Chương 67: Man Mộ Thần
Chương 67: Man Mộ Thần
Chưa để Võ Huyền kịp ngắm nhìn được toàn bộ khung cảnh Ngu Linh học viện, Thái Diễm đã đáp xuống một ngôi nhà gỗ xập xệ.
Võ Huyền nhìn bên ngoài còn tưởng chừng ngôi nhà đó chỉ với lượng tuyết rơi hôm qua cũng đủ làm sập nó.
Thông qua cửa sổ, Võ Huyền có thể thấy được một lão già với mái tóc bạc trắng được búi gọn, khuôn mặt già cỗi của lão lại hồng hào đầy sức sống, lão chỉ mặc một tấm áo mỏng màu đen, đôi mắt nhắm chặt đung đưa mình trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, khiến một lần lão đung đưa đều phát ra tiếng ‘cọt kẹt’ rít tai.
Võ Huyền nhìn thật kỹ lão già, cùng lúc lão già cũng quay sang nhìn ba người, ánh mắt lão hơi híp lại, kéo lớp da nhăn nheo của mình lên.
Thái Diễm và Hoàng Kim Viên cúi người kính cẩn nói. “Tam trưởng giả.”
Lão già gật gật đầu, lão lấy tay gõ lên cái ghế. “Bạch, có khách đến chơi, mời khách vào nhà đi.”
Lời của lão vừa dứt, cánh cửa gỗ được mở ra, một thiếu phụ xinh đẹp bước ra, nhìn ba người mà nói. “Chủ nhân nhà ta mời ba vị vào nhà.”
Thái Diễm lễ độ nói. “Bạch tỷ khách khí.”
Hoàng Kim Viên chắp tay chào. “Bạch trưởng lão.”
“Bạch tiền bối.” Võ Huyền chắp tay chào.
Bạch đưa mắt nhìn Võ Huyền, ánh mắt nàng như có thể một lượt quét sạch hắn, nàng nở nụ cười. “Ngươi là đứa trẻ Mộng Diễm đã nhắc đến phải không? Quả thật ngươi còn tốt hơn Mộng Diễm nói.”
Tiếng của Man Mộ Thần bên trong nhà vọng ra. “Bạch không được thất lễ, mau mời khách vào.”
Bạch nở nụ cười trăm hoa đua nở, làm người ta như say thoáng chốc mà đỏ bừng mặt. “Là ta thất lễ, mời mọi người vào nhà.”
Thái Diễm cùng Hoàng Kim Viên bước vào trước, Võ Huyền theo ngay sau hai người, cả ba vừa bước vào nhà thì Bạch đóng cửa, ở dưới chân năm người, từng vòng sáng bạch sắc xuất hiện chiếu thẳng lên trên.
Võ Huyền kinh ngạc thầm nghĩ. “Trận pháp, là trận pháp thiên cấp.”
Võ Huyền đã từng vào Thiên Thú giới bằng trận pháp thiên cấp nên hắn có thể phần nào đoán được trận pháp dưới chân.
Trong chớp mắt, năm người được dịch chuyển đến một nơi xa lạ, không gian xung quanh bao phủ bởi ánh sáng trắng, tất cả những vật xung quanh đều mang một màu trắng tinh khiết, khung cảnh này làm Võ Huyền nhớ đến lần đầu mình gặp Yên Nhu không gian xung quanh cũng như vậy.
Cảm giác xa lạ mà thân quen làm cho lòng hắn cảm thấy xao xuyến.
Trên không trung từng quả cầu màu bạch quang to bằng nắm tay bay lơ lửng trông chúng như những con thỏ trắng đang nô đùa, lớp sau những thân cây một số con nai trắng còn ngó đầu ra nhìn mấy người Võ Huyền xa lạ, chúng rụt rè cứ lấp nó nhìn mấy người.
Thái Diễm cảm nhận không gian xung quanh, nàng nói. “Tam trưởng giả đúng là phí công sức, nơi này nếu để linh thú quang linh lực tu luyện thì đúng là ngày đi ngàn dặm.”
Man Mộ Thần mỉm cười nói. “Tuổi già rảnh rỗi mà thôi, nào, nào đến bên hồ nói chuyện, Bạch, giúp ta pha Bạch Linh trà.”
“Dạ.” Bạch đáp.
Bốn người nói rồi đi đến một đình viện nhỏ được xây cạnh một hồ nước màu trắng.
Võ Huyền từ xa nhìn đến vốn tưởng có hai tòa đình viện nhưng đi đến mới biết chỉ có một tòa, bên cạnh tòa đình viện là một con bạch tượng đang ngủ.
Võ Huyền cảm nhận được linh lực từ trong người con bạch tượng tỏa ra chỉ là nhất cấp hậu kỳ nhưng không hiểu sao từ trên người nó, hắn thấy cực kỳ nguy hiểm.
Ngồi vào trong đình viện, Võ Huyền vẫn không khỏi liếc nhìn ra con bạch tượng bên ngoài, hắn cố nhớ lại những thú điển mình từng đọc nhưng lại không thấy có ghi chép nào giống với con bạch tượng bên ngoài, có một loài tương đối giống với nó là Bạch Tượng Linh Thần, song nhìn kỹ lại thì cũng không phải.
Man Một Thần nhìn Võ Huyền cứ thi thoảng lại liếc nhìn con bạch tượng lão nói. “Nó là Kim Quang Thần Tượng, nếu ngươi có thể thu phục được nó, lão phu liền tặng nó cho ngươi.”
Võ Huyền nghe lời nói của Man Mộ Thần thì giật mình, hắn hơi xấu hổ khi đến nhà người ta mà cứ nhìn vào đồ vật trong nhà người ta, thật không phải phép, hắn nói:
“Tiền bối nói đùa, tiểu bối chỉ là tò mò về con linh thú này mà thôi, tiểu bối thấy nó giống với Bạch Tượng Linh Thần nhưng nhìn kỹ lại không phải, hóa ra nó gọi là Kim Quang Thần Tượng.”
Man Mộ Thần cười cười. “Mộng Diễm dạy ngươi không tệ, ngay cả linh thú có huyết mạch hoàng kim sắc cũng dám dạy ngươi, không sợ ngươi bị thú tính bên trong những hình ảnh đó nuốt mất hay sao?”
Võ Huyền nghi hoặc, bị hình ảnh linh thú nuốt mất, vị tam trưởng giả này thật biết đùa, hắn từ nhỏ đã đọc những cuốn sách và lưu hồn bích ngọc có ghi về linh thú và hung thú có huyết mạch đâu có bị làm sao.
Thấy Võ Huyền vẫn đang không hiểu tại sao, Thái Diễm mới nói:
“Tiểu Huyền, linh thú và hung thú có huyết mạch từ hoàng kim sắc trở lên đều có sẽ sinh ra ‘thần’ khi ngươi vẽ hình của chúng cũng như vậy, chúng sẽ tự được sinh ra ‘thần’ người muốn vẽ được được linh thú hay hung thú phải là người có linh lực dồi dào và thực lực phải bằng hoặc hơn chúng.”
“Kể cả khi vẽ ra được rồi, thì cũng không phải người nào cũng đọc được, vì ‘thần’ có thế dùng thú ý nuốt linh hồn của ngươi, ngươi đọc những cuốn sách trong phòng Mộng Diễm đại nhân không bị làm sao là do ngươi đã được Minh Thần trận của đại nhân chống đỡ ‘thần’ của Thú bên trong cuốn sách.”
“Và ‘thần’ của Thú bên trong cuốn sách sẽ quen thuộc với người đọc nên đó là lý do mà ngươi đọc các cuốn sách ở trong đấy một đến hai năm Mộng Diễm mới cho ngươi mang về phòng đọc.”
Võ Huyền nghe Thái Diễm nói mới hiểu, hắn bật thốt lên. “Ra là vậy,...”
Võ Huyền đang muốn nói lần mình gặp Yên Nhu hỏi nàng vì sao Yên Vân Hoàng không được ghi chép lại thì Yên Nhu có nói qua nhưng khi đó hắn không để ý.
Man Mộ Thần để cho Thái Diễm giải thích cho Võ Huyền xong, lão mới lên tiếng hướng Võ Huyền, giọng lão khàn khàn nói:
“Bỏ qua mấy chuyện lặt vặt đi, mục đích của ngươi đến đây ta và ngươi đều rõ, ta cũng nói luôn để ngươi hiểu được hiện tại ta không muốn thu nhận đồ đệ, ngươi thấy tình cảnh hiện giờ của ta chỉ là lão già sắp c·hết, chẳng có hơi sức đâu mà thu nhận đồ đệ, ta chỉ muốn yên bình sống nốt quãng đời còn lại.”
Lời của Man Mộ Thần vừa nói ra, không gian lập tức im lặng, Hoàng Kim Viên và Thái Diễm không nói, vì cả hai đều biết chuyện này không liên quan đến mình nên điều cần thiết là im lặng chờ đợi quyết định của Võ Huyền.
Bạch mang ấm trà đi đến, nàng nhẹ nhàng rót ra từng ly trà, ánh mắt cũng không khỏi liếc qua Võ Huyền, chờ đợi phản ứng của hắn.
Man Mộ Thần cũng hơi híp mong trông chờ vào phản ứng của Võ Huyền.
Võ Huyền nâng ly trà nóng mà Bạch vừa rót ra, nước trà như ngọc hơi sóng sánh đụng vào miệng ly, từng hơi nóng bốc lên, hắn khẽ ngửi hương trà, nhẹ nhàng nhấp môi, vừa nuốt ngụm trà trong miệng vừa đặt ly trà xuống, hắn hướng Man Mộ Thần nói:
“Tam trưởng giả có thể cho ta biết vì sao không nhận ta làm đồ đệ được không? Lý do sắp c·hết của ngài không hợp lý cho lắm, ngài sắp hay muốn c·hết cũng không nên để một đời y bát mất đi.”
Mấy người Thái Diễm và Hoàng Kim Viên trợn tròn mắt, mấy người từ nhỏ đã chăm sóc Võ Huyền dĩ nhiên biết tính cách của đứa trẻ này cứng cỏi, trong lòng nó lại chỉ coi sống c·hết là một ý niệm nhưng không ngờ nó lại liều mạng đến cả hai phải toát mồ hôi.