầu như lực chiến đấu rất kém, những người mà gia tộc bồi dưỡng để chiến đấu để đối địch với cửu đại cổ tộc thì quá ít.

Ba vị lão tổ khi ấy liền nghĩ cách câu thông ra Khống Thú đại lục tìm ba vị bằng hữu của mình, nhưng cửu đại cổ tộc không để cho chúng ta chờ ba vị linh thú kia đến mà đã ra tay t·ấn c·ông tộc ta ngay.

Tuy lực chiến đấu của Độc Hương gia kém song bàn về trận pháp, bảo khí và đan dược cửu đại cổ tộc sao so được với tộc ta, mà ba vị lão tổ cũng không phải là đồ ngốc, trong lúc nghịch tập huyết mạch cho Thú của cửu đại cổ tộc đã âm thầm lén lút hạ ấn ký trên người một số Thú có thực lực cửu cấp khiến cho cửu đại cổ tộc ăn không ít đau khổ vì điều này.

Song đến cuối cùng, gia tộc ta khó bề địch tứ thủ, tộc nhân bị g·iết đã gần như không còn, ngay cả ba vị lão tổ cũng bỏ mạng chỉ còn ta và một số tộc nhân cầm cự chờ c·hết.



Ngay khi chúng ta tưởng Độc Hương gia coi như tuyệt diệt thì ba vị bằng hữu của ba vị lão tổ đến họ cùng một lượng lớn linh thú đánh cho cửu đại cổ tộc đại thương phải rút lui.

Ba vị bằng hữu của lão tổ lo lắng cửu đại gia tộc sẽ tiếp tục làm hại chúng ta nên mang những người sót lại rời bỏ Cổ Linh giới đến Khống Thú đại lục để tiện bảo vệ.

Ta vốn đã chúng độc chiêu của cửu đại cổ tộc nên tự biết mình sống không được lâu, nhìn lại tộc nhân còn sót lại thì đều là người thiên phú về nghịch thú sư không cao, ta lưu cho họ truyền thừa của nghịch thú sư hoàng kim cấp coi như để hậu nhân của họ tiếp tục cố gắng.

Ta dưới sự bảo vệ của Hắc Long đế đại nhân đi tìm người có thiên phú phù hợp để nhận toàn bộ truyền thừa của tộc ta, nhưng đi mất hai mươi năm vẫn không có tìm thấy người nào thích hợp.

Ta không muốn tiếp tục làm phiền Hắc Long đế đại nhân nên quyết định ẩn cư ở Trung Giả sơn mạch đón chờ c·ái c·hết, cũng trong những năm cuối đời, ta một mực ngồi tĩnh tâm lược bỏ bớt những thứ không trọng yếu bên trong truyền thừa để cho người hữu duyên sau này không tốn thời gian đi lệch hướng.

Ta không cầu mong người nhận được truyền thừa có thể thay ta báo thù chỉ mong sau này ngươi có lớn mạnh thì giúp tộc ta đòi lại một cái công đạo từ cửu đại cổ tộc, Độc Hương Phi Vũ ta xin cúi đầu cảm tạ.”

Hư ảnh của Độc Hương Phi Vũ nói đến lời cuối cùng liền theo tan vào hư không mà biến mất.

Võ Huyền khi này không thể mất mắt nhưng hắn hoàn toàn có thể nhìn cùng nghe được lời của Độc Hương Phi Vũ, trong thâm tâm hắn thầm hứa:



“Độc Hương tiền bối, ngươi cho ta nhận ân huệ to lớn nếu sau này ta có đủ sức khiến cửu đại cổ tộc cúi đầu, ta tất sẽ giúp Độc Hương gia đòi lại công đạo.”

Cùng lúc một tia sáng từ Lưu Hồn Bích Ngọc chảy thẳng xuống đầu Võ Huyền.

Từng đại lượng tin tức đổ vào đầu hắn, Võ Huyền cảm giác như đầu hắn căng ra, lượng tin tức đầu tiên là về luyện đan, từng kinh nghiệm xử lý dược liệu, dược linh, khống hỏa, đến luyện chế dược dịch, đan phương cùng một số thứ hỗ trợ luyện đan, cuối cùng là kinh nghiệm luyện chế đan dược.

Võ Huyền cứ thế đắm chìm trong đại lượng tin tức về đan dược, ba người Man Hoành Thiên bên ngoài trận pháp cũng im lặng chờ đợi hắn tiêu hóa hết.

Man Mộ Thần thở dài nói. “Thật không ngờ chúng ta lại có ngày giúp đệ tử của mình nhận truyền thừa của Độc Hương Phi Vũ tiền bối.”

Man Hoành Thiên bình thường uy phong bao nhiêu lúc này cũng mang theo nét hoài niệm khó tả:

“Một thân học nghệ của chúng ta đều học được từ Độc Hương gia, người gia tộc Độc Hương gia cực kỳ tôn trọng Độc Hương Phi Vũ tiền bối, do vậy cũng nhiều năm không có đi tìm lại truyền thừa, ta cứ ngỡ truyền thừa sẽ rơi vào tay của một gia tộc nào đó, không ngờ lại rơi vào trên người tiểu Huyền, xem ra trong tương lai, tiểu Huyền có thể trở thành một nghịch thú sư đế cấp.”

Man Anh Trúc không cho là vậy, nàng nói. “Đại ca, truyền thừa rốt cục cũng chỉ là truyền thừa, nếu không đủ cố gắng thì khó lòng qua được tiền nhân.”

Man Hoành Thiên chỉ cười không phản bác, ông mơ hồ nói. “Tiểu Huyền sẽ có lý do để nó buộc phải cố gắng, chúng ta chỉ cần tận tâm chỉ bảo là đủ.”

Man Anh Trúc và Man Mộ Thần không quá hiểu câu nói ẩn ý của Man Hoành Thiên, hai người chỉ mơ hồ đoán ý nghĩ sâu xa để Võ Huyền cố gắng là để trả thù.

Dù hai người không tìm hiểu quá nhiều tin tức về Võ Huyền vẫn biết được hắn là đứa trẻ mồ côi, phụ mẫu bị Tinh điện g·iết c·hết được Mộng Điệp và Thu Lan cứu giúp và nuôi dưỡng từ bé.