Chương 60: Tìm kiếm bảo vật
Chương 60: Tìm kiếm bảo vật
Võ Huyền cúi người lục soát trên người của Hắc Lang, hắn tìm thấy hai chiếc vòng tay màu đen giống của Thương Hổ.
Thông qua Thương Hổ, hắn cũng biết chiếc vòng tay này gọi là Hắc Không Trạc, một thứ đựng đồ thông dụng ở tầng một giống với Càn Khôn Giới của hắn.
Do Hắc Lang đ·ã c·hết, Võ Huyền dễ dàng đưa ý thức của mình truyền vào bên trong hai chiếc Hắc Không Trạc, sau khi quét qua một lượt, hắn thầm mỉm cười, tính toán nhiều như vậy thành quả xem ra cũng xứng đáng.
Một chiếc Hắc Không Trạc chứa đầy khoáng thạch đa dạng bên trong, đặc biệt còn có hai viên khoáng thạch nhị cấp hạ phẩm mộc hệ nguyên tố, thứ mà có thể giúp Mộc Thố hồi phục lại mộc đằng của nó.
Chiếc Hắc Không Trạc còn lại chứa tới cả nghìn cây dược liệu khác nhau, còn có cả hơn ba trăm nghìn sủng tệ, Võ Huyền không nghĩ tên Hắc Lang chỉ làm sơn tặc mà tích lũy lại được nhiều như vậy.
Võ Huyền chỉ xem qua một chút rồi cất vào Càn Khôn Giới, hắn lục soát Hắc Lang lại một lần nữa để chắc chắn không sót thứ gì.
Võ Huyền sau đó liền tiến tới chỗ đám sơn tặc đ·ã c·hết, nghe Thương Hổ nói đám người này cũng tới cả nghìn tên, thế nên hắn quyết định để thêm cả Mộc Thố gia nhập cùng mình, còn Tiểu Ưng thì giá·m s·át bảo vệ cho Thương Hổ.
Trời mùa đông cực kỳ nhanh tối, Võ Huyền chỉ mới lục soát được một nửa đám sơn tặc mà trời đã dần trở tối, hắn chẳng muốn ngày mai quay lại đây nên sau khi ăn nhẹ chút thịt lại tiếp tục đốt lửa lên tìm kiếm tiếp.
Phải đến khi trăng treo lên cao, lấp ló sau những tầng mây xám dày đặc đặc, Thương Hổ đã hoàn toàn hồi phục bản mệnh thú tâm, linh lực cuồn cuộn xung quanh hắn bắt đầu tụ về thì Võ Huyền mới dừng lại theo dõi.
Chẳng biết qua bao lâu, Thương Hổ đứng dậy, hắn ‘hự’ một tiếng, những linh lực dư thừa sau khi hắn thăng cấp cùng tuyết trắng lập tức bay tứ tán, hắn lẩm bẩm nói. “Cảm giác mạnh mẽ hơn nhiều.”
Võ Huyền từ đằng xa lên tiếng. “Thực lực tăng lên rồi thì mau qua giúp ta.”
“Đến đây.”
…
Võ Huyền cùng Thương Hổ đi về Thiết thành.
Trên tay Thương Hổ cầm một cây đuốc đưa nó đến trước mặt Võ Huyền soi sáng cho hắn.
Còn Võ Huyền một tay cầm sổ, một tay cầm bút loay hoay tính toán, hắn đưa bút gạch ngang một cái, hắn nói với Thương Hổ:
“Tổng cộng có sáu trăm năm mươi ba nghìn hai trăm sủng, khoáng thạch có năm mươi tư loại, ba mươi loại thuộc hàng nhất cấp, mười tám loại thuộc nhị cấp, sáu loại thuộc tam cấp, tổng cộng tất cả thì có hai trăm ba mươi ba khối lớn nhỏ, dược liệu có ba nghìn gốc nhất cấp, một nghìn năm trăm hai mươi gốc nhị cấp, một trăm sáu mươi gốc tam cấp, đặc biệt có ba gốc tứ cấp.”
Thương Hổ cảm thán. “Đúng là không gì giàu bằng đi c·ướp.”
Võ Huyền lắc đầu. “Cũng chưa chắc, ta đoán trong đám sơn tặc này có kẻ là dược sư, vì hầu hết các cây dược liệu đều được hái và bảo quản rất tốt, cũng có thể ngoài đi c·ướp, chúng còn đi hái dược liệu bên trong Diện Thú sâm lâm.”
“Ừ, hầu hết thời gian cả năm chúng du đãng bên trong rừng, chỉ khi sang mùa đông chúng mới tụ tập về Diện Thú cốc thôi.”
Võ Huyền đưa quyển sổ cùng một chiếc Hắc Không Trạc cho Thương Hổ, hắn nói:
“Đây là sổ sách, sau này mua hay làm gì thì huynh ghi vào đấy, bên trong Hắc Không Trạc có năm trăm nghìn sủng tệ, nếu huynh gặp bảo vật thì cứ dùng tiền đấy để mua, hiện tại ta cũng chưa luyện được đan dược tam cấp, nhưng ta sẽ viết cho huynh dược liệu cần mua, đợi đến khi ta có thể luyện được thì sẽ có mà luyện chế ngay.”
“Hiện tại chúng ta đi về khách quán hay đi đâu?”
“Đến Thảo Hương Phiêu bán dược dịch đã, dược dịch ta luyện chế có chút nhiều để quá lâu sẽ mất giá.” Võ Huyền nói.
Hai người theo bóng đêm tiến vào trong thành, nhưng vào bên trong nhà nào nhà đấy đều sáng trưng, trên mỗi nhà đều treo một lá cờ trắng, Võ Huyền nói. “Có vẻ mẹ của thành chủ Diện thành c·hết rồi.”
Thương Hổ nhìn lướt qua những lá cờ trắng rũ xuống nói:
“Ừ, từ đời cha của ông ta đều có uy tín rất lớn đối với người dân của Diện thành, mỗi lần người nhà của thành chủ mất, người dân trong thành đều tưởng niệm như vậy.”
Võ Huyền trầm ngâm nói. “Có thể phải ở đây thêm ba ngày rồi.”
Thương Hổ gật đầu, nhị công chúa quả thật sẽ theo quan niệm của Cương Thanh quốc ở lại Diện thành để tưởng niệm nhũ mẫu của nàng ta, trong ba ngày này khó mà đi được.
“Bán xong dược dịch, ta đợi huynh ở cửa thành tây, huynh về nói với mọi người chúng ta đến khu rừng bên cạnh luyện tập.” Võ Huyền nói.
“Dược liệu hiện tại ở chỗ chúng ta rất nhiều, có thể luyện chế thành đan dược mang đến kinh thành bán có thể kiếm được một khoản tiền nữa.”
Thương Hổ thắc mắc. “Sao đệ không luyện luôn trong thành?”
“Ngô phó viện trưởng, thực lực của ông ta quá mạnh, trước khi gặp được người tên là Man Mộ Thần, ta không muốn để lộ việc mình là đan sư.”
Thương Hổ nghe vậy cũng không hỏi thêm gì, hai người đi đến Thảo Hương Phiêu.
Dù trời chưa sáng nhưng Thảo Hương Phiêu đã sớm mở cửa, hai người đi vào bên trong, một thiếu niên trẻ nghe Võ Huyền nói muốn bán dược dịch thì dẫn hai người vào bên trong gặp một lão già mặc áo dài xám xanh.
Lão già hỏi Võ Huyền. “Quý khách muốn bán dược dịch loại nào?”
Võ Huyền đặt Hắc Không Trạc lên bàn. “Một trăm bình dược dịch nhất cấp hồi phục linh lực, một trăm bình dược dịch cầm máu nhất cấp, một trăm bình dược dịch nhị cấp hạ phẩm hồi phục linh lực.”
Lão già nói. “Ta phải đánh giá chất lượng của dược dịch mới có thể đưa ra giá thích hợp được.”
Võ Huyền giọng trầm trầm nói. “Tùy tiện.”
Lão già cũng không có mang dược dịch đi nơi khác mà trực tiếp để Võ Huyền lấy ra từ Hắc Không Trạc ra ba loại dược dịch để lão kiểm định.
Sau khi kiểm định xong, lão già gõ gõ tay lên mặt bàn, bộ dạng trầm tư suy nghĩ.
Võ Huyền thì vẫn thong thả uống trà.
Thương Hổ trên mặt xuất hiện một tia lo lắng, chẳng lẽ dược dịch có vấn đề, nhưng hắn lại gạt phăng đi, đã là đan sư thì làm sao luyện chế dược dịch có vấn đề được.
Lão già sau một lúc suy nghĩ, lão nói. “Bằng hữu đây là dược dịch tốt nhất mà lão thấy từ trước đến giờ, nhưng lão vẫn phải nói, dược dịch này chỉ là nhất cấp và nhị cấp giá tiền lão có thể đưa ra là mười sủng tệ cho dược dịch nhất cấp hồi phục linh lực và máu, hai mươi năm sủng tệ cho dược dịch nhị cấp, bằng hữu thấy sao.”
“Được.” Võ Huyền gật đầu, hắn hướng Thương Hổ nói. “Huynh nhận tiền đi, ta đến cổng thành phía tây đợi huynh.”
Thương Hổ gật đầu đi theo lão già lấy sủng tệ.
…
Võ Huyền đứng ở cổng thành phía tây đợi mất một canh giờ thì Thương Hổ đi đến.
Nhưng Thương Hổ không đi một mình, phía sau hắn là cả sáu đệ đệ và muội muội của mình.
Thương Hổ đang muốn nói gì, thì Võ Huyền giơ tay lên ngăn hắn lại. “Chỗ này không thích hợp, rời khỏi đây rồi nói.”
Nói rồi, Võ Huyền đi trước, để bảy huynh muội họ Thương theo sau.
Trong lúc đi, Võ Huyền liên tục ngoảnh lại đằng sau xem có ai bám theo không, nhưng có vẻ là hắn đã nghĩ nhiều, đi sâu vào trong rừng vẫn không có ai bám theo bọn hắn.
Tiểu Ưng cũng từ trên trời sà xuống đậu trên vai hắn, lúc này hắn mới bảo Thương Hổ. “Huynh nói đi.”
Thương Hổ nói. “Huynh muội bọn ta quyết định đi theo đệ, mong đệ không từ chối.”
Võ Huyền nghe vậy thì thoáng trầm mặc. “Toàn người quen cả, ta nói thẳng ta cần sự trung thành.”