Chương 54: Trước khi tới Diện Thú cốc
Đến lúc chiến đấu với Thổ Dục Đại Xà, Võ Huyền như cảm nhận được sức chiến đấu của nó như bị áp chế bởi điều gì đó, sức mạnh yếu hơn so với hung thú tam cấp sơ kỳ bình thường.
Sau đó sự xuất hiện của Ám Nguyệt Lang cùng Độc Lam Thú, điều này càng quỷ dị hơn, Ám Nguyệt Lang theo lời Thương Ngưu thì bọn chúng hợp tác với Thổ Dục Đại Xà có thể lý giải sự xuất hiện của bọn chúng.
Nhưng Độc Lam Thú xuất hiện thì làm cho Võ Huyền cảm thấy có chỗ không đúng.
Loài Độc Lam Thú bình thường sẽ không bao giờ rời khỏi lãnh địa của mình ở những con sông hay hồ lớn.
Do đặc tính cơ thể chúng cần thường xuyên tiếp xúc với nước để tránh bị lớp da bên ngoài bị khô, hắn nhớ rằng trên bản đồ Diện Thú sâm lâm có duy nhất một hồ lớn nhưng nó cách hang động hắn đang ở tới ba ngày đường.
Và vào mùa đông Độc Lam Thú thường sẽ ngủ ở dưới các lòng sông, có săn mồi chúng cũng chỉ săn ở dưới sông chứ sẽ không lên trên mặt đất bao giờ.
Đến cả linh thú và hung thú t·ấn c·ông tới hang động cũng làm Võ Huyền thấy bất thường, lời giải thích của Thương Hổ dường như chỉ đang trấn an mọi người.
Hắn từ nhỏ sống ở Trung Giả sơn mạch, Võ thôn của hắn năm nào cũng bị sơn tặc q·uấy n·hiễu.
Hắn từng nghe các thúc thúc trong thôn nói chuyện, sơn tặc đi trong rừng thường sẽ không bao giờ trêu trọc hay gây hại đến hung thú và linh thú, vì đấy chính là tấm khiên bảo vệ của bọn chúng.
Võ Huyền không nghĩ điều ấy sẽ đúng tuyệt đối, nhưng hắn cảm thấy đám sơn tặc trong Diện Thú sâm lâm lấy rừng núi làm nơi chú ngụ, tất sẽ không ngu ngốc đến mức đuổi hung thú và linh thú xung quanh đi, để chúng g·iết chóc khắp nơi.
Như vậy vừa ảnh hưởng đến việc c·ướp b·óc của bọn chúng cũng làm bọn chúng phải vất vả khi đuổi đám hung thú và linh thú đi.
Võ Huyền hai tay xoa vào với nhau để xóa tan mọi hình ảnh rối não trong đầu, lại đưa tay lên mặt chạm vào chiếc mặt lạ lạnh buốt của mình, bùa hộ mạng a, mong rằng không phải dùng đến nó trước khi gặp vị Man Mộ Thần kia.
Xử lý xong đống thịt trời cũng đã tối mịt, bốn người mới trở về hang động.
Hang động đã được người của Trần Thanh dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên mùi máu của hung thú rất nồng, khó mà tẩy rửa được hết.
Võ Huyền đi về chỗ của mình, lấy vài lọ nhỏ màu trắng, hắn đi đến cửa hang động dốc một lượng lớn bột màu hồng phấn ra tay, rồi thổi mạnh để bột phấn màu hồng bay tứ tung lên không trung.
Một cơn gió lạnh thổi từ cửa động vào khiến cho bột phấn hồng bay vào mọi ngóc ngách trong hang động.
Mấy người binh lính đang lấp đá chặn cửa đứng gần Võ Huyền là người đầu tiên ngửi thấy nhận thấy sự thay đổi của mùi hương trong không khí.
Mùi tanh nồng của máu hung thú trong không khí nhanh chóng biến mất, thay vào đó là mùi hương hoa dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Một người binh lính đứng gần Võ Huyền, lấy tay vỗ lên vai hắn. "Huynh đệ có bảo bối tốt thật, ta cứ tưởng mấy ngày này sẽ phải canh trừng hung thú tìm tới xem ra tối nay được ngủ rồi."
Võ Huyền chỉ mỉm cười không đáp, hắn đi trở lại chỗ của mình, Mộc Thố cũng vừa tỉnh lại nhưng do đau đớn nó vẫn cứ co người hai tai lớn cụp lại quấn lấy toàn thân của mình.
Võ Huyền ôm Mộc Thố lên, lại gọi Tiểu Ưng ra, nhờ nó hỏi Mộc Thố có muốn ăn hay không.
"É."
Mộc Thố chỉ yếu ớt đáp một tiếng, Tiểu Ưng thì lắc đầu.
Võ Huyền cũng hiểu, hắn đành để Mộc Thố vào trong ngực, rồi mang theo Tiểu Ưng tới chỗ Thương Hổ ăn tối.
Ngay khi trời vừa sáng, đoàn người nhị công chúa đã chuẩn bị lên đường rời đi hang động.
Võ Huyền dưới lời nói của Thương Hổ cũng quyết định đi theo họ.
Tuyết rơi ngập trời đã năm không có dấu hiệu dừng, đoàn người đi giữa trời tuyết trắng, trên thân mỗi người dính không ít tuyết bên trên, song chẳng một ai để ý đến điều đó, tất cả đều phải giữ sức để di chuyển.
Võ Huyền đi đầu cùng với nhóm Thương Hổ, trong tay vẫn còn cầm tấm bản đồ. "Nhờ đi theo Hổ ca, mà ta có thể tiết kiệm được một ngày đi đường, không hổ là người quen thuộc với Diện Thú sâm lâm."
"Chỉ tiếc là tuyết lớn quá, lại đi theo đoàn người tốc độ bị giảm đi nhiều."
"Bụp!"
Một thiếu niên của Thiết thành ngã lăn ra tuyết, đầu hắn còn như đập vào thứ gì đó phía dưới khiến máu chảy đầm đìa cả khuôn mặt.
Nhìn đám thiếu niên đuối sức, một lão già có thực lực nhị cấp hậu kỳ hay được bọn gọi là Tống lão đi lên nói với Trần Thanh. "Trần phó tướng, mọi người hôm nay đi cũng đã mệt có thể nghỉ ngơi một chút được không?"
Trần Thanh hơi nhíu mày, từ sáng mới đi được hai canh giờ còn chưa đến được điểm hắn và Thương Hổ tính toán trước đó, song nhìn lại tam công chúa đang thở hổn hển thì đành nói. "Được, nghỉ ngơi ăn uống, một canh giờ sau đi tiếp."
"Hổ ca, dừng lại ở hốc đá đằng trước để mọi người nghỉ ngơi."
Đoàn người theo lệnh Trần Thanh đi đến hốc đá phía trước, hốc đá thuộc một ngọn núi đá vôi đang bị thoái hóa, nó dường như cũng không phải bị phong hóa tự nhiên mà là do người đào ra, bên dưới hốc đá khá rộng rãi đủ cho cả đoàn hơn năm mươi người có thể ngồi vừa.
Thương Hổ và Trần Thanh ngồi cùng vị trí với nhau .
Thương Hổ cầm tấm bản đồ trên tay, Trần Thanh liên tiếp chỉ tay lên các điểm trên bản đồ.
Võ Huyền thấy hai người còn nói điều gì đó mà không để mọi người nghe thấy.
Thương Hổ nghe Trần Thanh nói thì lông mày ngày càng nhíu chặt lại, có thể thấy được điều Trần Thanh nói không hợp ý với Thương Hổ.
Không biết cuối cùng Trần Thanh nói điều gì, Thương Hổ nặng nề gật đầu rồi đi về chỗ Võ Huyền cùng mấy người Thương Khê đang ngồi.
Hắn đến trước mấy người nói nhỏ. "Lịch trình phải thay đổi, chúng ta phải đi qua Diện Thú cốc."
Sáu người Thương Ngưu khuôn mặt nghe xong lập tức nhăn lại, Thương Khê thậm chí còn nhăn mặt tỏ ra khó chịu, nàng nói. "Tại sao? Đại ca, không phải chúng ta đã cảnh báo họ rằng đi qua Diện Thú cốc vào mùa đông sẽ rất nguy hiểm hay sao? Họ không hiểu hay sao mà còn cố chấp muốn đi qua? Nhanh hơn vài ngày thời gian nhưng nguy hiểm có đáng không?"
"Họ không giống chúng ta." Thương Hổ trầm tư nói. "Cứ quyết định như vậy, chúng ta sẽ đi qua Diện Thú cốc, Võ Huyền, đệ qua đây ta có chuyện riêng muốn nói với đệ."
Võ Huyền đứng dậy đi theo Thương Hổ ra một đoạn cách xa cả đoàn.
Thương Hổ lấy ra một tấm bản đồ được gấp gọn đưa cho Võ Huyền, hắn nói. "Vốn định cùng đệ đi đến Cương Thanh thành, nhưng xem ra phải chia tay ở đây."
"Đệ chỉ cần đi theo đánh dấu trên tấm bản đồ là có thể đến được Diện thành, tuy lâu hơn đường chính nhưng có thể đảm bảo an toàn."
Võ Huyền chưa có ý nhận tấm bản đồ ngay, hắn hỏi Thương Hổ. "Hổ ca, Trần Thanh nhất định muốn đi qua Diện Thú cốc?"
"Nhất định." Thương Hổ gật đầu nói.
"Bọn họ có hiểu rõ về đám sơn tặc hay không?" Võ Huyền tiếp tục hỏi.
"Ta đã nói rõ tình huống cho Trần Thanh, hắn vẫn nhất quyết muốn đi." Thương Hổ nói.
"Huynh cứ cất tấm bản đồ đi, đệ sẽ đi theo mọi người, nhưng đệ phải nói trước nếu có nguy hiểm thì đệ sẽ rời đi." Võ Huyền đẩy tấm bản đồ trên tay Thương Hổ về.