Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 5: Huyết nạn 2




Chương 5: Huyết nạn 2

Chương 5: Huyết nạn 2

Mộng Diễm liền tỏa ra linh lực màu hắc sắc bao phủ lấy ngôi nhà, nàng nói. "Đằng sau, đám người Tinh Điện đang vây lấy một người phụ nữ bên trong trận pháp."

Cả hai nhảy lên mái nhà, từ bên ngoài hai người thấy bốn người mặc y phục của tinh điện của thực lực lục cấp hậu kỳ, đang chật vật di chuyển vòng quanh sân nhà.

Ở bên ngoài trận pháp còn có hai kẻ lục cấp hậu kỳ đang điên cuồng cùng mấy con sủng thú phá trận.

Giữa tâm trận, một thiếu phụ có vẻ đã b·ị t·hương, cùng một đầu báo trắng đang nằm dài trên đất đang điều khiển trận pháp, phía sau còn có một khối hàn bia, cùng một đứa trẻ đang dựa vào nó, cứ mỗi một lúc đứa bé lại lấy tay ôm ngực, khuôn mặt vốn đã như quỷ dữ, lúc nhăn lại càng thêm đáng sợ.

"Đứa trẻ kia lại dám ký kết với một con Tuyết Băng Tằm, không những thế nó còn thành công." Mộng Diễm chỉ tay về phía đứa bé.

"Muội nhớ không nhầm, Tuyết Băng Tằm trước khi trở thành Băng Tuyết Điệp nếu có người thành công ký kết với nó thì nó sẽ không thể tự mình tu luyện, sẽ bị nó hút lấy linh lực trong cơ thể cho đến khi nó đột phá tứ cấp, trở thành Băng Tuyết Điệp phải không?" Thu Lan nói.

"Phải."

"Nhưng không phải Tuyết Băng Tằm dù chưa trưởng thành Băng Tuyết Điệp thì huyết mạch của nó vẫn là tử sắc thượng phẩm hay sao, làm sao một đứa trẻ chỉ khoảng năm tuổi có thể tạo ra khống thú tâm đủ để ký kết với nó."

"Năm tuổi ngưng kết khống thú tâm hoàng kim sắc, thành công ký kết với hung thú huyết mạch tử sắc thượng phẩm, khống thú sư trẻ tuổi nhất Khống Thú đại lục, muội nói xem có nên cứu đứa trẻ này không?" Mộng Diễm đưa cho Thu Lan viên Lưu Hồn Bích Ngọc mà Võ Thạc đưa cho nàng.



"Nên cứu, để muội xuống g·iết mấy kẻ của Tinh Điện."

Thu Lan muốn nhảy xuống nhưng bị Mộng Diễm cản lại. "Hãy xem đã."

"Nhưng mẫu thân của đứa trẻ..."

"Nàng ta đã dùng tinh huyết để duy trì trận pháp, giờ ta có dùng Sinh Mệnh Thủy cũng không thể cứu được nàng ta sống tiếp, hãy cứ để nàng ta g·iết c·hết mấy kẻ của Tinh Điện." Mộng Diễm nói.

Đúng như Mộng Diễm nói, Mạn Diệp đã dùng tinh huyết của mình để vẽ tâm trận nhằm g·iết c·hết mấy người của Tinh Điện, huyết tinh từ nàng chuyển sang viên đá trên tay, khiến nó càng nồng đậm hơn, từ dưới chân mấy người Tinh Điện chợt bắn lên những cột lửa trực tiếp thiêu đốt họ.

Mấy người Tinh Điện vốn đã bị Mạn Diệp làm cho mệt mỏi, hiện giờ Mạn Diệp ra sát chiêu, mấy người cũng đã không còn sức để bảo vệ, cứ thế mà bị ngọn lửa thiêu cháy thành tro, chỉ còn vương lại tiếng la hét thảm thiết.

Mạn Diệp kích phát xong sát chiêu, cả người trở lên khô héo, không chỉ có Mạn Diệp, khối hàn bia phía sau cũng sau đòn đó mà nứt vỡ, sinh cơ bên trong cũng dần tan biến.

Trận pháp lớn bên ngoài bao vây đám người cũng tự bị phá hủy.

Hai người còn lại bên ngoài mặc kệ đồng bọn đã bị g·iết c·hết lại điên cuồng cùng mấy con sủng thú xông lên nhằm t·ấn c·ông vào Mạn Diệp

Mộng Diễm và Thu Lan từ lóc nhà nhảy xuống, Thu Lan tung một đòn hỏa diễm trực tiếp thiêu đốt hai kẻ kia cùng mấy con sủng thú, hai nàng tiến về phía Mạn Diệp và đứa trẻ.

Bạch Vân Báo nhìn hai người đi đến, mặc kệ b·ị t·hương nó vẫn đứng lên chắn trước mặt Mạn Diệp 'gầm gừ' đe dọa.



Mạn Diệp một lần nữa lắm chặt viên đá trong tay, đôi mắt nàng đã đục mờ cố gắng nhìn lên hai người, tuy đôi mắt mờ đục nhưng nàng vẫn có thể nhận ra cô gái đứng sau là người đã từng đến tiệm mình đặt y phục, nàng hướng Thu Lan nói. "Cô đến lấy y phục sao, thật xin lỗi, chỉ sợ chúng đã bị lấy đi, để ta trả lại đan dược cho cô."

Nói rồi Mạn Diệp lấy từ trong chiếc nhẫn trên tay ra viên đan dược thất cấp mà hôm đó nàng nhận được từ Thu Lan.

Thu Lan lắc đầu, nàng nói. "Ta không đến lấy mấy thứ đó, ta đến để đón con trai ngươi."

Khóe mắt Mạn Diệp co thắt, nàng lắm chặt viên đá trong tay, trận pháp bảo hộ lại một lần nữa sáng lên.

Thu Lan không vì sự đề phòng của Mạn Diệp mà tức giận, nàng đưa ra lệnh bài trưởng khống giả của nàng cùng với viên Lưu Hồn Bích Ngọc, cùng thú đan của Hắc Vân Báo. "Đây là phu quân ngươi đưa cho ta, bảo bọn ta đến cứu đứa trẻ."

"Thạc c·hết rồi sao?"

"Phải, đ·ã c·hết rồi."

"Ta có thể tin hai cô không?"

"Tùy ngươi, nhưng đứa trẻ kia vì ký kết với Tuyết Băng Tằm, nếu không được chăm sóc đặc biệt, thì sáu năm tới, nó sẽ sống không bằng c·hết, nhưng để nó đi theo hai người chúng ta, thì nó có thể giảm bớt đau khổ."





"Được, vậy phiền hai người chăm sóc Huyền nhi." Mạn Diệp buông bỏ viên đá trong tay, trận pháp cũng tự động biến mất, nàng hiểu rất rõ tình trạng của con trai mình.

Và cũng biết hai cô gái trước mặt này thực lực vô cùng mạnh, nếu họ muốn trận pháp của nàng chỉ sợ đã lập tức vỡ vụn, c·ướp đi con trai mình, không cần nhiều lời như thế.

Mộng Diễm đi đến sau lưng Mạn Diệp, bế đứa trẻ đã bị cơn đau làm cho hôn mê lên, nàng lấy ra một bình nước lục sắc óng ánh đổ vào trong miệng đứa trẻ.

Từng dòng linh lực ôn hòa từ thứ lục sắc óng ánh chậm rãi bị Tuyết Băng Tằm hấp thu thay cho linh lực của đứa trẻ, khuôn mặt của đứa trẻ cũng dần giãn ra, có vẻ sự đau đớn trong cơ thể đã chấm dứt.

Mạn Diệp nhìn Mộng Diễm chỉ vừa gặp con mình đã đối tốt với nó như vậy trong lòng nàng cũng yên tâm, nàng tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, cũng lấy từ trong ngực ra một hộp ngọc cùng một bọc tơ tằm, đưa đến trước mặt Thu Lan. "Hai thứ bảo vật này là phu quân ta liều mạng lấy được từ trong di tích, ta cũng không biết giá trị của nó ra sao, nhưng có lẽ không thấp, xin kính tặng hai vị, thay cho sự chăm sóc cho Huyền nhi, còn chiếc càn khôn giới này xin gửi ở chỗ hai vị, đợi Huyền nhi lớn phiền hai vị đưa cho nó."

"Cô không đi cùng chúng ta sao, tuy tinh huyết của cô đã cạn nhưng ta có thể nhờ linh lực duy trì cho cô sống thêm được mấy năm." Mộng Diễm nhìn người phụ nữ đáng thương trước mặt nói.

"Không cần đâu, ta muốn ở đây cùng với người trong thôn, cùng với phu quân của ta." Mạn Diệp quay ra nói với Bạch Vân Báo. "Bạch Vân, phiền ngươi thay ta đi theo hai vị trưởng lão của Trưởng Khống Giả chăm sóc cho Huyền nhi."

"Chủ nhân, hai người này rất mạnh, họ sẽ bảo vệ tốt cho thiếu gia, ta ở lại cùng ngươi." Bạch Vân Báo nhả từ trong miệng ra một viên thú đan màu trắng, nó nhẹ nhàng ngậm nó đặt lên người Võ Huyền, nó nhắm nghiền mắt mạnh mẽ cắn chặt răng, máu tươi từ khóe mắt cùng miệng nó mạnh mẽ tuôn ra.

Nhưng Bạch Vân Báo không để tâm, nó đi lại chỗ Mạn Diệp, nhẹ nhàng lấy đuôi quấn nàng đặt lên lưng. "Chủ nhân, ta đưa ngươi đi gặp Thạc cùng Đại Hắc."

Bạch Vân Báo chậm rãi đi ra khỏi khu vườn, rời khỏi tiệm vải, đi đến cổng ngồi làng.

Mộng Diễm cùng Thu Lan nhìn bóng lưng chậm rãi của Bạch Vân Báo đã dừng lại ở cổng làng, cả hai đều đã nằm xuống cạnh Võ Thạc cùng Hắc Vân Báo, Mộng Diễm thở dài nói. "Thu Lan giúp họ một tay đi."

Mộng Diễm ôm đứa trẻ bay lên trên không, Thu Lan hít một hơi thật sâu, từ chân nàng từng đợt sóng lửa lan ra tứ phía, ngọn lửa như thiêu như đốt chậm rãi đốt cháy cả ngôi làng.

Thu Lan nhìn ngọn lửa bao chùm lấy ngôi làng thì bay lên cùng Mộng Diễm ôm đứa trẻ rời đi.