Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 4: Huyết nạn




Chương 4: Huyết nạn

Chương 4: Huyết nạn

Một đầu ngân xà quấn lấy tay Mộng Diễm từ từ chui ra khỏi tay áo, nó phát ra tiếng 'xì xì" rất lớn như muốn nói gì đó.

Mộng Diễm hiểu ý liền vung tay lên, thân thể ngân xà bỗng chốc biến lớn, căn nhà chính thức bị nó xuyên thủng, Mộng Diễm và Thu Lan cũng kịp thoát ra ngoài.

Từng tiếng rên rỉ từ miệng của ngân xà phát ra, một tầng quang mang hắc sắc bao phủ lấy con ngân xà, Mộng Diễm thì thào nói. "Bắt đầu rồi."

Ngân xà được bao quanh bởi hắc quang, nó điên cuồng rít gào hấp thu hắc quang vào trong người, cũng liên tục hấp thu những hắc quang từ xung quanh.

Thời gian cứ thế trôi qua đã mấy ngày, thân thể ngân xà cũng chậm rãi lớn hơn, hắc quang cũng tụ hội nhiều hơn, Mộng Diễm và Thu Lan vẫn đứng đó theo dõi ngân xà.

Mấy ngày nay thi thoảng ngân xà lại phát ra một tiếng rên rỉ do đau đớn khi thân thể biến hóa mà phát ra khiến cho hung thú xung quanh luôn trong tâm trạng lo sợ, nhiều con đã rời khỏi địa bàn của mình mà kéo ra phía ngoài.

Đằng xa, sau những lớp tán cây có vài bóng đen vẫn luôn theo dõi quá trình tiến cấp của ngân xà nhưng tuyệt nhiên không ai dám lại gần, mà chỉ đứng đằng xa mà theo dõi.

Ngân Xà kêu vang lên một tiếng đầy đau đớn, thân thể của nó bắt đầu cuộn lại, hắc quang cố nhào nặn hình dáng ngân xà to lớn, thân thể to lớn của hắc xà dần thu nhỏ lại, thay vào đó là một thân hình của một đứa trẻ dần xuất hiện.

Sau nửa ngày, hắc quang dần tản đi, thân hình đứa bé đã được định hình, không đợi hắc quang tản hết, Mộng Diễm liền quấn lên người đứa bé một tấm vải trắng, nàng ôm đứa bé nhảy lên trên Thái Diễm Khổng Tước, Thu Lan đã đợi sẵn, liền cho Thái Diễm Khổng Tước bay khỏi sơn Tàn Ảm cốc.



Ngay khi hai người rời đi, có vài bóng đen lập tức muốn đuổi theo, thì xuất hiện hai người khoác bạch bào, trên bạch bào có ba chữ vô cùng phóng khoáng 'Trưởng Khống Giả'.

Hai người mặc bạch bào cười nói. "Các ngươi ở lại đây thôi, theo dõi cũng đã một canh giờ là quá đủ rồi."

Mấy bóng đen kia không cam lòng nhìn bóng của Thái Diễm Khổng Tước bay đi xa nhưng cũng không dám đuổi theo.

...

Năm ngày sau, tại phía ngoài Trung Giả sơn mạch, Mộng Diễm và Thu Lan không còn cưỡi Thái Diễm Khổng Tước nữa, mà cả hai đều tự mình bay trên trời.

Mộng Diễm vẫn luôn ôm trong lòng cô bé do con ngân xà biến thành, Thu Lan hỏi Mộng Diễm. "Diễm tỷ, Tiểu Ngân chỉ đột phá bát cấp sơ kỳ, sao mãi còn chưa tỉnh."

"Muội không cần phải lo, ta đã thông qua khống thú tâm liên hệ với nó, chắc một lúc nữa sẽ tỉnh lại thôi, có thể là do linh hồn vẫn đang làm quen với thân thể." Mộng Diễm nhìn Tiểu Ngân trong lòng nói.

"Diễm tỷ, phía trước là thôn trang muội đặt may mấy bộ y phục, chúng ta qua đó lấy đã."

"Có tốn thời gian không?"

"Không tốn đâu, muội đã đặt trước lâu rồi, đến chỉ cần lấy thôi."

"Vậy thì không vấn đề."



Hai người liền hạ xuống gần thôn trang nơi mà Thu Lan đặt may y phục, chỉ là hai người vừa đặt chân xuống, mùi máu tanh đã ngập ngụa chui vào mũi của cả hai, khiến cả hai không kìm được mà nhăn mặt lấy tay áo che mũi lại.

Cả hai tiến đến gần thôn hơn, chỉ thấy xác người, cùng xác hung thú nằm la liệt trên đất, máu tươi vẫn chảy thành dòng, tấm biển ghi chữ 'Võ thôn' cũng xiêu vẹo sắp rơi xuống.

Hai người bước qua đống xác c·hết, Mộng Diễm nhíu mày hỏi. "Thu Lan, muội chắc là đặt ở đây chứ?"

"Diễm tỷ, đúng là muội đặt trong thôn này, hơn một tháng trước, nơi này vẫn còn buôn bán vô cùng tấp nập, không biết hiện tại sao lại thành ra thế này." Thu Lan nhìn đống xác c·hết nằm trên đất mà nói.

"Muội nhìn kẻ mặc áo đen bên kia là biết do ai làm." Mộng Diễm chỉ tay vào một xác c·hết đằng xa nói.

"Tinh điện." Thu Lan từ khi bước tới quả thật không muốn để ý mấy xác c·hết, nhưng vừa nhìn hoa văn có thêu nhật nguyệt bên trên lưng nàng liền nhận ra ngay.

"Tiến vào trong xem sao." Mộng Diễm nói, nhưng trong câu nói kèm theo ý vô cùng tức giận.

Mộng Diễm và Thu Lan vừa bước qua cổng thôn, thì có một giọng nói thì thào ngăn hai người lại. "Đừng vào, người của Tinh Điện gặp ai trong thôn cũng g·iết cả, các cô vào không nên đi tìm c·ái c·hết."

Hai người cùng quay sang xác định chủ nhân của giọng nói là ai, thì không khỏi khiến cả hai bất ngờ, người đã như vậy còn sống được sao, sức sống của người này cũng quá mãnh liệt.



Cả hai chỉ thấy chủ nhân của giọng nói hiện tại cả người dựa vào cổng gỗ, hai chân tựa như đã bị hung thú cắn đứt, máu tươi vẫn không ngừng từ đó tuôn ra, bên phía phần người bên phải vẫn còn một con hung thú đang muốn cắn nát phần người, nhưng nó đã bị một ngọn thương màu đen cắm xuyên qua đầu đóng bên trong cửa gỗ.

Hai người nhìn qua cũng biết người này trước khi thành bộ dạng như hiện tại cũng là một đại hán trung niên có thân thể rắn chắc nhưng hiện tại có lẽ là không.

Đại hán trung niên lấy bàn tay còn sót lại vuốt ve đầu báo đen đã nằm c·hết bên cạnh, hắn thều thào nói. "Hai người có thể giúp kẻ sắp c·hết này một chuyện được không? Hai người yên tâm việc này không có điều gì nguy hiểm."

"Ngươi nói đi." Thu Lan nhìn đại hán trung niên không đành lòng nói.

Đại hán trung niên móc trong ngực ra một viên ngọc, hắn dùng chút sức lực của mình đưa nó lên trước mặt. "Phiền hai cô nhanh chóng mang nó đến phân bộ của Trưởng Khống Giả giúp ta."

"Ngươi tìm đến Trưởng Khống Giả làm gì? Trưởng Khống Giả sẽ không quan tâm đến các thế lực tranh đấu đâu" Mộng Diễm nhíu mày hỏi.

Đại hán trung niên mệt mỏi lắc đầu. "Ta biết, nhưng ta có đứa con trai có thể sẽ được Trưởng Khống Giả coi trọng, cầu hai cô đi nhanh cho, nương tử ta chỉ sợ không chống chọi với người của Tinh Điện được bao lâu."

Mộng Diễm trực tiếp dùng linh lực quét thông tin bên trong viên Lưu Hồn Bích Ngọc mà đại hán đưa cho, nàng trầm ngâm nói với đại hán trung niên. "Võ Thạc đúng không, ta là trưởng lão của Trưởng Khống Giả, ta hiện giờ sẽ đi cứu con trai ngươi, nhất định sẽ cứu nó."

"Trưởng lão của Trưởng Khống Giả? Ta làm sao có thể tin hai người." Võ Thạc ánh mắt nhắm chặt, không thể mở ra, hơi nghi ngờ hỏi hai người.

Mộng Diễn lấy ra một khối ngọc hình chữ nhật màu hoàng kim sắc, bên trên có khắc tên nàng, phía sau còn khắc ba chữ Trưởng Khống Giả.

Võ Thạc ngước mắt lên, cố gắng mở mắt ra nhìn hắn gật đầu. "Nếu như vậy, phiền Mộng trưởng lão đi cứu Huyền nhi, cũng phiền người đưa thứ này cho Huyền nhi."

Võ Thạc trực tiếp thọc tay xuyên qua đầu của con hắc báo, sự đau đớn trên thân lúc trước không làm hắn rơi lệ, nhưng lúc này hắn không kìm lòng được mà rơi nước mắt, hắn móc trong từ trong đầu của con hắc báo ra một viên thú đan màu đen, đưa lên cho Mộng Diễm.

Đợi khi Mộng Diễm đón lấy, Võ Thạc bỗng dưng bạo phát số linh lực ít ỏi vào cánh tay trái, một trưởng tự đâm xuyên qua ngực trái, kết thúc sự sống của mình, trước khi c·hết hắn còn thều thào nói. "Tiệm vải giữa thôn... thật muốn gặp lần cuối..."

Mộng Diễm và Thu Lan cũng không chậm trễ, Thu Lan cũng đã nhiều lần đến tiệm vải giữa thôn, tất nhiên biết đó là nơi mình đặt y phục, hai người chỉ trong chớp mắt đã tới tiệm vải, phía bên trong tiệm vô cùng lộn xộn, nhưng không có ai ở đây cả, ngoài mấy xác người đ·ã c·hết nằm vương vãi trên đất.