Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 57: Diện Thú cốc




Chương 57: Diện Thú cốc

Chương 57: Diện Thú cốc

Hai ngày sau, một đoàn người chùm trên người là một lớp lông thú chậm chạp di chuyển trên tuyết kéo theo phía sau họ là cả trăm con trâu rừng lớn với bộ lông rậm rạp.

Phía trước mặt họ ba dặm là một sơn cốc hùng vĩ với hai bên là từng dãy núi trùng trùng điệp điệp nối san sát với nhau.

Nối vào sơn cốc cũng rộng lớn đủ cho cả trăm người dàn hàng ngang mà đi vào.

Ngay khi đoàn người còn cách nối vào sơn cốc hai dặm, một vài bóng đen đang đứng lấp ló trên những cái cây lớn trong sơn cốc đã dần di chuyển về phía sâu trong sơn cốc.

"Dừng." Trần Thanh đi đầu đoàn người hô to một tiếng ra lệnh cho đoàn người dừng lại. "Hổ ca, người của huynh chuẩn bị xong chưa?"

"Để ta đi xem." Thương Hổ đi vòng xuống dưới đàn trâu rừng, hắn đi vòng xuống dưới thì thấy Võ Huyền đang đủng đỉnh cưỡi trên con trâu rừng đầu đàn, hắn vỗ vào mông con trâu cười nói.

"Đệ đúng là nhàn nhã, đến cả nhị công chúa còn phải cố gắng đi bộ, không ngờ đệ lại thong thả cưỡi trâu."

Võ Huyền không để ý đến câu đùa của Thương Hổ, hắn vỗ vỗ lên đầu con trâu nói. "Đệ chuẩn bị xong rồi, các huynh cho người dắt mấy con trâu cái đến cổng sơn cốc đi."

Thương Hổ hướng mắt đến mấy người lính đứng gần nhất, chỉ trong phút chốc không ai bảo ai, đoàn lính của Trần Thanh lần lượt đi xuống dắt từng con trâu cái tiến về hướng sơn cốc.

Võ Huyền thì bằng một cách nào đó điều khiển con trâu rừng đầu đàn dẫn theo đàn của nó đi vòng qua đoàn người đi về phía sơn cốc.

Hai dặm đi cũng chẳng mất bao lâu, Võ Huyền dẫn những con trâu đực cách mấy con trâu cái một khoảng cách nhất định, rồi hắn nhảy xuống khỏi trâu đầu đàn đi về phía mấy con trâu cái.



Võ Huyền lấy trong một cái bao lớn được buộc chặt đưa cho binh lính của Trần Thanh, hắn nói. "Mọi người giúp ta bôi thứ này lên mông của trâu cái, bôi xong thì lập tức rửa tay châm lửa đốt vào chỗ vừa bôi."

Những binh lính của Trần Thanh nghe xong thì có hơi méo mặt, bôi lên mông trâu nghe chẳng được hay cho lắm, song tác phong của mấy người vô cùng nhanh nhẹn, chỉ một thoáng đã làm xong, lại năm mươi con trâu cái được dàn hàng trước lối vào Diện Thú Cốc thành ba hàng, từng ngọn lửa được châm lên.

Khi đàn trâu cái rú lên vì ngọn lửa sau mông đang rực cháy, bọn chúng liền kéo nhau chạy vào sơn cốc, một mùi vị khó chịu từ mông chúng vì thế tỏa ra xung quanh khiến tất cả binh lính phải bịt mũi, đến chính Võ Huyền người điều chế ra nó cũng không chịu được mà bịt mũi, hắn thầm nghĩ cái mùi này dính lên người thì có tắm vài ngày không hết, tốt nhất nên tránh xa.

Cái mùi vị khai khai, lại thum thủm nồng động bay trong không khí được gió đẩy đến đàn trâu đực, đàn trâu đực ngửi được mùi ấy, con nào con nấy đều như nổi điên hai mắt đỏ long sòng sọc, điên cuồng đuổi theo đàn trâu cái.

Đàn trâu cái vốn đã nổi điên vì bị lửa đốt sau mông, chúng đều chạy vào trong cốc cả, nay lại thêm đàn trâu đực chạy vào, động tĩnh do chúng gây ra cực lớn, tuyết dày đọng ở trên hai bên sơn cốc liền như thác nước trắng xóa đổ xuống lòng cốc.

Trần Thanh và Thương Hổ từ xa nhìn cảnh tượng trong cốc mà líu lưỡi, Trần Thanh nói. “May mà đệ không đắc tội với huynh không thì khó mà qua Diện Thú cốc.”

“Ta…” Thương Hổ như đang định nói gì thì đột nhiên ngậm miệng, trước khi lập ra kế hoạch hắn đã hứa với Võ Huyền sẽ nhận kế hoạch này là do mình nghĩ ra, hắn vốn không thích nói dối nhưng lời không nên nói thì vẫn nuốt vào trong.

Trần Thanh lại hỏi Thương Hổ. “Huynh nói xem, với thực lực tam cấp sơ kỳ thì có thể sống sót được không?”

Thương Hổ lắc đầu nói.“Đừng nói tam cấp sơ kỳ, cho dù tam cấp hậu kỳ, tứ cấp sơ kỳ nếu bị tuyết vùi như thế chắc chắn không sống nổi, dựng trại thôi, để an toàn một ngày sau chúng ta mới đi.”

“Đệ nên trông chừng tiểu công chúa kia cho tốt, với cấp độ của nàng đi qua vùng tuyết nở vẫn rất nguy hiểm, ta vẫn không rõ tại sao đệ lại đồng ý đưa nàng ta đi con đường nguy hiểm này.”

“Đệ cũng đâu muốn, nhũ mẫu của công chúa là mẹ của thành chủ Diện thành, giờ đang lâm trọng bệnh, có thể c·hết bất cứ lúc nào, tiểu công chúa muốn đến gặp bà ta lần cuối.”



Thương Hổ đưa tay làm biểu cảm ‘tùy’ hắn bỏ lại một câu cho Trần Thanh. “Nghé non.”

Trần Thanh cười xòa, hắn đợi đám binh lính của mình trở về rồi lệnh cho bọn họ dựng trại nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lên đường.

Sáng sớm hôm sau, Trần Thanh lệnh cho binh lính thả Hắc Quỷ Khuyển đi trước dò đường, cứ ba con thành một nhóm đi cách nhau vài mét.

Hắc Quỷ Khuyển được Cương Thanh gia huấn luyện từ nhỏ, chúng cực kỳ linh mẫn với nguy hiểm, ngoài nhiệm vụ bảo vệ và chiến đấu thì chúng vẫn luôn được Cương Thanh gia dùng để dò đường khi tìm bảo vật.

Đoàn người cứ thế lục đục đi theo đàn Hắc Quỷ Khuyển.

Trên chân mỗi người là một tấm ván gỗ mỏng được buộc vào dưới lòng bàn chân xem như một chiếc dép lớn để đi trên tuyết.

Võ Huyền nhìn cảnh vật xung quanh đều bị tuyết trắng bao phủ, trên các vách núi đá đều đã trơ trọi không còn một bóng cây nào, trong lòng hắn không khỏi cảm thán cũng lại có tính toán cho riêng mình.

Tiểu Ưng từ trên trời bay xuống, nó dùng ý thức của mình thông qua khống thú tâm truyền đạt cho Võ Huyền. “Chủ nhân, đàn trâu đã bị tuyết chôn c·hết một nửa, còn một nửa đã chạy khỏi cốc, người trong cốc cũng đều bị tuyết lấp chắc c·hết cả rồi.”

“Ừ, ăn đi, cả ngày hôm qua chắc ngươi chưa ăn gì rồi.” Võ Huyền đưa cho Tiểu Ưng một miếng thịt khô.

Tiểu Ưng ăn xong miếng thịt liền đứng trên vai Võ Huyền mà ngủ th·iếp đi.

Di chuyển được nửa đường, Tiểu Ưng liền tỉnh dậy, nó nói với Võ Huyền. “Chủ nhân, chính là ngọn núi bên trái, ngọn núi có một đường rãnh lớn ở giữa.”

Võ Huyền nhìn ngọn núi rồi gật đầu.

Cả Diện Thú cốc chẳng tới năm dặm, nhưng đường đi nguy hiểm nên cả đoàn mất hai canh giờ mới có thể vượt qua.



Trần Thanh cho hai binh lính của mình đi trước vào Diện thành báo tin.

Khi cả đoàn người đến cổng thành, thì đã có người một nhóm người đứng đợi sẵn, một bên là một trung niên nam tử cùng một thiếu niên đứng riêng biệt.

Phía bên trái, đứng thấp hơn ba bước chân so với người thiếu niên là một người trung niên có ánh mắt nghiêm nghị, lưng hổ, trên thân mặc một bộ giáp đen có hình mãnh hổ, phía sau ông ta có mười người cả nam lẫn nữ đứng chung với nhau, nhìn ai cũng có vẻ quyền quý, không những thế trên cơ thể mỗi người đều phát ra dao động linh lực của tam cấp sơ kỳ.

Chờ nhị công chúa xuống xe, nhóm người bên trái đều khom lưng cúi đầu đồng thanh hô. “Chúng thân hoan nghênh nhị công chúa đến Diện thành.”

Nhị công chúa đứng từ xa nhã nhặn nói. “Các vị không cần khách sáo, Toái tướng quân phiền người đưa ta đến chỗ nhũ mẫu.”

Nói rồi, nàng cúi người về phía người trung niên và thiếu niên. “Sư phụ, sư đệ.”

Người trung niên phất phất tay. “Đi đi.”

Vị trung niên thân mặc chiến giáp đứng đầu nhóm người hướng về người trung niên và thiếu niên nói:

“Ngô phó viện trưởng, tiểu nhân xin phép được đưa công chúa đến gặp mẫu thân, tiệc tối tẩy trần cho công chúa, mong ngài sẽ đến.”

Ngô phó viện trưởng mỉm cười nói. “Toái tướng quân khách khí, ta sẽ đến.”

Toái tướng quân lại hướng về phía Trần thanh. “Trần tướng quân cũng đừng quên.”

Trần Thanh đáp. “Toái tướng quân đã mời, tiểu tướng sao dám không đến.”

Toái tướng quân lại hướng Ngô phó viện trưởng vái thêm lần nữa mới dẫn nhị công chúa cùng thuộc hạ của mình vào thành.