Chương 81: Bảo khí
Chương 81: Bảo khí
Võ Huyền mở chiếc rương bạc ra, bên trong không phải là thú đan hay đan dược mà bên trong chứa đầy những mảnh giáp lớn nhỏ khác nhau.
Võ Huyền cầm một mảnh giáp tay màu lam có hoa văn hình phượng lên trên, thì một luồng thông tin truyền vào trong đầu hắn.
“Phượng Hàn, bảo khí bát cấp hạ phẩm, khi chủ nhân của Phượng Hàn thi triển sủng kỹ băng linh lực sẽ tăng thêm ba phần uy lực của sủng kỹ, cùng lúc sẽ xuất hiện ảo ảnh linh thú Phượng Tuyết Linh khiến một vùng rộng trăm thước hoàn toàn bị đóng băng, tuy nhiên không thể sử dụng liên tục, thời gian để Phượng Hàn phục hồi thi triển lần tiếp theo là một ngày.”
Võ Huyền liền mừng rỡ nhỏ máu nhận chủ lên Phượng Hàn, bảo khí này vô cùng thích hợp với người thường xuyên sử dụng sủng kỹ băng hệ như hắn.
Máu của Võ Huyền vừa nhỏ lên Phượng Hàn, hắn liền cảm giác được Phượng Hàn tạo ra một sợi dây có mối quan mật thiết với hắn.
Chỉ tiếc một điều để thi triển toàn lực Phượng Hàn với cấp độ của hắn là chuyện không thể.
Đeo Phượng Hàn lên tay, Võ Huyền lấy ra toàn bộ những mảnh giáp bên trong rương ra, tính cả Phượng Hàn đeo trên tay Võ Huyền thì tổng cộng có năm mảnh giáp khác nhau.
Một đôi giày trắng tên là Phong Hành, giống với Phượng Hàn là bảo khí bát cấp hạ phẩm, chỉ cần truyền linh lực vào trong Phong Hành thì tốc độ liền tăng lên gấp đôi, một bảo khí rất lợi hại.
Còn ba bảo khí khác thì không dành cho Võ Huyền mà dành cho sủng thú, một tên khác để gọi bảo khí dành cho sủng thú là sủng khí.
Nói đến sủng khí thì Võ Huyền cũng không hiểu nhiều nắm, vì sủng khí rất hiếm gặp, trước đây phụ thân và mẫu thân hắn cũng chỉ có hai cặp vuốt ngũ phẩm sủng khí dành cho Hắc Vân Báo và Bạch Vân Báo, mà khi nhỏ máu nhận chủ, sủng khí đều là nhập vào cơ thể của sủng thú, kể cả bảo khí giáp chiến đấu.
Chỉ khi sủng thú muốn thi triển sủng khí, thì sủng khí mới lộ ra ngoài còn đâu bình thường không thể biết được.
Võ Huyền đọc lần lượt thông tin của từng sủng khí.
“Băng Vũ Y, sủng khí bát cấp hạ phẩm, thích hợp cho sủng thú băng hệ linh lực, sủng thú một khi kích phát Băng Vũ y thì một lớp linh lực sẽ xuất hiện bảo vệ lấy sủng thú và hấp thu đòn t·ấn c·ông, nếu sủng thú muốn có thể phản lại đòn t·ấn c·ông ấy, thời gian Băng Vũ Hàn Y có thể sử dụng trong lần tiếp theo là hai canh giờ.”
“Quang Minh Châu, sủng khí bát cấp trung phẩm, chỉ thích hợp với sủng thú quang hệ linh lực, khi sủng thú kích phát Quang Minh Châu, uy lực sủng kỹ quang hệ bởi sủng thú sử dụng sẽ tăng mười phần sức mạnh trong vòng một canh giờ, thời gian để Quang Minh Châu có thể sử dụng trong lần tiếp theo là sáu canh giờ.”
“Lôi Linh Giáp, sủng khí bát cấp trung phẩm, chỉ thích hợp với sủng thú lôi hệ linh hệ, khi chủ nhân của Lôi Linh Giáp gặp nguy hiểm, nó sẽ tự động kích phát tạo ra một lớp lôi linh lực bảo vệ, cùng lúc sẽ t·ấn c·ông kẻ vừa t·ấn c·ông chủ nhân của nó.”
Võ Huyền đọc xong công dụng của Quang Minh Châu và Lôi Linh Giáp thì thấy đáng tiếc, hai sủng khí có công dụng mạnh như vậy mà hiện tại hắn không có sủng thú nào có thể sử dụng được.
Băng Vũ Y thì hắn có Điệp Điệp và Tiểu Ưng vô cùng thích hợp, nhưng để cho đứa nào cũng làm hắn thấy khó khăn.
Điệp Điệp thì mỏng manh có một sủng kỹ phòng ngự như Băng Vũ Y thì quá tốt, vừa có thể giúp nó bảo vệ vừa có thể phản công.
Còn Tiểu Ưng thì cũng cực kỳ hợp với Băng Vũ Y, vì Tiểu Ưng thường xuyên áp sát mục tiêu, có một sủng kỹ phòng ngự có thể bảo vệ an toàn cho nó rút lui.
Đang lúc Võ Huyền đắn đo không biết dành cho ai, thì một giọng nói từ đâu truyền vào đầu hắn, vừa nghe Võ Huyền đã nhận ra là giọng của Man Mộ Thần nói với hắn:
“Võ Huyền, con nên biết trong thời gian quyết định sống c·hết, ai có tiềm lực sống sót hơn sẽ được ưu tiên cứu sống trước.”
Võ Huyền nghe được lời vô tình của Man Mộ Thần thì cảm thấy trong lòng buồn bã, hắn hiểu, tiềm lực của Tiểu Ưng không thể so sánh được với Điệp Điệp, nên Điệp Điệp được Băng Vũ Y.
“Võ Huyền, con cần đánh đến minh thú tam cấp hậu kỳ, mới có thể ra khỏi Hắc Minh trận, phần quà phía sau còn rất nhiều và sủng thú phía sau cũng càng ngày càng mạnh, mau chóng quyết định đi.” Giọng của Man Hoành Thiên uy nghiêm văng vẳng trong không trung.
Võ Huyền buộc phải mau chóng đưa ra quyết định, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn đưa Băng Vũ Y cho Điệp Điệp.
Còn hắn thì nhỏ máu nhận chủ Phong Hành rồi đeo nó lên chân và cất Quang Minh Châu, Lôi Linh Giáp đi.
Thời gian nghỉ ngơi đã hết, minh thú từ sau các vách đá lởm chởm đi ra, Võ Huyền có thể thấy rõ kích thước đám minh thú nhị cấp sơ kỳ đã to hơn minh thú nhất kỳ một vòng lớn, đây có lẽ là biểu hiện thực lực của minh thú.
Lần này chỉ có năm con minh thú xuất hiện, Võ Huyền thấy thế liền lựa chọn hắn và Điệp Điệp sẽ đối phó với ba con, còn để Tiểu Ưng và Mộc Thố kìm chân hai con, đợi bọn hắn xử xong ba con bên này sẽ sang ứng cứu.
Võ Huyền trước tiên vẫn thi triển Nộ Thiên Tuyết vừa để cản trở tầm nhìn vừa t·ấn c·ông lên đám minh thú.
Đợi cho năm con minh thú vào trong Nộ Thiên Tuyết.
Võ Huyền, Điệp Điệp, cả hai cùng lúc tiếp cận con minh thú xông vào đầu tiên.
Được lệnh của Võ Huyền, Điệp Điệp sử dụng Hàn Băng Lưu Tinh nhắm thẳng vào con minh thú còn Võ Huyền thì sử dụng Phá Hoa Tuyết kìm chân con minh thú lại để chắc chắn toàn bộ Hàn Băng Lưu Tinh trúng toàn bộ vào con minh thú.
Ở bên ngoài đình viện, Man Hoành Thiên cầm trong tay một hòn ngọc nhỏ màu đen, đây chính là bảo khí Hắc Minh Ngọc của hắn chuyên để điều khiển Hắc Minh trận pháp cũng là tâm trận, mọi hoạt động trong trận pháp hắn đều thông qua Hắc Minh Ngọc nắm rõ, và cũng một ý niệm của hắn thì Hắc Minh trận cũng sẽ xảy ra nhiều thay đổi.
Man Hoành Thiên cùng Man Anh Trúc, Man Mộ Thần nhìn Võ Huyền và Điệp Điệp đang phối hợp thuần thục với nhau.
Man Hoành Thiên lắc đầu nói. “Học được sủng kỹ thiên cấp từ sớm quả nhiên cực kỳ có lợi, lớp giáp cứng như thiên tinh của minh thú cũng không chịu được.”
“Đại ca, muội biết huynh muốn làm gì? Không cần diễn trò nói những lời ấy với muội đâu?” Man Anh Trúc trừng mắt nói.
Man Mộ Thần không có tham gia vào cuộc trò chuyện, trong lòng hắn mặc niệm cho Võ Huyền, mong đồ đệ đừng bị điên sau khi ra khỏi Hắc Minh trận.
Man Hoành Thiên truyền ý nghĩ vào Hắc Minh Ngọc, bên trong Nộ Thiên Tuyết của Võ Huyền xuất hiện hai hư ảnh của minh thú, hắn nói. “Nhớ năm đó nha đầu Mộng Diễm c·hết trong Hắc Minh trận hơn trăm lần, nếu để Võ Huyền c·hết dưới trăm lần thì Man Hoành Thiên ta chẳng phải quá có lỗi với nha đầu Mộng Diễm hay sao?”
Man Mộ Thần nén thở dài, hắn cảm thán, trên đời tồn tại loại sư phụ như thế này sao? Đồ đệ của mình ưu tú, thiên phú hơn người, có thể ngang cấp chém g·iết minh thú, hắn tự hỏi trên đại lục này có thể tồn tại mấy người.
Ma luyện đệ tử là tốt nhưng h·ành h·ạ đến mức c·hết đi sống lại trăm lần thì đúng chỉ có Man Hoành Thiên mới làm được, người bình thường đâu ai tàn nhẫn đến mức đấy.