Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 79: Huyết khế




Chương 79: Huyết khế

Chương 79: Huyết khế

Kim Quang Thần Tượng sau khi bị Man Hoành Thiên dọa sợ một mực nhắm mắt ngủ say không quan tâm tới chuyện ở trong đình, chợt toàn thân nó ớn lạnh, nó vội sử dụng linh lực bật ngược về đằng sau.

Ngay khi nó vừa nhảy ra khỏi chỗ nó đang nằm, trên trời từng cột băng cắm thẳng xuống chỗ nó vừa nằm, tạo thành một hố sâu, những cột băng vậy mà ngay ngắn cắm thành khối băng, nhìn sâu xuống phía dưới chân những khối băng mặt đất còn đang dần bị đóng băng.

Kim Quang Thần Tượng đầy bất mãn kêu lên, rồi nó buồn bực bỏ ra xa tiếp tục nằm xuống ngủ.

Võ Huyền vừa rồi nhập thần thi triển Hàn Băng Lưu Tinh không ngờ lại ngay chỗ Kim Quang Thần Tượng nằm, hắn vốn muốn xin lỗi nó, nhưng thấy nó bỏ đi thì đành để sau.

Trước hết hắn phải hỏi Băng Tuyết Điệp đã làm gì mà giúp hắn một lúc học được sáu sủng kỹ, mà trong đấy Nộ Thiên Tuyết, Hàn Băng Lưu Tinh là sủng kỹ thiên cấp hạ phẩm, Băng Ảnh là địa cấp thượng phẩm, còn Băng Thuẫn, Băng Phá và Băng Phấn là huyền cấp trung phẩm sủng kỹ.

Phải biết rằng, sủng kỹ là phải thông qua luyện tập mới có thể học thành, đây Băng Tuyết Điệp chỉ cắn hắn đúng một cái là có thể học được một lúc sáu sủng kỹ, liệu cho nó cắn thêm một cái hắn có thể hay không học thêm sáu sủng kỹ.

Mà trong số sủng kỹ có ba sủng kỹ Nộ Thiên Tuyết, Hàn Băng Lưu Tinh, Băng Ảnh là hắn hoàn toàn không thể học được.

Vì ba sủng kỹ này đã trên huyền cấp, từ linh lực không đủ cùng sự huyền diệu từ sủng kỹ địa cấp không phải hắn hiện tại cứ thế mà thi triển được.

Võ Huyền đưa Băng Tuyết Điệp lên ngang mặt, hắn hỏi. “Băng Tuyết Điệp, làm sao ngươi có thể giúp ta học được nhiều sủng kỹ như vậy.”

Băng Tuyết Điệp bập bẹ trả lời. “Phụ thân, là Huyết Khế.”

Võ Huyền khó hiểu. “Huyết Khế?”



Man Mộ Thần ở một bên giải thích. “Huyết Khế hay còn gọi là Linh Huyết Khế, nó là biểu hiện của linh thú thừa nhận người ký huyết khế như là người thân, nguyện san sẻ những gì nó có và linh thú ký huyết khế sẽ không bao giờ phản bội.”

Võ Huyền nghi hoặc nói. “Tam sư phụ, vậy chẳng phải ký Huyết Khế có phần giống với thu phục Thú vào khống thú tâm và dưỡng thú tâm hay sao?”

Man Mộ Thần lắc đầu. “Hai cái này hoàn toàn khác biệt, thu phục Thú thì chỉ là con khuất phục chúng bằng sức mạnh hoặc một cách nào đó để chúng coi con là bạn, còn Huyết Khế là tự bản tâm của sủng thú nguyện giao tất cả mọi thứ của nó cho con, tất cả, con hiểu chứ?”

“Dạ.” Võ Huyền gật đầu đã hiểu, hắn ngắm nhìn Băng Tuyết Điệp trên tay. “Gọi là Điệp Điệp được không.”

“Cảm ơn phụ thân.” Băng Tuyết Điệp non nớt nói.

Man Hoành Thiên đứng dậy, hắn vỗ hai tay vào nhau một cái thật lớn, mặt đất bỗng rung chuyển, cách đình viện không xa một trận pháp màu đen hiện lên, bên trong trận pháp như có hư ảnh của một vùng núi đá đen lởm chởm.

Man Hoành Thiên cười nói. “Quà của Anh Trúc con đã nhận được, hiện tại đến quà của ta, ta sẽ không trực tiếp đưa cho con, mà con phải tự đạt lấy.”

Nói đoạn, hắn dùng một luồng linh lực ném thẳng Võ Huyền tới trận pháp, trước khi lọt vào bên trong trận pháp Man Anh Trúc cũng ném trả hắn Mộc Thố, ôm Mộc Thố trong lòng hắn còn lờ mờ nghe được tiếng của Man Mộ Thần:

“Vào Hắc Minh trận, nó sẽ huyễn hóa con theo từng cấp độ tăng lên khi gặp minh thú có cấp cao hơn, con đừng s·ợ c·hết, bên trong Hắc Minh trận con không thể c·hết được nhưng đừng để mình phát điên...”

Võ Huyền không hiểu được hết toàn bộ ý của Man Mộ Thần thì hắn đã bay vào trong Hắc Minh trận pháp.





Võ Huyền rơi vào một khoảng không rộng lớn, chưa để hắn kịp đình hình vài bóng đen đã lao tới hắn.

“Xoạt, xoạt.”

Điệp Điệp trên tay hắn phản ứng nhanh nhẹn liền sử dụng Nộ Thiên Tuyết gây ra một cơn bão tuyết khổng lồ bao quanh bọn hắn, sau khi Nộ Thiên Tuyết tan đi, một loạt bóng đen khổng lồ bị đóng băng cách Võ Huyền không xa.

Võ Huyền đứng im tại chỗ, hắn nheo mắt cố gắng nhìn kỹ đám sinh vật màu đen đang nhe nanh múa vuốt về phía bọn hắn.

Đám sinh vật này chẳng khác Thú là bao, chúng giống với hồ, báo, xà, điểu trong đại lục, song toàn thân chúng không có màu sắc chỉ mang theo duy nhất một màu đen, nếu chúng ẩn mình vào bóng tối thì so với bóng tối chúng còn tối hơn, song miệng con nào con đấy đỏ như máu, ánh mắt vô hồn của chúng chỉ nhăm nhe t·ấn c·ông tới Võ Huyền.

“Chi, chi.”

Điệp Điệp kêu lên một tiếng toàn bộ minh thú vỡ thành từng mảnh vụn rơi xuống đất.

Võ Huyền tò mò đến gần quan sát, nhìn máu của đám minh thú chảy lênh láng trên mặt đất khiến hắn nhíu mày, đám sinh vật này vậy mà máu đều là màu đen.

Đang đợi hắn đến gần chỗ xác c·hết minh thú thì trên trời rơi xuống một bình đan dược, bên cạnh còn có một mảnh giấy ghi rõ.

“Thăng Minh đan, đan dược không phẩm cấp, phục dụng tăng liền một cấp độ lớn, hậu quả để lại toàn thân t·ê l·iệt trong một ngày, mau chóng chuẩn bị cho đợt t·ấn c·ông tiếp theo.”

Võ Huyền đọc hết tờ giấy vội thả cả Tiểu Ưng ra, hiện tại hắn vậy mà b·ị đ·ánh xuống thực lực nhất cấp sơ kỳ, Điệp Điệp cũng y như vậy, Mộc Thố không khác biệt.

Vừa cất vội Thăng Minh đan vào Càn Khôn Giới, lại có mười bóng đen lao đến t·ấn c·ông Võ Huyền, cùng lúc hắn và ba sủng thú thăng cấp lên nhất cấp trung kỳ, hắn không để ý đến điều này mà vội ra lệnh:

“Điệp Điệp sử dụng Nộ Thiên Tuyết, Tiểu Ưng dùng Phá Hoa Tuyết, Mộc Thố bảo vệ Tiểu Ưng bằng Mộc Đằng.”



Chính Võ Huyền cũng không thảnh thơi mà sử dụng Băng Thuẫn bảo vệ lấy Điệp Điệp và chính mình.

Tuy chỉ chênh lệch một cấp nhỏ, nhưng đám minh thú dường như đã mạnh mẽ hơn, sức mạnh của Nộ Thiên Tuyết dường như chỉ có thể làm chậm tốc độ của chúng mà không thể đóng băng được chúng.

Đám minh thú như điên lao vào Băng Thuẫn của Võ Huyền, chỉ một cú húc của con minh thú, Băng Thuẫn của Võ Huyền lập tức vỡ tan.

Võ Huyền thấy thế vội sử dụng Băng Quyền đánh mạnh vào đầu của con minh thú.

“A, a…” Võ Huyền không nhịn nổi mà rên rỉ một tiếng, cánh tay phải của hắn vậy mà gãy sau một quyền chạm chán với con minh thú, còn nó chỉ hơi lùi về sau, song lại lao đến công Võ Huyền.

Hắn vội sử dụng Hàn Băng Lưu Tinh nhằm vào con minh thú.

Hàn Băng Lưu Tinh được thi triển, một loạt cột băng lớn rơi xuống người con minh thú, do Nộ Thiên Tuyết đã làm chậm nó nên con minh thú không thể né tránh, trực tiếp bị vô số cột băng xuyên lên người mà c·hết.

Con minh thú vừa c·hết lại có hai con khác vượt qua Nộ Thiên Tuyết lao đến t·ấn c·ông Võ Huyền.

Phía bên kia, Tiểu Ưng và Mộc Thố đã hoàn toàn bất lực, chúng thất thủ trước con minh thú đầu tiên, Tiểu Ưng nhờ bay trên trời mà trốn thoát, còn Mộc Thố không may mắn như thế nó bị con minh thú kia trực tiếp dùng chân đập c·hết.

Võ Huyền nhìn thấy cảnh đấy không khỏi lòng lạnh ngắt, dù biết Mộc Thố có thể sống lại nhưng cứ bị tàn nhẫn như vậy c·hết đi làm hắn khó thể chấp nhận.

Nhìn ba con minh thú lao đến mình, hắn liền sử dụng toàn bộ linh lực trong người để thi triển Hàn Băng Lưu Tinh.

Điệp Điệp dù đang tập trung tinh lực thi triển hết sức Nộ Thiên Tuyết, nhìn Võ Huyền toàn lực thi triển Hàn Băng Lưu Tinh thì nói. “Phụ thân để con giúp người.”

Nói rồi nó cũng dồn toàn bộ sức linh lực thi triển năm lần Hàn Băng Lưu Tinh trên đầu những con minh thú đang ở trong Nộ Thiên Tuyết.