Chương 59: Lời thề thú tâm
Chương 59: Lời thề thú tâm
Võ Huyền nhìn Thương Hổ vẫn đang điềm tĩnh ngồi ở đằng xa, hắn nói. “Ta biết huynh cần luyện chế đan dược gì? Nhưng vì sao ta phải luyện chế nó giúp huynh.”
“Ta có thể đưa tất cả số bảo vật mà ta có cho đệ, tuy không thể bằng bảo vật của đám sơn tặc nhưng cũng không hề ít.”
Võ Huyền lắc đầu. “Ta không nói cái đó, ta cần an toàn.”
Thương Hổ khẽ đưa tay lên trước, một vòng tròn hắc sắc xuất hiện trước mặt hắn, hắn khắc từng dòng chữ lên đó:
“Ta lấy bổn mệnh thú tâm của mình làm bằng chứng, nếu ta có bất kỳ ý định hay điều gì gây hại cho Võ Huyền, toàn bộ linh lực và linh hồn đều sẽ tiêu tán.”
Thương Hổ khắc xong toàn thân hắn liền run rẩy, bản mệnh thú tâm cũng được thu về trong cơ thể.
Võ Huyền thở dài nói. “Có đáng không?”
Thương Hổ đứng dậy, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn lên trời mà nói:
“Từ nhỏ ta đã khát vọng có thể bảo vệ được gia đình của mình, sức mạnh chính là tấm khiên cho ta thực hiện điều đó, nếu ta không thể mạnh lên để bảo vệ các đệ đệ và muội muội của mình thì ta chính là đang c·hết.”
Võ Huyền nghe lời Thương Hổ nói thì nhớ lại chuyện xảy ra với gia đình hắn, nếu ngày đó hắn có một sức mạnh cường đại thì chuyện đó đã không xảy ra, hắn nói:
“Ta sẽ giúp huynh luyện chế đan dược, nhưng ta có một điều kiện.”
Thương Hổ nghi hoặc nói. “Điều kiện gì?”
“Ta có ý định lập một thế lực, hiện tại ta cần người.” Võ Huyền nói.
Thương Hổ không ngờ Võ Huyền trẻ như vậy lại muốn thành lập một thế lực, hắn rốt cuộc vẫn không hiểu rõ, hắn hỏi:
“Một đan sư trẻ như đệ, gia nhập vào bất cứ một thế lực nào đều có thể được xem trọng, tội tình gì phải lập thế lực?”
Võ Huyền nói. “Ta có thể xem như là một kẻ lưu vong ở tầng hai xuống, ta hiểu rõ hơn hết việc lập một thế lực khó khăn ra sao, nhưng ta có thể tiết lộ với huynh rằng, đại lục của chúng ta không yên bình như chúng ta thấy, nếu tùy tiện gia nhập vào các thế lực, huynh có thể sẽ trở thành con tốt thí của họ lúc nào không biết.”
Thương Hổ nghe xong lời của Võ Huyền thì trầm mặc, hắn đã từng gia nhập vào một thế lực tại Hạ Diệp quốc, con trai của chủ thế lực ấy gây họa, hắn là kẻ thế thân phải chịu tội thay dù muốn phản kháng nhưng khi đấy thực lực hắn chỉ là nhị cấp trung kỳ vô lực phản kháng.
May thay, có bằng hữu trong thế lực liều c·hết thả hắn đi, sự việc đã qua nhiều năm nhưng cái cảm giác vô lực ấy mỗi khi hiện ra đều làm hắn thấy sợ hãi, lời mời của Võ Huyền cũng như vậy.
Võ Huyền nhìn bộ dạng chần chừ thì điều bản mệnh thú tâm của mình ra, hắn bắt đầu khắc lời hứa của mình lên đó.
“Thương Hổ, nếu gia nhập thế lực của ta, trung thành với ta, ta sẽ không bạc đãi hắn, không g·iết hại hay có ý xấu với hắn, nếu làm trái, ta trời chu đất diệt.”
Khắc xong, hắn thu bản mệnh thú tâm của mình về, hướng Thương Hổ nói. “Thành ý của ta đủ rồi chứ?”
Thương Hổ lúc này còn đang kinh hãi trước bản mệnh thú tâm của Võ Huyền, dù nó chỉ xuất hiện trong giây lát nhưng đã đủ biểu thị điều gì, bản mệnh thú tâm hoàng kim sắc, không ngờ là bản mệnh thú tâm hoàng kim sắc.
Nhìn Thương Hổ một mặt đầy kinh hãi, Võ Huyền nhắc lại. “Thành ý của ta đủ rồi chứ? Bí mật này của ta cũng không dễ dàng cho người khác biết.”
Thương Hổ dần bình tĩnh lại, hắn còn rất nhiều câu hỏi muốn đặt cho Võ Huyền nhưng ý thức của hắn nói rằng hiện tại không phải là lúc nên hỏi điều gì, mà điều cần làm là hành động, hắn lần nữa gọi bản mệnh thú tâm ra, khắc lên đó.
“Cả đời trung thành với Võ Huyền, làm trái trời chu đất diệt.”
Võ Huyền biết mục đích đã đạt được, liền nói với Thương Hổ:
“Hiện tại, ta còn chưa nghĩ ra tên thế lực là gì, cũng chưa có ý định phát triển lớn hơn, trong khoảng thời gian này, ta sẽ cố gắng luyện chế đan dược bồi dưỡng cho huynh để sau này giúp ta làm việc, dược liệu để luyện Huyền Thương đan huynh đã chuẩn bị chưa.”
“Đã sớm chuẩn bị ở đây?”
“Tốt, huynh giúp ta hộ pháp, mà khoan, trước để ta bày, Phá Tuyết trận trước đã.”
Phá Tuyết trận chẳng phải là trận pháp cao siêu gì, nó đơn giản là lợi dụng đặc tính của Tuyết thạch là hấp thụ tuyết, và trận pháp sẽ tăng cường đặc tính của Tuyết thạch lên nhiều lần.
Võ Huyền chỉ mất vài phút là có thể bày ra được ba Phá Tuyết trận quanh khu vực chỗ ở của đám sơn tặc, hắn và Thương Hổ đi sang phía đối diện.
Võ Huyền gọi Tiểu Ưng và Mộc Thố ra, dặn dò chúng một lượt, rồi hắn quay ra nói với Thương Hổ:
“Huynh trông chừng xem có tên nào sống sót thì g·iết đi, đừng để chúng chạy thoát, người của Diện thành chắc không ai đi đến đây, người từ Diện Thú sâm lâm đi đến thấy tuyết lở cũng sẽ chọn đi đường khác nên không cần phí sức để ý.”
“Ta biết rồi.” Thương Hổ nói.
Võ Huyền đi đến một chỏm đá nhọn mọc lòi ra ngoài, hắn thuận tay dùng Phong Đao cắt phẳng nó, yên ổn ngồi trên hòn đá, hắn mới gọi Long Hỏa ra ngoài, bắt đầu luyện đan.
Bầy số dược liệu của Huyền Thương đan ra trên đất, Võ Huyền dựa theo đan phương xử lý dược liệu, Huyền Huyết hoa lấy hoa bỏ thân, Tinh Miên quả cả quả đều quý giá, không bỏ đi một phần, Ám Đài thảo chỉ lấy thân và rễ, loại bỏ hết phần lá đen chứa độc bên trong.
Võ Huyền xử lý xong ba loại dược liệu, lại lấy thêm sáp Độc Huyết Phong ra nhằm trung hòa dược tính, điều này bên trong đan phương không có ghi, đây là một lần tình cờ đang luyện đan, hắn sử dụng sáp Độc Huyết Phong để hồi phục linh lực, nỡ để rơi một giọt xuống không ngờ nó lại trung hòa một phần nhỏ dược tính, giúp hắn dễ dàng luyện thành.
Hắn không dám chắc sáp Độc Huyết Phong có thể trung hòa dược dịch của Huyền Huyết Hoa, Tinh Miên quả và Ám Đài Thảo hay không, nhưng nên thử một lần, với lại Thương Hổ đã chuẩn bị bốn phần dược liệu để hắn có thể thoải luyện chế, dù bị hỏng cũng không sao.
Nhưng điều làm Võ Huyền cảm thấy hứng thú hơn là Huyền Thương đan đã tiếp cận đan dược nhất cấp trung kỳ, xứng đáng là một thử thách.
Không làm chậm trễ thời gian, Võ Huyền dùng Long Hỏa luyện chế Huyền Huyết Hoa, Tinh Miên quả và Ám Đài Thảo cùng một lúc, cả ba đều chỉ là dược liệu nhất cấp hạ phẩm nên chẳng hề làm khó được hắn.
Chỉ đến lúc ngưng đan Võ Huyền mới cảm thấy có chút khó khăn, tuy nhiên mọi chuyện thuận lợi hơn hắn nghĩ, năm viên Huyền Thương đan tỏa ra màu vàng óng ánh chầm chậm di chuyển bên trong Long Hỏa.
Võ Huyền thu lại Long Hỏa, cầm năm viên đan dược còn nóng bỏng trong tay hắn nhíu mày thầm nói. “Thuận lợi quá có chút không quen.”
Hắn đi đến chỗ Thương Hổ, hắn hỏi. “Hổ ca, tình hình thế nào?”
Thương Hổ đá cái xác dưới chân ra, cái xác lăn trên mặt tuyết, để lộ một gương mặt dữ dằn đã thâm tím không còn huyết sắc do bị đè dưới tuyết quá lâu, dưới cổ hắn còn có một lỗ tròn đâm xuyên qua cổ, hắn nói:
“Tên này là Hắc Lang, thủ lĩnh của đám sơn tặc này, không ngờ lúc trận pháp hút tuyết đi, không ngờ hắn vẫn còn thoi thóp thở, ta tiện tay g·iết c·hết hắn luôn.”
Võ Huyền gật đầu, hắn đưa cho Thương Hổ năm viên Huyền Thương đan dặn dò. “Huynh ra kia trị thương đi, chỗ này giao cho ta, nhớ dùng hết cả năm viên.”
“Ừ.” Thương Hổ nhận lấy số đan dược rồi đến chỗ mỏm đá mà Võ Huyền ngồi khi nãy mà phục dụng đan dược.