Chương 53: Trở về hang động
Võ Huyền đang muốn nói gì thêm, thì Thương Ngưu cười lớn nói. "Võ Huyền, ta ủng hộ đệ theo đuổi thất muội nhưng trước hết phải đ·ánh c·hết con Ám Nguyệt Lang kia."
Nói rồi, hắn như mãnh hổ lao về phía Ám Nguyệt Lang.
Theo sau hắn là Thương Cuồng và Thương Mạnh, cả hai cũng không nói gì mà chỉ cười lớn.
Thương Khê và Võ Huyền thì cũng lâm vào lúng túng bởi lời trêu chọc của mấy người.
Võ Huyền chẳng hiểu sao mà Thương Ngưu cứ gắn ghép hắn với Thương Khê, làm cho cả hai cảm thấy rất ngại ngùng.
Cảm giác ngại ngùng cũng chỉ thoáng qua, hai người nhìn nhau rồi cùng lao lên chiến đấu cùng ba người Thương Ngưu.
Ám Nguyệt Lang tuy nhanh, song phòng thủ rất yếu, nó chỉ hợp với á·m s·át.
Chứ không như Thổ Dục Đại Xà thân thể to lớn, lại linh hoạt, sức mạnh cũng vượt trội.
Năm người cùng sủng thú của mình quây Ám Nguyệt Lang vào một góc rồi để Thương Khê dùng Hoàng Phấn làm chậm tốc độ của Ám Nguyệt Lang đi.
Thương Ngưu nhờ thế dễ dàng xé xác của Ám Nguyệt Lang.
Tuy vậy nhưng trong quá trình vây g·iết khó tránh khỏi Ám Nguyệt Lang điên cuồng phản kích.
Mộc Thố của Võ Huyền bị Ám Nguyệt Lang cắt đứt một đoạn mộc đằng khiến nó đau đớn vô cùng.
Nếu b·ị t·hương bình thường thì Mộc Thố sẽ chẳng đau đớn đến thế nhưng mộc đằng vừa là một bộ phận trên cơ thể vừa là sủng kỹ trời sinh của nó, thế nên sự đau đớn của nó khó lòng tả nổi.
Võ Huyền dù dùng dược dịch hồi phục, cùng sơ cứu v·ết t·hương cho nó nhưng chẳng làm giảm bao nhiêu sự đau đớn cho nó.
Nhìn nó đau đớn, Võ Huyền không đành lòng phải đánh ngất nó, chờ về hang động sẽ tìm cách chữa trị cho nó sau.
Bên kia, Thương Hổ mạnh mẽ cùng cực trong làn hắc khí, một mình hắn g·iết c·hết một con Ám Nguyệt Lang còn hai con Độc Lam Thú thì b·ị đ·ánh cho bỏ chạy.
Hai con linh thú cấp ba đều là bảo vật, bỏ lại thì tiếc nên Thương Mãnh và Thương Cuồng sẽ vác chúng về và cũng ở lại dùng tuyết lấp cái xác của Thổ Dục Đại Xà.
Còn bốn người sẽ trở về trước, xem tình hình hang động ra sao.
Bốn người di chuyển cũng nhanh chóng, chỉ mất vài phút là về tới hang động,
Bên ngoài hang động, xác Thú chồng chất bên ngoài, có rất nhiều loài khác nhau nằm chồng đống lên nhau.
Bên trong hang động phát ra những tiếng động mạnh cùng tiếng hét bên trong.
Bốn người liền vào trong, vừa vào cửa động đã gặp ngay một con hung thú cấp hai hậu kỳ dơ vuốt muốn t·ấn c·ông bọn họ thì bị Thương Hổ một quyền đấm c·hết.
Bên trong hang động, đoàn binh lính cùng Trần Thanh đang chiến đấu cùng sáu con linh thú tam cấp sơ kỳ.
Thương Hổ và Thương Ngưu không nhiều lời lao vào cuộc chiến.
Võ Huyền và Thương Khê thì không cần thiết tham gia đến cuộc chiến, cả hai đến chỗ Thương Hương và Thương Liên đang đứng.
Tại chỗ Thương Hương và Thương Liên đang đứng còn có tam công chúa cùng mấy người nô tỳ của nàng đang đứng phía sau hai người, đám thiếu niên thì đứng một bên cách chỗ mấy người không xa.
Thấy hai người Võ Huyền và Thương Khê đi đến, Thương Hương đi lên xem cả hai có b·ị t·hương hay không. "Nghe đại ca nói các muội có chuyện, may không sao, thật làm ta lo c·hết."
"Quả thật nguy hiểm, song không hiểu sao lại nhiều linh thú và hung thú t·ấn c·ông chúng ta như vậy, rõ ràng mọi năm chúng rất yên bình vào mùa đông." Thương Khê nhíu mày nhìn thảm trạng hang động nói.
"Đại ca nói là do sơn tặc của Diện Thú sâm lâm gây lên, chúng trên đường kéo đến Diện Thú cốc chặn đường c·ướp đã kinh động đến những con hung thú và linh thú tam cấp, thế nên chúng t·ấn c·ông người trong Diện Thú sâm lâm." Thương Hương nói.
"Chúng t·ấn c·ông đến chỗ chúng ta là do có hai người bị chúng đuổi g·iết tình cờ chạy đến đây."
"Song họ bị đám hung thú xé xác ngoài cửa động, vốn không có bị lộ nhưng không ngờ mấy con Hắc Quỷ Khuyển do lo lắng lại sủa lên thành ra mới có cuộc chiến này."
"Hả?" Võ Huyền nghe xong thì ngẩn người, song thấy lời của Thương Hương nói cũng có phần có lý, song chẳng hiểu sao hắn thấy cứ có chỗ không ổn.
Vì sao Thương Hổ lại biết được do đám sơn tặc gây ra, hay là do hai n·gười c·hết ngoài cửa động thông báo, có người tốt vậy sao?
Nghĩ linh tinh một hồi, Võ Huyền cũng mặc kệ, hắn ôm lấy Mộc Thố ra một góc tối, trước tiên cần phải chữa trị cho nó đã.
Để Mộc Thố có thể mọc lại mộc đằng không phải là không thể, nhưng hiện tại hắn không hề có những nguyên liệu để giúp nó.
Hắn nhớ không nhầm thì những nguyên liệu giúp linh thú mọc lại mộc đằng gồm Mộc Đằng Thảo, Nhĩ Tâm Hoa, cùng một viên khoáng thạch có chứa mộc linh lực làm vật dẫn.
Mộc Đằng Thảo và Nhĩ Tâm Hoa chẳng phải là dược liệu cao cấp gì, chỉ là hai cây dược liệu nhị cấp tìm đâu cũng có, điều khó nhất là một viên khoáng thạch có chứa mộc linh lực thì khá khó tìm.
Khoáng thạch bình thường để luyện bảo khí hay để làm tâm trận pháp thì tương đối dễ tìm, nhưng khoáng thạch chứa mộc linh lực thì lại cực kỳ khó tìm, tuy chưa đến mức quá hiếm có nhưng cũng là khó gặp ở tầng một.
Vì thế ở các trì có chỗ bán khoáng thạch lớn cũng chưa chắc gặp được khoáng thạch có chứa linh lực.
Ở Thiết thành hắn đã tìm ở các cửa hàng bán khoáng thạch nhưng không hề có một viên khoáng thạch chứa linh lực nào.
Hiện tại hắn chỉ có thể dùng thuốc giảm đau cùng dược dịch phục hồi để v·ết t·hương của Mộc Thố nhanh lành lại mà thôi.
Sau khi Võ Huyền làm mọi thứ xong, thì bên phía Thương Hổ đã đánh đuổi đám linh thú và hung thú còn lại đi, có lẽ do tất cả hao tổn quá nhiều sức lực lên không có ai đuổi theo g·iết cả.
Mà mọi người tập trung lại phân chia xác của những con linh thú và hung thú đã bị g·iết ra, cũng là dọn dẹp hang động để tiếp tục ở.
Võ Huyền không có g·iết bất cứ con linh thú hay hung thú nào nên chẳng cần chia, nhưng huynh đệ họ Thương lại g·iết khá nhiều nên hắn cũng giúp mấy người xử lý phần Thú họ được chia.
Xử lý mấy con hung thú và linh thú tất nhiên cần nước, mà từ hang động cách dòng suối gần nhất khá xa nếu vác đến đó thì vô cùng tốn sức.
Thương Hổ lắc lắc chiếc vòng tay màu đen thô ráp trên tay mình ra rất nhiều khoáng thạch chất đống ra cả một góc động để thu đống linh thú và hung thú nằm trên mặt đất vào.
Đợi hai người Thương Cuồng và Thương Mạnh về đến hang động. Thì Võ Huyền, Thương Hổ, Thương Cuồng, Thương Mạnh đi tới dòng suối để xử lý đống thịt.
Chỗ khoáng thạch của Thương Hổ thì bắt buộc phải có người trông giữ.
Nên hắn cắt cử Thương Ngưu, Thương Khê, Thương Liên và Thương Hương ở lại trông chừng và dọn dẹp hang động cùng đám người Trần Thanh.
Trên đường đến dòng suối, mọi người có cơ hội thả lỏng sau trận chiến, duy nhất chỉ có Võ Huyền vẫn đang lộn xộn với suy nghĩ của mình.
Hắn thấy mọi chuyện kỳ quái một cách lạ thường, từ đầu tiên là khi bọn hắn tới nơi lấy thịt Cuồng Đao Trư, hắn có thể khẳng định rằng với lớp tuyết dày đặc che phủ đống thịt thì dù có là linh thú hay hung thú cấp bốn cũng chẳng thể tìm nổi nơi ấy.
Mà con Thổ Dục Đại Xà dường như đã chờ đợi bọn hắn ở đó từ trước, chứ không có dấu hiệu theo chân bọn hắn từ hang động.
Nếu từ lúc rời khỏi hang động thì nó cũng có rất nhiều cơ hội khác để săn g·iết bọn hắn trong rừng rậm rạp hơn, với trí thông minh của nó không thể nào không rõ điều này.