Chương 87: Rời đi
Võ Huyền lấy tay xoa xoa chán của mình, nạp một lúc quá nhiều thứ khiến đầu óc hắn quá tải, dù thần trí vẫn có phần mơ hồ nhưng hắn đã có thể nhận thức được xung quanh.
Man Hoành Thiên thấy Võ Huyền đã có thể nhận thức, hắn chỉ vào Thần Tinh Liên trên cổ Võ Huyền mà nói. “Con thử sử dụng Thần Tinh Liên xem thần trí có ổn định hơn không?”
Võ Huyền hơi mơ hồ gật đầu, thần trí hắn vừa động, Thần Tinh Liên trên cổ lập tức tỏa ra luồng quang mang lam sắc cùng những đốm trắng tựa như sao đêm bao phủ lấy toàn cơ thể.
Trong vài phút, Võ Huyền đắm mình trong quang mang của Thần Tinh Liên, thần trí hắn liền có thể hồi phục lại bình thường chứ không mơ mơ hồ hồ như trước.
Man Hoành Thiên thấy Võ Huyền đã tỉnh táo, hắn đặt một quả tinh cầu màu trắng lên trên bàn mà nói:
“Chuyện chúng ta vừa nói có thể con chưa nghe rõ, Man Hoành Thiên ta làm việc ảnh hưởng đến người thân bên cạnh chưa bao giờ dấu diếm người đó chuyện gì, hiện tại, ta sắp đột phá đế phong, kẻ thù của ta vẫn luôn chờ ta đột phá để chúng đâm nén Trưởng Khống Giả một nhát, vì thế ta cần người giúp ta phân tán sự chú ý của chúng.”
Võ Huyền nghe Man Hoành Thiên nói như vậy cũng không ngu ngốc gì để nhận ra đại sư phụ chọn mình là người phân tán sự chú ý.
Với hắn thì cũng chẳng sao cả, hiện tại hắn đang ở tầng một, người của thế lực khác muốn g·iết hắn tất nhiên cũng phải vượt qua hai lớp phòng vệ của Trưởng Khống Giả mới tìm đến được hắn, bên cạnh hắn lại có tam sư phụ cùng nhiều linh thú cửu cấp bảo vệ như vậy, hắn không tin các thế lực khác có thể gây nguy hại cho hắn, nên Võ Huyền đang muốn nói chấp nhận gây phân tán sự chú ý cho Man Hoành Thiên thì bị Man Hoành Thiên cản lại, hắn nói:
“Để cho ta nói hết đã, ba bọn ta mỗi người sẽ để lại một sủng thú của mình ở tại bên cạnh con, bọn họ sẽ không giúp con làm bất cứ việc gì ngoài bảo vệ con khỏi nguy hiểm, còn đây là Tinh Quang Cầu, một bảo khí không gian, bên trong đã có đủ không gian cho trăm người sinh sống thoải mái, nó sẽ là của con sau khi con có đủ thực lực để nắm giữ, còn hiện tại nó sẽ được Long Quy tiên sinh bảo quản.
Cũng để ta giới thiệu cho con rõ luôn, đằng sau ta là Long Quy tiên sinh, người thuộc tộc Long Quy, là linh thú ngang hàng với ba vị sư tổ của con, cũng là người thay ba vị sư phụ dẫn dắt chúng ta tu luyện ngày mới đầu, Long Quy tiên sinh có thể thay con tính được điềm hung giữ mỗi khi có những chuyện quan trọng cần làm, nhớ lấy phải cẩn thận tôn trọng ngài.”
Long Quy tiên sinh ôn hòa nhìn Võ Huyền, lão mỉm cười nói. “Ra mắt thiếu chủ.”
Võ Huyền đứng dậy chắp tay. “Tiền bối, sau này xin chiếu cố tiểu bối ngu muội.”
“Thiếu chủ khách khí.”
Man Hoành Thiên chỉ vào Tuyết Điệp và Hạc Nhi mà nói. “Còn đây là Tuyết Điệp, nàng cũng thuộc tộc Băng Tuyết Điệp giống với sủng thú của con, đằng sau tam sư phụ con là Hạc Nhi thuộc tộc Quang Phổ Thần Hạc, hai người này ngày xưa có xích mích nhỏ, nếu hai người này có xảy ra tranh cãi con có thể mượn sức mạnh của Long Quy tiên sinh để giải quyết cả hai.”
“Dạ, đại sư phụ.” Võ Huyền vâng lời, lại quay ra chào hai người Tuyết Điệp và Hạc Nhi.
Hai người cũng không dám chậm chễ mà chào lại hắn ngay.
Man Hoành Thiên đan tay đặt lên bàn, hắn trầm tư nói. “Chuyện bàn giao trước là như thế, ta và nhị sư phụ của con cần trở về tầng ba xử lý một số việc, có chuyện gì quan trọng ta sẽ để Thanh Loan thông báo cho con.
Còn một chuyện ta muốn hỏi con, bên trong truyền thừa của con có thứ gọi là đồ đằng hay không? Tác dụng của nó tương tự với khống thú tâm và dưỡng thú tâm.”
Võ Huyền nghe vậy thì gật đầu. “Bên trong truyền thừa của con đúng là có thứ đó, đại sư phụ người cần đến đồ đằng sao?”
“Phải, nếu có đồ đằng, thành viên hạch tâm của Trưởng Khống Giả sẽ thăng tiến sức mạnh đáng kể.” Man Mộ Thần nói.
Võ Huyền trầm ngâm nói. “Con nghĩ chuyện này chúng ta cần bàn kỹ hơn, theo lời của Độc Hương tiền bối để lại, người ngoài nếu sử dụng đồ đằng mà bị người của cổ tộc phát hiện, rất có thể sẽ trở thành kẻ thù của họ.”
Man Hoành Thiên hơi nhếch miệng nói. “Cổ tộc cũng chỉ mạnh được trong Cổ Linh giới, nếu bọn họ muốn kéo ra khỏi Cổ Linh giới đối phó người của chúng ta thì Man Hoành Thiên sẽ diệt cả cửu đại cổ tộc.
Nhưng con nói đúng, chúng ta không chỉ có một kẻ thù, ta sẽ về bàn kỹ điều này với ba vị tổ sư của con, có thể một thời gian nữa chúng ta sẽ trở lại.
Chuyện hôm nay chỉ đến đây thôi, Hạc Nhi, ngươi đưa tiểu Huyền về phòng của nó, còn hiện tại cứ để Long Quy tiên sinh cùng Tuyết Điệp ở đây nghỉ ngơi.”
Hạc Nhi làm biểu hiện xin phép, như một cơn gió ôm lấy Võ Huyền cùng sủng thú của hắn rời khỏi đình viện chỉ để lại một đường phổ quang bạch sắc.
Man Hoành Thiên, Man Anh Trúc và Man Mộ Thần cùng đứng dậy chầm chậm đi khỏi đình viện, Man Hoành Thiên nói với Man Mộ Thần, lời nói nhẹ nhàng giống như khuyên bảo, tâm sự:
“Tam đệ, ta cũng không thể nhắc đệ nhiều, chuyện xảy ra không thể sửa đổi, chỉ bảo tiểu Huyền cho tốt, đứa trẻ này là sẽ thuộc về gia đình của chúng ta, đệ nhớ lấy.”
Man Mộ Thần thở dài, hai tay già nua của hắn run rẩy. “Đại ca, thật sự đệ không buông bỏ được khi Đan Phong lão tổ còn sống.”
Man Hoành Thiên lắc đầu. “Không phải ta và ba vị sư phụ không muốn giúp đệ, nhưng đệ biết đấy, đằng sau Đan Phong lão tổ là một thế lực đến từ bên ngoài đại lục, tuy chúng không gửi kẻ nào mạnh nào đến đây nhưng chúng ta cũng không thể làm gì được chúng.”
Man Mộ Thần ngửa mặt lên trời, tránh để cho hai giọt lệ nóng tràn ra khỏi khóe mắt, trong đầu lão hiện về cảnh tượng khiến trái tim lão đau xót. “Đại ca yên tâm, đệ vẫn hiểu đại cục, tiểu Huyền đệ sẽ chăm sóc đứa trẻ này thật kỹ.”
Man Hoành Thiên vỗ mạnh vào vai Man Mộ Thần. “Cố lên, nếu thật sự linh thú từ bên ngoài có thể trở về đại lục, cục diện tất nhiên sẽ thay đổi, Đan Phong lão tổ sẽ để cho đệ tùy ý xử lý, điểm mấu chốt vẫn là ở tiểu Huyền.”
“Đệ hiểu.” Man Mộ Thần nhìn Man Hoành Thiên cùng mọi người rời đi mà trong lòng rối bời, đã thật lâu trong lòng lão không nghĩ nhiều như vậy, hắn quay lại nói với Long Quy tiên sinh:
“Tiên sinh, ngày mai tiểu Huyền đến đây người giúp con rèn luyện nó, con hiện tại muốn đột phá.”
Long Quy tiên sinh nhìn Man Mộ Thần thật sâu, lão hỏi. “Con thật sự buông bỏ được?”
Man Mộ Thần vẻ mặt điềm nhiên, ánh mắt lão sáng hơn rất nhiều so với trước. “Con không buông bỏ, con cần mạnh hơn chờ ngày chính tay g·iết c·hết Đan Phong lão tổ.”
Long Quy tiên sinh bật cười. “Không phải hiện giờ con cũng có thể g·iết lão sao?”
Man Mộ Thần lắc đầu, hai tay lão nắm chặt. “Con muốn để lão nếm thử cảm giác bất lực khi thứ chân quý của mình bị kẻ khác hủy hại ra sao.
Thứ này người thay con đưa cho tiểu Huyền, mỗi ngày người phải để nó luyện ba loại đan dược nhất cấp thượng phẩm và bày ra hai trận pháp hoàng cấp thượng phẩm cùng học những tri thức về Thú.”
Man Mộ Thần nói rồi liền vụt biến mất, ở chỗ lão biến mất để lại một viên ngọc trắng giống với Tinh Quang Cầu của Man Hoành Thiên tặng cho Võ Huyền.