Chương 80: Hắc Minh trận
Chương 80: Hắc Minh trận
Khác với Hàn Băng Lưu Tinh mà Võ Huyền thi triển, Hàn Băng Lưu Tinh của Băng Tuyết Điệp thi triển đều là những khối băng lớn, có phần giống với thiên thạch.
Không hề hoa mỹ, mà thô cứng như muốn nghiền nát đối thủ là Hàn Băng Lưu Tinh do Điệp Điệp thi triển, từng khối hàn băng rơi xuống đầu của từng con minh thú khiến chúng vỡ đầu mà c·hết.
Võ Huyền nhìn Hàn Băng Lưu Tinh của Điệp Điệp thi triển thì nghẹn họng, đây mới là Hàn Băng Lưu Tinh chân chính.
Điệp Điệp do thi triển hết toàn bộ linh lực trong người nên Nộ Thiên Tuyết không còn linh lực duy trì mà cứ thế tan đi.
Võ Huyền do dùng hết linh lực trong người, cả người vì thế cũng mệt mỏi mà ngồi phệt xuống đất.
Chỉ là hắn chẳng thể vui vẻ nổi, vì dù đã dùng hết sức, vậy mà vẫn còn một con minh thú sống sót, nó không hề có nhân tính mà lao đến Võ Huyền.
Võ Huyền coi như cũng nhận mệnh để con minh thú g·iết c·hết.
Song ngay khi con minh thú lao đến thì trên trời một bóng trắng lao xuống phía con minh thú.
“Rii…”
Tiểu Ưng bật về phía Võ Huyền, hắn vội đón lấy nó, chỉ thấy Tiểu Ưng toàn thân mềm nhũn, hai chân đã gãy tuy nhiên sinh cơ vẫn còn.
Còn con minh thú phía bên kia thì đầu đã vỡ toác một mảng lớn, máu tươi đầm đìa chảy ra, nó vốn muốn tiếp tục lao đến Võ Huyền nhưng cuối cùng không chịu được mà ngã xuống.
Vì Băng Phong Cước của Tiểu Ưng đã cắt toàn bộ mạch của con minh thú.
Từ trên trời, một hộp ngọc lại rơi xuống chỗ Võ Huyền, bên trong chỉ có một viên thú đan màu lam, ghi chú bên cạnh.
“Thú đan của Sa Hải Thú bát cấp sơ kỳ, chuẩn bị nửa canh giờ để đến với thử thách tiếp theo.”
Trong lúc Võ Huyền thu lấy thú đan, Tiểu Ưng hoàn toàn hồi phục, Mộc Thố được hồi sinh, nó sợ hãi chạy đến rúc vào lòng Võ Huyền, hai tai cụp chặt lấy đầu run rẩy.
Võ Huyền biết nó đang sợ hãi, nên nhẹ nhàng an ủi, hắn rốt cuộc cũng hiểu lời Man Mộ Thần nói với mình trước khi vào Hắc Minh trận.
Dù là người coi nhẹ c·ái c·hết từ lâu, nhưng đứng trước c·ái c·hết, khao khát được sống trong lòng Võ Huyền lại trỗi dậy, song cái cảm giác vô lực không thể làm gì, không thể bảo vệ được sủng thú của mình khiến lòng hắn trở lên đau xót.
Vỗ về Mộc Thố, Tiểu Ưng một hồi, Võ Huyền lại tính toán cho lần t·ấn c·ông tiếp theo.
Chỉ mới nhất cấp trung kỳ mà bằng cấp độ đã khiến Võ Huyền và Tiểu Ưng sứt đầu mẻ trán, vậy nhất cấp hậu kỳ, nhị cấp sơ kỳ, hay là những cấp độ cao hơn sẽ ra sao.
Bọn hắn phải c·hết bao nhiêu lần mới có thể vượt qua, hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao tam sư phụ lại cảnh báo hắn đừng để bị điên mà c·hết.
Võ Huyền chẳng nghĩ được nhiều, hắn dặn dò Điệp Điệp, Tiểu Ưng và Mộc Thố một lượt, hắn quyết định lần này sẽ để cho Mộc Thố và Điệp Điệp một bên phối hợp với nhau, còn hắn và Tiểu Ưng ở một bên.
Lượt t·ấn c·ông tiếp theo liền đến, lần này chỉ có sáu con minh thú nhất cấp hậu kỳ, chúng vẫn chẳng chần chờ, gầm lên từng tiếng man rợ rồi t·ấn c·ông đến chỗ Võ Huyền.
Võ Huyền lần này chủ động thi triển Nộ Thiên Tuyết để ngăn chặn đám minh thú.
Một khoảng vòng trong xung quanh cách hắn lập tức xuất hiện tuyết rơi, Võ Huyền chờ đám minh thú lao vào trong trời tuyết, hắn liền để Tiểu Ưng dùng Phá Hoa Tuyết trước t·ấn c·ông một con khiến nó b·ị t·hương.
Phía bên kia, Mộc Thố không thể t·ấn c·ông được dưới Nộ Thiên Tuyết, nó chỉ có thể chờ minh thú tiếp cận đến rồi dùng Diệp Đao và Mộc Đằng để ngăn chặn chúng.
Điệp Điệp thì sử dụng Băng Phấn thả vào trong Nộ Thiên Tuyết, ban đầu Băng Phấn lẫn vào trong tuyết âm thầm rơi lên người những con minh thú khiến bọn nó bị đóng băng ngay khi tức khắc.
Điệp Điệp định dùng Băng Phá để g·iết c·hết bọn nó nhưng không ngờ đám minh thú như nổi điên phá băng mà ra t·ấn c·ông đến chỗ Võ Huyền khiến cả bốn bất ngờ.
Nộ Thiên Tuyết dù có làm chậm được bọn chúng, Hàn Băng Lưu Tinh dù uy lực tăng lên cũng không thể một đòn g·iết c·hết chúng như trước.
“Gào.”
Một con minh thú bất ngờ tập kích từ đằng sau lưng Võ Huyền, con minh thú này giống một đầu sư tử, móng vuốt của nó vả thẳng lên lưng hắn.
Võ Huyền bị một cứ vả bất ngờ không chút phòng bị, hắn như một tấm rẻ rách ngã xuống đất, hắn muốn đứng dậy nhưng cảm giác như cột sống đã bị trấn thương, trên lưng hắn máu chảy không ngừng từ ba vết rách sâu tới tận xương.
Không muốn bỏ cuộc, Võ Huyền cắn răng dùng linh lực từ bản mệnh thú tâm để chống đỡ cho cột sống, hắn cố gắng đứng dậy song cảm giác đau đớn khiến toàn thân hắn run rẩy.
Võ Huyền gầm lên một tiếng. “Hàn Băng Lưu Tinh.”
Hắn chút toàn bộ số linh lực trong cơ thể dẫn dắt Hàn Băng Lưu Tinh rơi vào ba con minh thú đang t·ấn c·ông đến gần bọn hắn nhất.
Vì Hàn Băng Lưu Tinh chỉ có thể làm b·ị t·hương minh thú, nên Võ Huyền muốn dồn hết toàn bộ linh lực vào ba lần Hàn Băng Lưu Tinh này để chắc chắn mấy con minh thú phải c·hết.
Không giống những lần trước thi triển Hàn Băng Lưu Tinh một cách vô cùng dễ dàng, Võ Huyền rốt cuộc cũng cảm nhận được sự đau đớn mà Điệp Điệp một lần thi triển năm sủng kỹ thiên cấp lần trước, băng linh lực tản ra ba phía như muốn xé toạc thân xác của hắn ra.
Võ Huyền đau đớn đến mức toàn thân run rẩy hoàn toàn mất đi ý thức.
Đợi khi hắn tỉnh lại, Điệp Điệp, Tiểu Ưng và Mộc Thố đã xuất hiện bên cạnh hắn cùng với một chiếc rương lớn.
Đầu óc choáng váng, xương sống đau đến khó tả là những gì võ Huyền cảm thấy lúc này, có lẽ đây là dư âm sau mỗi lần được sống lại.
Võ Huyền đưa tay lên trước mắt, hắn nhìn bầu trời u tối phía trên, sau khi mất đi nhận thức hắn cảm nhận được linh hồn của mình như tách ra khỏi cơ thể, nó ngao du trên trời không, trở lại Võ thôn gặp phụ mẫu hắn, rồi như một dòng sông thời gian chảy chầm chậm cuộc đời hắn, những ngày sống cùng Mộng Diễm tỷ, Thu Lan tỷ và Tiểu Ngân, lại vào Thiên Thú giới gặp Tiểu Ưng.
Hắn nhìn thấy Yên Nhu đang đứng ở dòng sông mỉm cười nhìn hắn, nhìn thấy Mộc Thố đang nhảy vào lòng hắn, cùng nghe được những tiếng bập bẹ của Điệp Điệp, tất cả cứ giống y như hiện thực mà diễn ra trước mắt, và những điều ấy quá mức chân thật.
Nếu như không phải Mộc Thố đã từng sống lại trước mắt, hắn thật sự hoài nghi liệu mình có còn đang sống hay không?
Võ Huyền từ từ ngồi dậy trò chuyện với Điệp Điệp về sau khi hắn c·hết chúng đã chiến đấu ra sao.
“Khi phụ thân ngã xuống, con cùng Tiểu Ưng và tiểu bông bông liều mạng chiến đấu, Tiểu Ưng và tiểu bông bông liều mạng g·iết được một con minh thú còn con dùng Hàn Băng Lưu Tinh g·iết nốt hai con minh thú còn lại.” Điệp Điệp nói.
Võ Huyền nghe vậy thì gật đầu, song hắn nhìn Mộc Thố đang cùng Tiểu Ưng lô đùa, có vẻ nó đã làm quen với Hắc Minh trận, nó biết mình không c·hết nên cũng không còn sợ hãi như lần đầu.
Mà để ý Điệp Điệp nói chuyện hắn mới nhớ, mình cũng chưa có đặt tên cho Mộc Thố từ lúc nó đi theo hắn, song hắn thấy chưa vội đặt tên cho nó, đợi khi Mộc Thố làm sủng thú của hắn đặt cũng không vội.
Võ Huyền nhìn về chiếc rương màu bạc bên cạnh không khỏi lắc đầu, phần quà của đại sư phụ xem ra không dễ lấy.