Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 58: Vào Diện thành




Chương 58: Vào Diện thành

Chương 58: Vào Diện thành

Nhị công chúa đã vào thành, thì một người thuộc hạ của Toái tướng quân tên là Vĩ Lan mới dẫn nhóm người của Võ Huyền vào trong thành.

Vĩ Lan cũng không dám sắp xếp qua loa chỗ ở cho Trần Thanh, hắn chọn một khách quán tốt nhất trong thành chuẩn bị cho đoàn người, và nhờ thế nhóm Thương Hổ có hai phòng ở khách quán, Võ Huyền thì ở cùng phòng huynh đệ Thương Hổ.

Mọi người vừa sắp xếp hành lý xong, Võ Huyền liền nói. “Mọi người nghỉ ngơi, đệ xuống dưới thành đi dạo, tối sẽ tới khu rừng cạnh thành luyện tập, có thể sáng mai đệ mới về.”

Thương Ngưu vắt chân nằm trên giường, hắn ngửa cổ lên nói. “Hả? Sao không về ăn tối, đến thành rồi việc gì phải ăn bên ngoài, với lại buổi tối ở bên ngoài cũng khá nguy hiểm đấy.”

“Không sao đâu, trong Diện Thú sâm lâm đệ vẫn luôn đi một mình.”

Nghe Võ Huyền nói vậy, Thương Cuồng vốn định can ngăn thì cũng đành thôi.

Võ Huyền một mình đi xuống dưới phố, so với Thiết thành, Diện thành có vẻ phát triển hơn, người cũng đông hơn.

Khách quán của Võ Huyền ở cũng là trung tâm của Diện thành, nên nơi đây cũng là nơi tập chung giao thương của cả Diện thành.

Sản vật phong phú của cả Diện Thú sâm lâm gần như đều đổ về đây.

Võ Huyền đến một quầy hàng nhỏ bán khoáng thạch ven đường, hắn cầm một viên khoáng thạch màu trắng tuyết nên hỏi chủ quầy hàng. “Ông chủ, viên Tuyết thạch này giá bao nhiêu?”

Ông chủ quầy hàng cười nói. “Không nhiều, không nhiều, hai mươi sủng tệ.”

Võ Huyền lắc đầu nói. “Đắt quá, mười sủng tệ.”

Ông chủ vẫn cười cười. “Khách quan, ngài ép giá quá, mười tám sủng tệ.”



“Ông chủ, ông nhập của mấy người khai thác khoách thạch thì viên Tuyết thạch này giá chẳng đến năm sủng tệ, mười sủng tệ đã là quá lời rồi.”

Dường như lời của Võ Huyền nói có vẻ đúng, ông chủ quầy lập tức cười khó coi, không ngờ lại gặp người trong nghề. “Được, mười sủng tệ.”

Võ Huyền nói. “Yên tâm, ta không chỉ mua một viên này, chỗ ông có bao nhiêu Tuyết thạch đều lấy cho ta.”

“Khách quan sảng khoái, chỗ ta cũng không có nhiều Tuyết thạch, chỉ có tổng cộng mười hai viên.”

Võ Huyền lấy ra một túi sủng tệ đưa cho chủ quầy hàng. “Trong túi có một trăm năm mươi sủng tệ, ta lấy thêm ba viên Lục Sinh thạch.”

“Được, được.”

“Ông chủ, trong thành có chỗ nào bán máu huyết của hung thú hay linh thú không?”

“Khách quan muốn mua loại nào?”

“Loại tốt một chút, hung thú trên nhị cấp.”

“Khách quan chỉ cần trên nhị cấp là được đúng không?”

Võ Huyền gật đầu nói. “Phải, bất kỳ loại nào, mang theo băng hệ và thủy hệ càng tốt.”

Chủ quầy hàng lấy ra bảy bình ngọc được đựng trong một chiếc hộp, ông nói:

“Bảy bình này là máu của Tạc Cung Ngư nhị cấp trung kỳ mà ta đi câu được hôm trước câu được tại Diện Thanh Hồ, khách quan nhìn thử xem có đạt yêu cầu không?”



Võ Huyền lấy một bình đổ ra tay, hắn dùng lưỡi nếm thử, vị tanh vừa dính trên đầu lưỡi thì một luồng linh lực hỗn loạn mạnh mẽ truyền thẳng vào người khiến linh lực trong người hỗn loạn, theo bản năng hắn vận dụng linh lực bên trong cơ thể mà đẩy luồng linh lực hỗn loạn ra. “Ông chủ, chỗ này bao nhiêu.”

“Thứ vứt đi này với ta vô dụng, lấy khách quan năm sủng tệ một bình.”

“Được.” Võ Huyền liền lấy thêm sủng tệ ra trả, hắn không quên hỏi. “Ông chủ, trong thành tiệm nào thu mua dược dịch cao nhất.”

Ông chủ quầy hàng chỉ về phía cửa tiệm đối diện với quầy hàng của mình. “Khách quan muốn bán dược dịch thì Thảo Hương Phiêu là nơi ưu tiên trong thành, hầu hết dược sư trong thành đều bán ở bên đấy.”

Võ Huyền nhìn Thảo Hương Phiêu xây dựng bằng ba cửa hàng bình thường khác, lượng người ra vào đông đúc ở cổng thôi cũng hơn cả mười cửa hàng xung quanh.

Võ Huyền cảm tạ chủ quầy hàng rồi mang theo khoáng thạch và hộp đựng máu của Tạc Cung Ngư đi về phía Diện Thú cốc, hiện tại hắn chưa chuẩn bị dược dịch, nên không cần thiết vào Thảo Hương Phiêu.

Mục tiêu vẫn là đến Diện Thú cốc tìm những thứ cần tìm trước song hắn không biết rằng đằng sau hắn luôn có một bóng đen bám theo.

Võ Huyền mất chưa tới một canh giờ đến chỗ mà Tiểu Ưng bảo hắn, nơi ở của đám sơn tặc trước khi bị tuyết lở mà c·hết.

Ngay khi Võ Huyền vừa đặt Tuyết thạch cùng máu của Tạc Cung Ngư xuống thì khống thú tâm của Tuyết Băng Tằm trở lên dao động mạnh mẽ, một luồng ý thức của nó truyền đến đầu hắn. “Cha… cẩn thận đằng sau.”

Võ Huyền lập tức quay người, tay phải đặt sẵn lên trên mặt lạ, tay trái chuẩn bị phóng Phong Đao, nhưng nhìn thấy thân ảnh đằng sau khiến hắn nheo mắt, trầm giọng hỏi. “Vì sao huynh đi theo ta?”

“Không cần phải sợ, ta không có ý làm hại đệ, ta chỉ muốn xác nhận một điểm.”

“Nói đi, Hổ ca.”

Thương Hổ phủi tuyết trên hai vạt áo chậm rãi nói. “Đệ có phải là đan sư không?”

Võ Huyền nghe câu hỏi của Thương Hổ không có ý định dấu diếm mình là đan sư, hắn trả lời. “Phải, vì sao huynh biết, từ lúc chúng ta gặp nhau, ta chưa từng luyện đan.”

Thương Hổ bình tĩnh đáp. “Là mùi trong hang động và trên người đệ nói cho ta biết, ta tuy không phải dược sư nhưng đã gặp rất nhiều dược sư, mùi trên người đệ khác biệt hoàn toàn với họ.”



“Chỉ dựa vào mấy điều đó.”

“Phải, chỉ dựa vào như thế.”

“Đã xác nhận xong, huynh lên rời đi.”

Thương Hổ nhìn sâu vào trong mắt của Võ Huyền nói. “Lần đầu gặp ở hang động, ta cứ nghĩ đệ là một lão đan sư ẩn thế, nhưng không ngờ đệ lại là một thiếu niên.”

“Vốn ta định hỏi đệ ngay từ lúc đầu, thấy đệ che dấu thân phận của mình, nên ta cũng không dám hỏi, đến lúc đệ đồng ý mời bọn ta đi ăn thịt thì ta đã thấy rất bất ngờ, song ta vẫn chỉ cho đó là điều bình thường có thể thật sự đệ là một người hảo sảng muốn kết bạn.”

“Nhưng trận tuyết lở nói cho ta biết, đệ sớm đã tính toán lên đầu bọn ta, chính xác hơn là lúc đầu đệ tính kế lên đầu đám người nhị công chúa, muốn họ giúp đệ đám sơn tặc.”

“Ta chỉ thắc mắc, nếu không phải có người của Diện thành đến thông báo cho nhị công chúa, nhũ mẫu của nàng sắp c·hết, thì đệ làm cách nào để khiến bọn họ đi đường Diện Thú cốc?”

Võ Huyền nhìn Thương Hổ nói. “Ta có cần trả lời không?”

Thương Hổ lùi lại mười bước cách xa Võ Huyền. “Đệ yên tâm, ta có việc muốn cầu đệ, sẽ không làm hại đến đệ, hiện tại ta chỉ muốn lý giải thắc mắc của mình, vậy thôi.”

Võ Huyền chầm chậm nói. “Ta là đan sư, cũng biết về độc dược, họ không đi Diện Thú cốc ta cũng có cách ép họ phải đi.”

Thương Hổ nghe vậy thì gật đầu, hắn ngồi xuống nền tuyết hướng về Võ Huyền mà nói:

“Năm năm trước, ta từng giao chiến với một con linh thú tam cấp trung kỳ, tuy ta g·iết được nó nhưng cũng bị bổn mạng thú tâm cũng b·ị t·hương nặng, ta đi tìm nhiều dược sư nổi tiếng trong Cương Thanh quốc hay Hạ Diệp quốc nhưng bọn họ đều không thể chữa khỏi hoàn toàn cho ta, khiến ta không thể nào tiến cấp được.”

“Ta tìm đến vị đan sư duy nhất của tầng một, ông ấy nói, v·ết t·hương của ta không khó trị, chỉ cần đan dược nhất cấp là có thể hồi phục được.”

“Nhưng cả tầng một chỉ có duy nhất một vị luyện đan sư, nhưng ông ta chẳng thể luyện chế đan dược cho bất kỳ người nào, thế lực đằng sau ông ta không cho phép điều đó.”

“Thế nên ta muốn cầu đệ giúp ta luyện chế đan dược.”