Chương 6: Huyết nạn 3
Chương 6: Huyết nạn 3
"Phụ thân, người nhìn xem, con ký kết được với băng tằm rồi."
"Giỏi lắm, giờ con trở về đi ngủ, ngày mai phụ thân đưa con đi săn."
"Dạ."
...
"Diệp, nàng đưa Huyền nhi vào trong trận pháp ẩn nấp, phải đợi người của Trưởng Khống Giả tới mới được ra."
...
"Huyền nhi, con đau sao, mau ngậm cây dược linh này vào, sao người của Trưởng Khống Giả lại lâu đến như vậy, mấy kẻ kia chắc thời gian ngắn không thể xuyên qua trận pháp được, đường lui vốn tính toán cho Huyền nhi cùng những đứa trẻ trong làng giờ cũng bị đám người Tinh điện phát hiện rồi."
"Thật không ngờ có người trong thôn lại bị Tinh điện mua chuộc, hại thôn ta c·hết thảm thế này."
"Huyền nhi, nếu con thoát được kiếp nạn này, nhớ phải tìm ra kẻ phản bội thôn dân, nhớ tìm đám người Tinh điện báo thù cho mẫu thân, cho phụ thân con, còn có thôn dân của Võ thôn."
Hàng loạt suy nghĩ chạy trong đầu đứa trẻ, nó hai tay nắm chặt lấy trang sách có những văn tự kỳ lạ, hai hàng nước mắt nó không kìm được mà rơi xuống.
Từ đằng xa, Mộng Diễm và Thu Lan đứng đằng xa nhìn đứa trẻ, Thu Lan thương xót nói. "Đã năm tháng rồi, mà đứa trẻ này vẫn chưa buông được."
"Dù có thiên tài đến mấy cũng chỉ là đứa trẻ mà, chịu mất mát lớn như thế thì cần thời gian để quên đi, Tiểu Ngân đưa Huyền nhi chơi đi." Mộng Diễm nói với cô bé xinh xắn đang ngậm kẹo đung đưa trên cây.
Tiểu Ngân nghe lời Mộng Diễm liền từ trên cành cây cao hai mét nhảy xuống, vừa đi vừa nhảy vui vẻ tiến về đứa trẻ, Tiểu Ngân lấy cái kẹo mút đang ngậm trong miệng vẫn còn dính chút nước miếng của mình ra đưa tới trước mặt đứa trẻ, Tiểu Ngân thành thót nói. "Tiểu Huyền đang buồn sao, Tiểu Bạch cho ngươi kẹo."
"Ta là Võ Huyền, không phải tiểu Huyền." Võ Huyền đưa tay áo lên lau nước mắt, ánh mắt nghiêm túc nói.
"Tại ngươi còn rất bé mà, gọi tiểu Huyền là đúng rồi, ta cũng rất bé, lên chủ nhân gọi ta là Tiểu Ngân." Tiểu Ngân đưa tay ra, làm động tác đo chiều cao với Võ Huyền.
"Là do ngươi ngốc nên mới gọi là Tiểu Ngân." Võ Huyền nói.
"Ta ngốc sao, có lẽ là như vậy rồi, chủ nhân và Thu Lan tỷ cũng nói ta rất ngốc." Tiểu Ngân lại cho kẹo mút vào miệng liếm một cái, rồi chìa về phía Võ Huyền. "Tiểu Huyền ngươi không ăn kẹo mút sao?"
"Ngươi ăn rồi làm sao ta ăn." Võ Huyền sầm mặt nói.
"Kẹo mút ngon như thế, bình thường ta phải ba ngày mới dám ăn hết, tại vì thấy ngươi buồn nên ta mới mời ngươi ăn thôi, chứ bình thường ta không cho ai đâu."
"Ở biệt viện này có ta, Mộng Diễm tỷ, Thu Lan tỷ, cùng Khổng Tước, bọn ta đều không ăn, thì ngươi có phải cho ai đâu, mà cho với không." Võ Huyền nói.
"Phải ha, hay là ngươi đi nướng gà rừng đi, Tiểu Ngân sẽ cho ngươi luôn cái kẹo này." Tiểu Ngân hai mắt long lanh nhìn Võ Huyền, nước miếng từ miệng không kìm được mà chảy ra.
"Ta đến đi còn phải dùng gậy, lấy sức đâu mà tiếp tục nướng gà cho ngươi." Võ Huyền bực tức nói.
"Không việc gì, cứ để Tiểu Ngân lo, cho ngươi kẹo mút." Tiểu Ngân đút thẳng cái kẹo mút vào miệng Võ Huyền, nàng liền ra đằng sau hắn.
Thân thể dù nhỏ nhắn, nhưng không cần vận sức, Tiểu Ngân chỉ đưa một bàn tay nhỏ bé liền nâng cả người Võ Huyền lên, không quên nhặt cả cái gậy gỗ của hắn.
Cứ như vậy, Tiểu Ngân vừa bê Võ Huyền, vừa một mạch chạy về phía ngọn núi sau nhà.
Sáng ngày hôm sau, Võ Huyền sau khi ăn đồ ăn sáng của Thu Lan chuẩn bị, hắn cắp theo một quyển sách bên hông, một tay cầm chiếc gậy gỗ, một tay chống dựa vào tường, nếu không phải hắn thân hình là một đứa trẻ thì người ta còn tưởng hắn là một lão già sắp c·hết, đang dò dẫm bước đi vậy,
Sau năm tháng được Mộng Diễm cùng Thu Lan đưa từ Trung Giả sơn mạch thuộc tầng hai xuống một nơi khỉ ho cò gáy của tầng một là Ngưu Giác trấn thuộc Cương Thanh quốc sinh sống, Tuyết Băng Tằm bên trong khống thú tâm của Võ Huyền ngày càng hấp thu nhiều linh lực hơn.
Đến cả Mộng Diễm cũng nói rằng. "Con Tuyết Băng Tằm này hấp thu linh lực bằng với một con linh thú tứ cấp bình thường."
Do đó dù Võ Huyền được Thu Lan tận tình chăm sóc, nàng dùng rất nhiều dược liệu cùng dược linh bồi bổ cho hắn, nhưng cũng chỉ có thể làm cho hắn giảm bớt thống khổ mỗi khi Tuyết Băng Tằm hấp thu linh lực trong khống thú tâm của hắn vất vả hấp thu được.
Không chỉ hấp thu linh lực của hắn, Tuyết Băng Tằm không hiểu sao nhiều lúc còn hấp thu lấy máu huyết của Võ Huyền, mới khiến cho thân thể của hắn ngày càng yếu đuối, đến mức phải chống gậy, dựa tường đi như hiện tại.
Võ Huyền khó khăn lắm mới tới được thư phòng của Mộng Diễm, Tiểu Ngân đã ở bậc thềm đợi hắn đến, vừa thấy Võ Huyền nàng nhoẻn miệng cười. "Hôm nay, tiểu Huyền đến muộn năm phút so với mọi ngày."
Võ Huyền ngồi xuống cạnh Tiểu Ngân thở hổn hển, hắn cũng không đáp trả nàng vì hiện tại hắn thật sự rất mệt, hắn chỉ có thể cố gắng hít từng ngụm khí vào trong ngực.
"Ăn đi, ăn rồi sẽ hết mệt." Tiểu Ngân cười hì hì, đưa cho Võ Huyền một viên kẹo màu trắng.
"Cảm ơn." Võ Huyền nhận lấy viên kẹo màu trắng, hắn khó khăn cho viên kẹo trắng vào miệng.
Viên kẹo vừa cho vào miệng lập tức tan ra, cảm giác mát lạnh chạy dọc toàn thân, mệt mỏi trong người cũng đã tan biến, Võ Huyền đang muốn trống gậy thì Tiểu Ngân lại tiếp tục bế hắn lên, nàng vội vàng nói. "Đợi tiểu Huyền vào thì lâu lắm, sẽ nhỡ thời gian của ta đi chơi mất."
Thật ra một mình Võ Huyền cũng không thể tự mình đi vào trong thư phòng của Mộng Diễm được, vì bên trong có một mê trận vô cùng phức tạp, hắn đã theo Tiểu Ngân hai tháng nhưng chỉ nhớ được một phần ba quãng đường, còn đi tiếp là sẽ bị mê trận vây khốn bên trong.
Tiêu Ngân đưa Võ Huyền đến chỗ bàn học, nàng liền chạy đi ngay.
Mộng Diễm cũng đã ngồi ở bàn đối diện đợi Võ Huyền, đợi Võ Huyền ngồi vào bàn nàng nói. "Đưa ta kiểm tra trận pháp mà đệ đã vẽ."
Võ Huyền liền dùng hai tay đưa cuốn sách của mình cho Mộng Diễm.
Mộng Diễm lật từng trang sách, nhìn những vòng tròn chứa ký tự cùng những chú giải lằng ngoằng bên trong nàng không khỏi gật đầu, từ văn tự vẽ rất chính xác cùng sắp xếp khoáng thạch đúng như nàng đã dạy thì Võ Huyền đều làm đúng cả.
Chợt Mộng Diễm lật đến trang cuối cùng có một trận pháp đang vẽ dở, nàng đưa cuốn sách tới trước mặt Võ Huyền, nàng chỉ vào trận pháp bên trên hỏi. "Đệ tự nghĩ ra trận pháp này sao?"
"Không phải, là trận pháp đệ từng nhìn mẫu thân bầy khi còn ở nhà, nhưng nó khá phức tạp nên đệ không nhớ hết." Võ Huyền thành thật đáp.
"Mẫu thân đệ thật sự chỉ dạy đệ về văn tự hả."
Võ Huyền gật đầu.
Mộng Diễm đưa hai tay lên xoa xoa thái dương, nàng nói. "Thôi, về văn tự thì trình độ của đệ cũng đã có thể là trận sư hoàng cấp hạ phẩm, đệ không thể vận dụng linh lực, ta có dạy thêm cũng vô dụng."
"Chỗ này ta có hai cuốn Vạn Dược điển cùng Thuật Luyện Đan sơ cấp, viên Lưu Hồn Bích Ngọc chứa thuật luyện đan cùng một số đan phương, đệ mỗi ngày đến xem, chứ về luyện đan ta cũng không hiểu biết nhiều, đệ thích thì có thể xem qua, ngày bình thường không có việc gì thì vẫn có thể đến đây đọc sách, hay đi chơi với Tiểu Ngân, không thì đệ có thể ở phòng tĩnh dưỡng."