Chương 52: Nguy hiểm
Nhưng sau vài cú vả bởi cánh tay gấu của Thương Ngưu, cái đầu lớn của Thổ Dục Đại Xà đã b·ị đ·ánh bay mất một nửa, dưới thân của nó vẫn theo quán tính mà uốn cong rồi trở lên cứng đờ.
Xác định Thổ Đại Xà đ·ã c·hết, Thương Ngưu mới chầm chầm dừng lại, hắn liền lao thân chạy về phía hang động không có ý ngoảnh đầu lại, hắn chỉ kịp để lại một chữ cho mọi người. "Chạy!"
Võ Huyền không hiểu vì sao lại phải chạy, nhưng thấy ba người Thương Khê ôm theo sủng thú của mình chạy thì hắn cũng chỉ có thể ôm theo Mộc Thố và Tiểu Ưng chạy theo.
Võ Huyền thực lực yếu nhất trong năm người, nhưng hắn có phong linh lực, tốc độ chỉ chậm hơn Thương Khê.
Hắn vẫn có thể thấy nàng chạy phía trước, còn ba người Thương Ngưu, Thương Cuồng và Thương Mạnh thì đã chẳng thấy đâu.
Thương Khê chạy trước lách qua một cây cổ thụ.
Võ Huyền cũng liền theo sau lách qua, chỉ là vừa lách qua hắn liền đâm xầm vào thân thể mềm mại, khiến cả hai đều ngã trên nền tuyết.
Chưa để hắn kịp nhìn rõ vừa đâm vào ai, hai cánh tay to lớn đã xốc hắn dậy.
Tiếng của Thương Ngưu vang bên tai. "Quay lại."
Võ Huyền chỉ kịp ngoảnh lại đằng sau, hai bóng đen lớn đang chặn lấp nó sau bóng cây chạy tới.
Thương Khê y phục còn bám tuyết vụt qua hắn. "Chạy mau, phía trước có linh thú chặn đường."
Võ Huyền đâu dám nghĩ nhiều liền chạy ngay.
"Gầm!"
"Gầm!"
Võ Huyền cảm giác hai bóng đen thep sát phía sau hắn, lông tơ trên người hắn bỗng dựng đứng, hắn liền vội bứt tốc.
"Ầm..."
Võ Huyền vừa chạy khỏi, bốn cái vuốt đen như từ trong hư không xuất hiện cào nát một gốc cây.
Thoát khỏi rừng cây, năm người liền tụ hợp lại gần chỗ xác của Thổ Dục Đại Xà.
Thương Ngưu ngưng trọng hỏi Thương Mạnh. "Sao đại ca lâu vậy rồi chưa đến?"
Thương Mạnh lắc đầu. "Không biết."
"Hai con Ám Nguyệt Lang tam cấp sơ kỳ, nếu đại ca không đến nhanh chúng ta tất c·hết ở đây." Thương Khê nhíu mày nói.
"Con súc sinh Thổ Dục Đại Xà này cũng thật sự âm hiểm, không ngờ nó thật sự liên thủ với hai con Ám Nguyệt Lang ở phía đông Diện Thú sâm lâm." Thương Mạnh nói.
"Không có gì lạ, linh trí của bọn chúng đã phát triển giống với nhân tộc, Diện Thú sâm lâm thường xuyên có cường giả đi qua, bọn chúng tự mình liên thủ là tất nhiên, đều là muốn sống cả mà." Thương Ngưu nói.
"Khoan hãy nói, mọi người uống dược dịch hồi phục linh lực đi." Võ Huyền lấy ra năm bình dược dịch từ Càn Khôn Giới.
Tất nhiên hắn cho tay vào trong ngực làm động tác lấy ra để mọi người tránh khỏi nghi ngờ.
Thương Ngưu là người đầu tiên nhận lấy bình dược dịch, hắn cũng là người nhanh tay mở bình dược dịch ra. "Di! Dược dịch nhị cấp, Võ Huyền, đệ cũng thật lắm tiền, chỉ mới nhị cấp sơ kỳ mà đã dùng dược dịch nhị cấp rồi."
"Lắm chuyện! Sắp c·hết đến nơi còn đùa được." Thương Khê không có tâm tính cười đùa, nàng liền quát Thương Ngưu.
Năm người chiến đấu với Thổ Dục Đại Xà linh lực trong người đã thất thoát đi nhiều, nếu không muốn nói là tất cả đều đang ở trong tình trạng suy yếu.
Võ Huyền không thêm lấy thêm đủ bình dược dịch cho mấy con sủng thú.
"Nhị ca, tiếp theo nên làm sao?" Thương Cuồng nói.
"Tiếp tục chạy, kéo dài thời gian đợi đại ca đến." Thương Ngưu nói.
Tuy bình thường hắn cà lơ cà phất nhưng những lúc quan trọng đều vẫn có thể dựa vào.
"Đệ thấy chúng ta khó có thể chạy thoát, chỉ có phòng thủ đợi Thương Hổ huynh đến thôi." Võ Huyền ánh mắt hướng về phía khu rừng.
Hai con Ám Nguyệt Lang có bộ lông óng mượt, thân thể chỉ lớn hơn mấy con chó nhà một chút, ánh mắt âm u đầy huyết tính nhìn năm người Võ Huyền.
Năm người căng thẳng nhìn chằm chằm hai con Ám Nguyệt Lang.
Song chúng không có t·ấn c·ông năm người như khi đuổi mấy người ở trong rừng, mà cả hai cứ lặng lẽ đứng nhìn năm người.
Bốn người Thương Khê cố gắng né tránh ánh mắt của hai con Ám Nguyệt Lang, tránh để chúng hiểu nhầm kích động công kích năm người.
Dù đó là chuyện sớm muộn, nhưng đợi được Thương Hổ đến mọi chuyện sẽ khác.
Võ Huyền cũng hiểu điều ấy, hắn cũng một mực né tránh ánh mắt của Ám Nguyệt Lang.
Mà kỳ lạ là hai con linh thú này mãi không t·ấn c·ông, nên hắn hơi liếc mắt nhìn chúng.
Hắn thấy được chúng vẫn cứ đứng ở bìa rừng quanh co nhìn năm người bọn hắn không có ý định t·ấn c·ông, ánh mắt còn hơi hướng nhìn về phía đằng sau lưng bọn hắn.
Võ Huyền cảm thấy không ổn, điều gì khiến bọn chúng kiêng dè không dám t·ấn c·ông, đó không phải là hướng mà Thương Hổ chạy đến.
Ý niệm của hắn một mực ở trên chiếc mặt nạ bạc trên mặt chỉ cần thật sự nguy hiểm, hắn sẽ không tiếc dùng trận pháp bên trong g·iết mấy con linh thú này.
"Từ từ lui sang trái." Thương Ngưu nhỏ giọng nói, hắn dường như đã biết được đằng sau họ có điều bất thường, chỉ huy năm người từ từ đi sang trái.
Động tác của năm người vô cùng từ tốn, cố gắng không phát ra tiếng động.
Đợi khi năm người vừa cách xa cái xác của Thổ Dục Đại Xà, chỗ hai con Ám Nguyệt Lang vừa đứng chỉ còn lại mấy dấu chân trên tuyết.
Đồng thời, bên trong rừng cây phía đối diện, hai bóng đen lao ra, chúng dừng lại ở phía đuôi của Thổ Dục Đại Xà.
Còn hai con Ám Nguyệt Lang thì đứng phía đầu của Thổ Dục Đại Xà.
"Độc Lam Thú, sao bọn chúng lại chạy đến đây." Thương Ngưu nuốt một ngúm nước miếng, sợ hãi nói.
"Có phải do chúng ta đánh nhau với Thổ Dục Đại Xà gây ra động tĩnh quá lớn dẫn bọn chúng đến." Võ Huyền hết sức nhỏ giọng nói.
"Không thể, dù động tĩnh có chút lớn, nhưng lãnh thổ của Độc Lam Thú ta nhớ rõ, nó cách đây tới tận ba mấy dặm, không thể nào chỉ vì trận chiến vừa rồi mà tới đây nhanh vậy được." Thương Ngưu như bị thứ gì nghẹn ở cổ, hắn khó nhọc nói.
Thương Khê đang muốn nói tiếp, thì Võ Huyền ra dấu cho nàng ngừng nói.
Vì khung cảnh lúc này đã trở lên trầm trọng hơn bao giờ hết.
Hai con Ám Nguyệt Lang cùng hai con Độc Lam Thú dùng đôi mắt bất thiện nhìn nhau đã quay sang năm người.
Bỗng một con Ám Nguyệt Lang và một con Độc Lam Thú phi thân thân đến t·ấn c·ông năm người.
"Mấy con súc sinh, cút ngay!" Một tiếng hét vang vọng chứa đầy sát khí vang lên, một thân hình như u ảnh chặn trước năm người Võ Huyền.
Một luồng hắc phát ra từ u ảnh tụ lại, chắn trước Ám Nguyệt Lang và Độc Lam Thú tạo thành một lớp lá chắn hất ngược chúng lại đằng sau.
Từ phần đầu u ảnh tan ra, khuôn mặt Thương Hổ xuất hiện, hắn hướng năm người hỏi. "Tất cả không sao chứ?"
"Bọn đệ không sao, có chuyện gì hay sao mà đại ca đến chậm như vậy?" Thương Ngưu hỏi.
"Bên hang động cũng đột nhiên bị rất nhiều hung thú và linh thú t·ấn c·ông, ta phải hỗ trợ Trần Thanh xong mới qua được bên này." Thương Hổ nói.
"Không nói nữa, trước giải quyết mấy con súc sinh này, rồi quay lại hang động hỗ trợ."
"Năm người bọn đệ lo một con Ám Nguyệt Lang, còn hai con Độc Lam Thú và con Ám Nguyệt Lang còn lại thì để ta."
"Dạ."
Thương Hổ một lần nữa chìm vào trong u ảnh bồng bềnh, từ người hắn thoát ra hàng loạt hắc khí bao lấy hai con Độc Lam Thú và một con Ám Nguyệt Lang vào bên trong.
"Hắc Quỷ Vân của Hổ ca thật kỳ dị." Võ Huyền nhìn ba con Thú chìm trong hắc khí không khỏi thấy kỳ lạ, tấm tắc nói.
"Thật ra Hắc Quỷ Vân không mạnh lắm, nhưng con Hắc Quỷ Vân của đại ca biến dị, huynh ấy cũng chấp nhận hi sinh bốn năm linh lực tu luyện được cùng không ít bảo vật, chỉ để giúp nó biến dị hoàn toàn." Thương Khê nhìn hắc khí nói.