Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 66: Cương Thanh thành, Ngu Linh học viện




Chương 66: Cương Thanh thành, Ngu Linh học viện

Chương 66: Cương Thanh thành, Ngu Linh học viện

Võ Huyền tay chân bận rộn với đống bảo vật c·ướp được từ đám người Mộng gia, Thái Diễm bên cạnh thấy thế, nàng nói. “Mấy thứ vứt đi này tùy ý cất đi là được rồi cần gì cứ lúc nào nghỉ ngơi cũng thấy ngươi bỏ ra phân loại làm gì.”

Võ Huyền mỉm cười nhìn Thái Diễm, tay hắn không nghỉ mà cẩn trọng cất một cây dược linh màu ngọc vào trong hộp, hắn nói:

“Thái Diễm với ngươi những thứ này không quá quan trọng, có cũng được mà không có cũng được, nhưng với ta thì nó có cực lớn, đám người kia không hiểu cách bảo quản khiến nhiều cây bị hư hại làm giảm dược linh bên trong chúng nó, với cả những bảo khí hay khoáng thạch khác đều là tiền và chúng có thể giúp ta mạnh mẽ hơn trong tương lai.”

“Xùy, chỉ cần ngươi bái Man Mộ Thần làm sư phụ ngày nào ngươi cũng có thể bơi trong đan dược thất cấp, nhà xây được bằng đan dược bát cấp, ăn cơm bằng đan dược cửu cấp còn được, mấy thứ không đáng tiền này có là gì.”

“Thái Diễm, ta biết đan sư cửu cấp dĩ nhiên là giàu có, nhưng làm gì mà giàu đến mức ấy.” Hồ Anh lắc đầu nói.

Thái Diễm lấy tay nhỏ dí lên đầu hắn nói:

“Ngươi thì biết cái gì, từ ba trăm năm trước, Man Mộ Thần đã đột phá đan sư cửu cấp thượng phẩm, mà trên đại lục chỉ có hai người là đan sư cửu phẩm chính là hắn và đan tổ Đan Phong mà thôi, Hoàng Kim Viên nói tiếp cho hắn nghe.”

Hoàng Kim Viên tiếp lời của Thái Diễm mà nói:

“Vốn khi lập ra Trưởng Khống Giả đan sư đều đứng hết ở bên Đan Phong mà Trưởng Khống Giả chỉ có mình Man Mộ Thần là luyện đan sư duy nhất nên tài nguyên dược linh trong Trưởng Khống Giả đều một tay ngài ấy quản lý, các trưởng lão khi ấy muốn luyện đan đều phải nộp phí là hai viên đan dược khi luyện thành, ngươi biết đấy trưởng lão của Trưởng Khống Giả phải đếm từ vài nghìn trở lên nên Man Mộ Thần một mình ôm cực kỳ nhiều đan dược.”



“Mà Man Mộ Thần khi vẫn là đan sư cửu cấp trung phẩm đã xảy ra một chuyện, khiến hắn bị kích thích mà đột phá, hắn dành hơn hai trăm năm chỉ để luyện đan, khi ấy bên trong Ác Minh thành đan hương bay xa cả nghìn dặm, khống thú sư nhất cấp sơ kỳ hít một lần hương đột phá liền hai cấp lên tam cấp sơ kỳ, đó chính là giai thoại của Ác Minh thành khi đó.”

“Nhưng từ vài chục năm trước, Man Mộ Thần lại muốn đi ngao du không quản chuyện của Trưởng Khống Giả nữa, cuối cùng ngài ấy dừng chân tại tầng một, chọn ở ẩn tại Ngu Linh học viện.”

Võ Huyền nghe xong thì gật gù, hắn hỏi Hoàng Kim Viên. “Viên thúc, ta nhớ Diễm tỷ từng nói cửu cấp muốn đột phá lên đế phong thời gian lâu nhất là ba trăm năm thời gian, vậy mà vị Man Mộ Thần này không đột phá được sao?”

“Cái này? Ngươi không nên biết, nó là bí mật của Trưởng Khống Giả, ngươi nếu bái Man Mộ Thần là sư phụ sẽ có người kể cho ngươi nghe, ta cũng không tiện nói.”

“Dạ.”

Một người binh lính bên ngoài hét to. “Cuối cùng cũng về kinh thành rồi.”

“Về rồi…”

“Thấy không là Nam Sương tướng quân tới đón chúng ta.”

Đoàn người của Võ Huyền dần tiến sát vào cổng thành, khung cảnh kinh thành Cương Thanh xứng danh kinh độ của Cương Thanh quốc, sự nguy nga và tráng lệ khác hẳn những tòa thành khác.

Một vị tướng quân trẻ tuổi cưới trên một con ngựa trắng, nụ cười nở như hoa, làn da trắng, búi tóc buộc dài, nếu không phải thân hình có phần lực lưỡng cùng ánh mắt nghiêm nghị của hắn, chỉ sợ người chỉ vừa nhìn liếc qua tưởng hắn là con gái.

Nhị công chúa từ trong xe ngựa bước xuống, nàng chạy đến ôm lấy vị tướng quân ấy, giọng thỏ thẻ nói. “Thúc thúc, Thanh Thu rất nhớ người.”



Vị tướng quân khẽ cười xoa đầu nàng. “Nhớ ta mà đi cả một năm trời không chịu về, trước vào thành đi đã, mẫu thân con đã nhớ con lắm rồi.”

“Dạ.”

Phong Nam Sương hướng về Ngô Sơn nói. “Ngô huynh, cảm ơn thời gian qua đã chăm sóc Thanh Thu.”

Ngô Sơn mỉm cười. “Thanh Thu là đồ đệ của ta, điều nên làm thôi.”

Phong Nam Sương kéo tay hắn nói. “Huynh đi đã lâu, hay là đến nhà ta làm uống vài chén hàn huyên.”

Ngô Sơn lắc đầu. “Ta còn về học viện có chuyện gấp, ngươi đưa Thanh Thu về hoàng cung trước đi.”

Phong Nam Sương thấy ánh mắt của Ngô Sơn cực kỳ nghiêm túc, lại còn ra dấu cho hắn, nên hắn không có chèo kéo mà dẫn Cương Thanh Thu về hoàng cung.

Ngô Sơn thì đưa theo đoàn người còn lại đi về học viện, hắn cố tình đi chậm lùi lại phía sau, hắn đợi Võ Huyền đi tới thì hỏi. “Võ Huyền, ngươi đến gặp Man lão xong sẽ ở lại học viện hay là rời đi?”

Võ Huyền thoáng trầm ngâm đáp. “Ngô phó viện trưởng, ta còn cần gặp Man Mộ Thần tiền bối để biết được tình hình đã, nhưng thế nào thì ta vẫn sẽ ở học viện một thời gian.”



Ngô Sơn gật đầu. “Vậy mong ngươi đừng gây ra động tĩnh gì quá lớn ở học viện, dù sao học viện vẫn cần có quy củ của học viện.”

“Ngô phó viện trưởng yên tâm, ta sẽ không tùy tiện chọc ai nhưng mong đừng ai trèo lên cổ ta ngồi.” Võ Huyền nói.

Ngô Sơn mỉm cười. “Có điều gì không biết ở học viện ngươi có thể tìm Thanh Thu và tỷ tỷ nó, nếu không có thể đến tìm ta.”

Võ Huyền chắp tay cảm ơn, trong thời gian đi đến Cương Thanh thành, Ngô Sơn đã nhiều lần tạo điều kiện để Cương Thanh Vân và Đại Hùng làm quen với Võ Huyền.

Vì lý do cùng tuổi nên mấy người nói chuyện với nhau cũng coi như là hòa hợp, nhưng để nói nhờ vả thân thiết thì chưa.

Võ Huyền cũng hiểu được ý của Ngô Sơn, mà hắn cũng chẳng có quá nhiều để ý, thêm một hai người bạn cũng chẳng phải chuyện gì xấu cả.

Lại nhìn về phía đám thiếu niên của Thiết thành, từ ngày hai vị của Trưởng Khống Giả sử dụng sủng thú nào đó khiến bọn họ quên hết chuyện ngày hôm đó xảy ra thì cả ngày chúng cứ vào một thời điểm nào đó cùng ngơ ngác nhìn về một phía.

Võ Huyền thì chẳng quan tâm vấn đề này lắm, nhưng Ngô Sơn thì lại quan cực kỳ quan tâm tới vấn đề này, dù sao học viên là bộ mặt của học viện nên ông ta cũng phải đưa bọn họ đi gặp mấy dược sư bên trong học viện để chữa trị.

Vừa vào học viện là Ngô Sơn đưa đám thiếu niên Thiết thành đi một hướng khác, vốn ông ta muốn dẫn đường cho Võ Huyền nhưng bị Thái Diễm từ chối, nàng chỉ nói là có chuyện riêng cần gặp mặt, nên cũng chẳng cần ông ta đi theo.

Với bảy người Thương Hổ thì ngoại trừ Thương Khê, sáu người còn lại đã không phải là học viên của học viện nên đã tìm một khách quán gần học viện để ở, tuy nhiên Thương Khê cũng không được đi theo Võ Huyền mà nàng trở về khu nhà ở cho học viên.

Chỉ có ba người Võ Huyền, Thái Diễm và Hoàng Kim Viên đi ra sau núi Ngu Linh học viện, nói là đi nhưng thực chất là Thái Diễm ôm Võ Huyền trong tay rồi nàng cùng Hoàng Kim Viên bay ra.

Ở trên cao, Võ Huyền có thể thấy được toàn bộ khung cảnh của Ngu Linh học viện, phải nói học viện rất rộng, phía trước là đất bằng phía sau là núi, chiều dài có thể lên tới mười dặm, chiều rộng cũng tới tám dặm, nói không ngoa thì Ngu Linh học viện có thể ngang bằng một tòa thành nhỏ hoặc một trấn lớn của Cương Thanh quốc.

Những tòa nhà phía dưới cũng được xây theo một cách phân hóa khá rõ ràng, có một dãy nhà hình chữ L được xây khá lớn san sát nhau, từ trên cao Võ Huyền cũng thấy được phía bên ấy có khá nhiều học viên đang tụ tập bên ngoài, một dãy nhà hình chữ U thì nhỏ hơn, cách nhau một đoạn khá gần, còn một vài dãy nhà khác được phân hóa khác nhau.

Đặc biệt Võ Huyền thấy được có hai tòa tháp màu đen nhạt đã phai do gió sương, được phủ đầy tuyết trên mái nằm giữa trung tâm của học viện được xây gần với núi.