Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 68: Từ chối




Chương 68: Từ chối

Chương 68: Từ chối

Bạch tựa lưng vào tường, nàng thấy đứa trẻ này có chút thú vị, chủ nhân nhà nàng cả ngày đều có ý định muốn c·hết, không ngờ lại có người dùng lý do ấy mà đòi hỏi từ ngài ấy, khiến nàng không khỏi tủm tỉm cười.

Man Mộ Thần híp mắt, lão nhìn Võ Huyền thật lâu, lão bật cười:

“Đã từ lâu rồi chưa có người nào dám nói với ta lời ấy, tiểu tử ta rất thích ngươi, thiên phú hay tính cách của ngươi đều được nhưng ta vẫn phải nói với ngươi, ta không nhận đồ đệ, lý do chỉ đơn giản là không nhận.”

Võ Huyền gật đầu đứng dậy. “Nếu tiền bối nói vậy, ta cũng không còn gì để nói, vãn bốn xin phép ngài được rời đi.”

Man Mộ Thần dùng linh lực ép Võ Huyền ngồi xuống, lão nói:

“Chưa cần phải đi, ta nhận lời nha đầu Mộng Diễm giúp ngươi phá bỏ phong ấn của một viên Lưu Hồn Bích Ngọc, lời hứa thì vẫn nên thực hiện.”

Võ Huyền cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà đặt hộp ngọc trong Càn Khôn Giới lên bàn.

Man Mộ Thần mở hộp ngọc ra, lão cầm viên Lưu Hồn Bích Ngọc trong tay, linh lực của lão tràn vào bên trong.



Sau thời gian một nén hương, lão hơi nhíu mày nói:

“Viên Lưu Hồn Bích Ngọc này rắc rối hơn ta nghĩ, ta đã phá giải hai trận pháp có văn tự kỷ nguyên Nạn và Phá nhưng bên trong còn một trận pháp có văn tự của kỷ nguyên Khởi mà trận pháp bên này không đơn thuần dùng linh lực là phá bỏ được, phải có người chuyên về trận pháp mới có thể phá giải được trận pháp còn lại.”

Võ Huyền hơi nhíu mày, bên trong viên Lưu Hồn Bích Ngọc rốt cuộc là thứ gì mà có thể làm khó nhiều đại lão như vậy, chẳng lẽ phải mang viên Lưu Hồn Bích Ngọc này lên cho Diễm tỷ.

Man Mộ Thần đặt viên Lưu Hồn Bích Ngọc lên bàn, lão nói:

“Tiểu tử ngươi không cần phải nghĩ đến chuyện mang viên Lưu Hồn Bích Ngọc này lên cho Mộng Diễm, nhị tỷ của ta là điện chủ Trận điện, nàng sẽ hứng thú với trận pháp có ký tự của kỷ nguyên Khởi, nếu ngươi tin tưởng thì năm ngày sau đến đây lấy lại đồ.”

Võ Huyền không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng gió, mang ngọc thì có tội, hắn không muốn mang nó giong ruổi bên người nữa, trước không ai biết thì hắn có thể mang theo nhưng giờ có người biết, nên bỏ thì không luyến tiếc,

Vốn hắn lạc quan Man Mộ Thần có thể vì thiên phú của hắn mà nhận hắn làm đệ tử, như vậy hắn có thể dễ dàng nhận truyền thừa mà gặp ít nguy hiểm hơn, song hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất là Man Mộ Thần sẽ không nhận hắn làm đệ tử sau khi khám phá bí mật bên trong Lưu Hồn Bích Ngọc mà g·iết hắn, nhưng tính đi tính lại thì chuyện cũng có nhiều người thân của hắn biết, lão có g·iết hắn cũng trả cái giá không nhỏ.

Nhưng trong lòng Võ Huyền lại tự hỏi, liệu mình có đáng giá để cho họ mạo hiểm đối đầu với tam trưởng giả, hay nói chính xác hơn là cả Trưởng Khống Giả hay không?

Những người thân của hắn cũng là người bên trong Trưởng Khống Giả cả…

Võ Huyền thở dài một tiếng, hắn nhìn lên những viên đá trắng đính trên vách động phía trên, hắn cố gắng loại bỏ những suy nghĩ phức tạp trong đầu, lại thầm mắng mình chó má, chỉ vừa nghĩ đến lợi ích đã làm hắn nghi kỵ chính hai người cứu và đùm bọc hắn bao năm qua.



Vậy mà hắn lại nghi ngờ họ, nhưng hắn có nên đến lấy lại viên Lưu Hồn Bích Ngọc hay không?

Trận pháp khởi động, truyền tống ba người rời khỏi không gian của Man Mộ Thần trở về ngồi nhà rách nát.

Ra khỏi ngôi nhà, tiếng gió rít từ vách núi, cùng những cơn gió lạnh đập thẳng vào mặt Võ Huyền, hắn cứ đứng im như tượng để mặc tuyết cùng gió rơi lên người.

Thái Diễm và Hoàng Kim Viên không biết Võ Huyền đang nghĩ gì, song hai người biết nên để hắn yên tĩnh.

Võ Huyền đưa ngón tay đã lạnh buốt chạm lên mặt, hắn khó khăn mở miệng hỏi. “Thái Diễm, Viên thúc, hai người nói xem ta lên làm gì tiếp theo?”

Thái Diễm nói. “Tiểu Huyền, ngươi muốn nói về chuyện tam trưởng giả không nhận ngươi làm đồ đệ hay là chuyện viên Lưu Hồn Bích Ngọc.”

“Chuyện không nhận đồ đệ không làm ta để trong lòng, không có sư phụ chỉ là thiếu đi một bước đệm nhanh chóng phát triển mà thôi, ta đắn đo chuyện viên Lưu Hồn Bích Ngọc hơn, liệu năm ngày sau ta có nên quay lại đây không?”. Võ Huyền vận chuyển linh lực từ bản mệnh thú tâm bảo vệ cơ thể khỏi gió lạnh từ bên ngoài, trong mắt hắn mang theo đắn đo và r·ối l·oạn.

Thái Diễm thở ra một hơi. “Ta còn tưởng ngươi không buông bỏ được chuyện tam trưởng giả không nhận ngươi làm đồ đệ, xem ra là không phải, còn về chuyện viên Lưu Hồn Bích Ngọc thì yên tâm, nhân cách của tam trưởng giả thì ngươi có thể yên tâm.”



Võ Huyền như trút được gánh nặng trong lòng, hắn lặng nề thở ra một hơi. “Năm ngày sau ta sẽ quay lại.”

Hoàng Kim Viên vỗ bàn tay to lớn lên người Võ Huyền. “Tiểu Huyền, ta không giỏi về nhân tính con người như Thái Diễm, nhưng ta phải nó với ngươi vài câu, nghi kỵ là tốt nhưng đừng để nó ảnh hưởng đến phán đoán của mình, người tốt còn rất nhiều đừng vì vài kẻ xấu mà mất niềm tin.”

Võ Huyền ánh mắt thăm thẳm. “Viên thúc, trong thế giới chúng ta, tốt xấu quá mong manh, ta cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, cứ nghĩ đến chuyện một hơi g·iết c·hết cả nghìn người chẳng quen biết chỉ vì tài nguyên của họ, ta lại tự hỏi, liệu mình có phải giống với người của Tinh điện, năm đó đã g·iết c·hết cả nhà ta?”

Thái Diễm và Hoàng Kim Viên không biết trả lời ra sao, cả hai bọn họ đều là những linh thú dẫm lên chính đồng loại hay dị loại mà đi lên, tài nguyên trên đại lục tuy nhiều nhưng sẽ chẳng ai chê hay cao thượng tới mức nhường cho kẻ không quen biết cả.

Tranh đấu dĩ nhiên là điều sẽ xảy ra, việc g·iết chính đồng loại hay đơn giản chỉ là g·iết những kẻ muốn tranh bảo vật với mình là điều tất yếu để có thể tồn tại.

Cả hai đều chưa bao giờ tự hỏi vấn đề này, với tiềm thức của cả hai từ khi sinh ra, việc tranh đấu, g·iết chóc lẫn nhau luôn là chuyện quá đỗi bình thường với cả hai, điều cần thiết với cả hai là có thể sinh tồn và mạnh lên.

Kể cả khi hai người chọn Thu Lan làm chủ nhân thì điều đó vốn luôn theo hai người, tại Ác Minh chiến trường càng thể hiện rõ hơn, ở đó không lòng tốt không tồn tại, chỉ có lợi ích mới là điều tồn tại.

Tốt hay xấu với cả hai người giờ chỉ là một ý niệm mông lung, Hoàng Kim Viên vốn tưởng lời nói của mình có thể giúp Võ Huyền ổn định lại tâm tình, nhưng hóa ra cuối cùng hắn là kẻ r·ối l·oạn.

Tuy nhiên đầu óc hắn đơn giản Võ Huyền chỉ nhớ về những kẻ c·hết trong tay mình rồi cảm thán đôi chút mà thôi, với hắn chỉ cần hắn và Thu Lan còn sống, ai c·hết không quan trọng.

Hai người Võ Huyền và Thái Diễm thì bế tắc không có câu trả lời.

Võ Huyền dù dùng linh lực bảo vệ cơ thể nhưng đứng ở trên núi gió thổi lạnh gấp mấy lần bình thường cũng khiến cho lông tơ của hắn dựng đứng cả, cổ không nhịn nổi mà phát ra tiếng ho nhẹ, hắn phải truyền linh lực vào áo tơ tằm bên ngoài mới có thể hoàn toàn loại bỏ cái lạnh.

Thái Diễm thấy thế liền dùng linh lực của mình bao phủ lấy Võ Huyền, rồi đưa Võ Huyền trở về học viện.

Đứng ở cổng học viện nhìn Thái Diễm và Hoàng Kim Viên rời đi đã xa Võ Huyền mới quay trở vào học viện đi tìm Ngô phó viện trưởng.