Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 78: Hấp thu Phí Hàn Tinh, Băng Tuyết Điệp




Chương 78: Hấp thu Phí Hàn Tinh, Băng Tuyết Điệp

Chương 78: Hấp thu Phí Hàn TinhTinh, Băng Tuyết Điệp

Man Mộ Thần nhìn viên quang thạch trên bàn, hắn đã sớm chuẩn bị Quang Minh thần thạch từ trăm năm trước, vốn để cho đồ đệ mình dùng nhưng trăm năm qua, đồ đệ ba người nhận không dưới mười người, cũng đều là thiên tài cả.

Người duy nhất có thể sống tới nay chỉ có Mộng Diễm, song nha đầu này chắc chắn là người kế nghiệp Mộng gia nên ba người không nhận nàng làm đệ tử.

Tuy nhiên Mộng Diễm một thân thực lực xem như đều là ba người dạy dỗ, từ sủng thú cũng là ba người giúp nàng đạt được, chỉ tiếc một thân kỳ nghệ của ba người, nàng ta lại chỉ học được trận pháp của Man Anh Trúc.

Còn luyện đan của Man Mộ Thần, luyện khí của Man Hoành Thiên nàng lại không học được.

Cũng phải thôi, một người mang một thân kỳ nghệ đã là quá sức gánh vác, đâu còn phân tâm.

Man Mộ Thần lại nhìn Võ Huyền, hắn nghe Mộng Diễm nói đứa trẻ này từ nhỏ thiên tư thông minh, văn tự cùng vẽ trận pháp với hắn lại giống như trẻ con học chữ, chứ không huyền bí như bao người tưởng tượng.

Lại thêm hắn tìm hiểu cơ bản về dược liệu, dược linh, trên người đã xuất hiện đậm đặc mùi hương của dược liệu đọng lại xem ra đã luyện thành đan dược nhất cấp.

Với tuổi nhỏ như vậy mà có cả thành tựu từ khống thú sư, luyện đan, trận pháp thì không nên tới tìm Man Hoành Thiên và Man Anh Trúc.

Man Mộ Thần vốn đã cân nhắc tiếc tài nhưng xem ra là không thể tránh khỏi, hắn mong rằng Võ Huyền có một ý chí kiên định sống qua được món quà của đại ca hắn.



Bên kia, Võ Huyền nghe được lời của Man Anh Trúc và Man Hoành Thiên biết hai người tặng hắn bảo vật nhưng hắn lại thấy có gì đó không ổn ở trên mặt Man Mộ Thần bên cạnh.

Chỉ là hắn không chú ý điều đó, trong cơ thể hắn, khống thú tâm chứa Tuyết Băng Tằm và Tiểu Ưng đang một mực hấp thu toàn bộ băng linh lực.

Là chủ nhân của cả hai con sủng thú, Võ Huyền có thể cảm nhận được chúng đang vui sướng cỡ nào, dù cả hai chẳng hề giao lưu với hắn.

Bản mệnh thú tâm của hắn cũng được thừa hưởng chỗ tốt từ Phí Hàn Tinh mang lại, vốn băng linh lực và phong linh lực đều cân bằng yên ổn bên trong.

Song hiện giờ băng linh lực như n·ước l·ũ ùa vào bản mệnh thú tâm, khuếch đại số lượng băng linh lực bên trong mà không hề ảnh hưởng đến phong linh lực.

Quan trọng hơn là sau khi băng linh lực vào đủ nhiều chúng hóa thành từng tinh thể nhỏ yên ổn thu vào một góc để nhóm tinh thể băng linh lực tiếp đến.

Sau một hồi bị Võ Huyền, Tuyết Băng Tằm và Tiểu Ưng hấp thu, toàn bộ băng hàn xung quanh Võ Huyền dần biến mất chỉ đọng lại vài khối tinh thể băng hàn dính trên da của hắn.

Võ Huyền tưởng chừng như công dụng của Phí Hàn Tinh đã tiêu hao gần hết, nhưng hắn không ngờ băng linh lực từ các tinh thể Phí Hàn Tinh còn lại mới là phần băng linh tinh khiết nhất của Phí Hàn Tinh.

Lúc này hắn hấp thu chính là hấp thu từng đợt băng linh lực tinh khiết vào trong cơ thể.

Tuyết Băng Tằm bên trong cơ thể Võ Huyền đã sớm ngưng tụ thú đan, khi thú đan sắp ngưng tụ thành công thì nó tự mình thoát ra khỏi khống thú tâm thoát ra bên ngoài.



Từ miệng nhỏ của Tuyết Băng Tằm nhả ra từng sợi tơ trắng quấn quanh thân thành một cái kén nhỏ màu trắng, từng khối tinh thể Phí Hàn Tinh nhỏ dính trên người Võ Huyền nhẹ nhàng bay đến bên cái kén.

Từng khối Phí Hàn Tinh chui vào bên trong kén một cách dễ dàng mà không hề gây ra chút tổn hại nào cho cái kén cùng lúc cái kén cũng trở nên trong như một khối băng vô hình giữa không trung nếu không phải có những ánh sáng nhỏ nhấp nháy bên trong cái kén phát ra thì không thể thấy.

Tuyết Băng Tằm bên trong ngưng đan, nó dồn toàn bộ linh lực mà mình hấp thu được để ngưng đan, thế nên bao nhiêu linh lực đều bị nó dồn vào viên đan thu màu lam nhỏ như viên bi nằm ở trong đầu nó.

Võ Huyền đã hoạt được thân thể từ lâu, chỉ là hắn vẫn một mực hấp thu lấy Phí Hàn Tinh, song hắn cảm nhận được sự cố gắng của Tuyết Băng Tằm đang ngưng tụ thú đan, dường như nó muốn có nhiều thêm linh lực hơn để có thể thật sự nâng lên phẩm cấp thú đan ngang bằng với linh thú huyết mạch hoàng kim sắc hạ phẩm.

Võ Huyền nhận thấy được sự quyết tâm của Tuyết Băng Tằm, hắn không do dự dồn toàn bộ Phí Hàn tinh trên người mình sang cho nó.

Từng mảnh từng mảnh tinh thể Phí Hàn Tinh nhập vào trong kén, dường như vẫn là chưa đủ, hắn lại đẩy toàn bộ băng linh linh thuần khiết bên trong bản mệnh thú tâm ra cho Tuyết Băng Tằm.

Số băng linh lực này có thể dễ dàng tiếp cận nhị cấp hậu kỳ nhưng hắn vẫn quyết định để cho Tuyết Băng Tằm sử dụng, đã mất tầng ấy năm để nuôi dưỡng, hắn nguyện một lần nữa chậm chạp tốc độ tu luyện để cho Tuyết Băng Tằm ngưng tụ thú đan vượt qua huyết mạch, tạo lên một cái kỳ tích.

Dần dần băng linh lực trong người của Võ Huyền đã cạn sạch, hắn lại lấy ra một lượng lớn đan dược bổ xung băng linh lực để truyền cho Tuyết Băng Tằm thì bị Man Anh Trúc nắm chặt cổ tay, nàng khẽ nói. “Đã đủ.”

Võ Huyền nghe vậy chỉ có thể phục dụng một viên đan dược hồi phục băng linh lực, mắt vẫn không rời khỏi Tuyết Băng Tằm.

Đang lúc hắn hồi phục linh lực, Tiểu Ưng bên trong khống thú tâm cũng ẩn ẩn muốn đột phá thì bị Man Anh Trúc một tay kìm hãm, nàng ở trên lưng Võ Huyền vẽ ra hai mặt trận pháp bằng linh lực rồi đánh sâu vào khống thú tâm của Tiểu Ưng khiến nó lập tức yên ổn th·iếp đi:



“Mới đột phá được mấy ngày lại đột phá thì không lên, cho dù ngươi là linh thú.”

Võ Huyền chắp tay hướng Man Anh Trúc nói. “Cảm tạ nhị sư phụ.”

Man Anh Trúc nghiền ngẫm mỉm cười không nói.

Võ Huyền không quá hiểu nụ cười của Man Anh Trúc, song hắn cũng không để ý mà toàn tâm chú ý vào Tuyết Băng Tằm.

Ánh sáng lam sắc cuối cùng cũng ngừng nhấp nháy, chiếc kén như thủy tinh tách làm đôi, một đôi cánh trong suốt điểm trên là những đường gân tinh tế, một cặp râu dài từ bên trong ra, đôi cánh trong suốt dần đập một cách nhịp nhàng, nhấc Tuyết Băng Tằm ra khỏi chiếc kén, Tuyết Băng Tằm hiện giờ chính thức trở thành Băng Tuyết Điệp.

Băng Tuyết Điệp vừa rời khỏi kén, liền bay đến bám lên tóc Võ Huyền, một tiếng nói bập bẹ có phần ngây thơ phát ra. “Phụ thân, phụ thân”

Võ Huyền đón lấy Băng Tuyết Điệp từ trên tóc xuống, khóe mắt hắn không chịu nổi mà hơi ươn ướt không nói lên lời, tám năm đã hơn tám năm, rốt cuộc cũng đã trưởng thành.

Bỗng Băng Tuyết Điệp cắn nhẹ vào tay Võ Huyền, khống thú tâm của Băng Tuyết Điệp bên trong người hắn dần xuất hiện thêm một vòng tròn màu đỏ cùng với hình dáng của Băng Tuyết Điệp.

Cùng lúc, một loạt thông tin truyền tới đầu hắn.

Nộ Thiên Tuyết, Băng Thuẫn, Băng Phá, Băng Phấn, Băng Ảnh, Hàn Băng Lưu Tinh.

Một loạt sáu sủng kỹ như được in vào trong đầu Võ Huyền, hắn tưởng như mình có thể một hơi thuần thục hết tất cả sáu sủng kỹ này cùng lúc, không, còn hơn hẳn như thế, những sủng kỹ này dường như sinh ra là để cho hắn vậy.

Võ Huyền không nhịn được hướng ra phía ngoài đình viện, tay hắn tụ lại từng băng linh lực, bất ngờ từ trên trời từng cột băng to bằng cột của đình viện rơi xuống ngay chỗ Kim Quang Thần Tượng đang nằm.