Chương 44:Trị thương
Chương 44: Trị thương
Đến tận khi mặt trời mọc, Võ Huyền nương theo những cây Phong đi xuống.
Trên vai và trong ngực Võ Huyền, Tiểu Ưng và Mộc Thố đang liên tục ăn mật Huyết Phong, đây là công sức chúng lao động vất vả cả buổi tối.
Võ Huyền cũng cười tươi không dứt, mười hai tổ huyết Phong đủ cho hắn dùng trong một thời gian dài, đúng là qua nạn thì ắt có phúc.
Võ Huyền rời khỏi Độc Huyết Phong thì tìm một hang động lớn tĩnh dưỡng v·ết t·hương.
Võ Huyền tựa lưng vào cửa động, ánh nắng ấm áp trời thu chiếu nên người hắn, trên tay hắn cầm một quyển sách cũ dày cộp, bên trên có viết bốn chữ Vạn Thú điển.
Tuy chuyện của Huyết Phong đã qua nhưng hắn vẫn chú ý đến loài này, song hắn chẳng tìm thấy thông tin của Huyết Phong chúa của nhiều tổ.
Đóng sách lại, hắn nhìn Tiểu Ưng và Mộc Thố đang miệt mài cùng nhau luyện tập.
Tiểu Ưng ở trên trời, hai chân nó tụ lại băng phong linh lực, nó với Băng Phong Cước dứt khoát lao xuống Mộc Thố bên dưới.
Mộc Thố tuy chẳng có sức mạnh lớn như Tiểu Ưng, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của nó so với Tiểu Ưng mạnh hơn nhiều.
Nó đợi Tiểu Ưng sắp đã xuống mình, thì sử dụng mộc đằng bật người ra đằng sau, không quên trả lại cho Tiểu Ưng hai cái Diệp Đao.
Tiểu Ưng dường như đã bị Mộc Thố đánh bởi chiêu này rất nhiều, ngay khi sắp tiếp đất nó liền giơ chân lên đấ bay Diệp Đao, rồi lại bay trở lại trên trời.
Võ Huyền không hề cấm cả hai hạn chế sức mạnh, nên cả hai đứa nó đều tung dường như hết sức.
Nhưng thế trận vẫn luôn giằng co không ai chịu thua ai.
Võ Huyền để mặc chúng tự chiến đấu, hắn thì đi vào trong động tu luyện.
Tuyết Băng Tằm từ hôm qua vẫn luôn ngủ say, song nó thi thoảng vẫn hấp thu linh lực bên trong bản mệnh thú tâm.
Hắn cũng vì vậy chẳng hề nghỉ ngơi mà vẫn duy trì tu luyện, tích lũy linh lực thuần khiết cho Tuyết Băng Tằm và Long Hỏa.
Một ngày sau, Võ Huyền chưa rõ làm sao v·ết t·hương trên người hắn đã phục hồi hoàn toàn.
Nhưng đây cũng chẳng phải vấn đề quá lớn, hồi phục nhanh thì lợi ích cho hắn mà thôi.
Võ Huyền chưa vội đi tiếp hắn đang muốn tìm hiểu tiếp về luyện đan.
Lần trước luyện thất bại, hắn vẫn chưa rõ vì sao thất bại, nên hắn muốn làm lại.
Gọi Tiểu Ưng và Mộc Thố trông chừng hang động giúp hắn để tránh có thứ gì bên ngoài vào làm phiền.
Võ Huyền lấy dược liệu trong đan phương yêu cầu ra, hắn muốn luyện đan dược nhất cấp hạ phẩm nên dược liệu rất dễ kiếm, hắn cũng đã mua sẵn từ bên trong Thiết thành.
Tụ Linh thảo, Dương quả, Vĩ thảo là ba dược liệu mà đan phương yêu cầu.
Đầu tiên Võ Huyền cắt bỏ những phần thừa thãi của ba cây dược liệu, giữ lại phần quan trong để luyện chế.
Long Hỏa được phóng xuất, nó phừng phừng trên tay Võ Huyền, hắn dùng linh lực đưa dược liệu vào trong Long Hỏa.
Vẫn như cũ, Võ Huyền cẩn trọng làm mọi thứ không để sai sót bất cứ điều gì.
Luyện dược liệu thành dược dịch, rồi lại một lần nữa loại bỏ sạch tạp chất bên trong dược dịch.
Tiếp đến đưa linh lực vào bên trong hỏa diễm để cho sức nóng của hỏa diễm tăng lên, rồi điều khiển hỏa diễm ngưng tụ dược dịch thành đan dược.
"Bù...m!"
Tiểu Ưng và Mộc Thố bên ngoài nhìn vào trong, lần thứ mười một khói đen bên trong hang động bốc ra bên ngoài.
"Ngươi nói xem, liệu chủ nhân có bị khói hun mà c·hết không?" Tiểu Ưng nói với Mộc Thố.
"Khả năng rất thấp, chủ nhân còn có thể sống qua mấy đàn Huyết Phong đuổi g·iết, chắc chắn chút khói này chẳng thể g·iết được ngài ấy." Mộc Thố đáp.
"Nhưng ta sợ mình sắp ngửi khói mà c·hết rồi." Tiểu Ưng lại nói.
"Ai bảo ngươi không chịu ra ngoài, ta bảo ngươi đi thì ngươi không chịu, É...É.." Mộc Thố bị khói chui vào mũi ho khụ khụ mấy tiếng.
"Ngươi đi ra ngoài đi, ta ở đây được rồi." Tiểu Ưng nhìn Mộc Thố nói.
"Xùy, ta mới không đi."
Vì quá trình luyện đan buổi sáng quá gian nan, thế nên buổi tối một người hai thú phải ngủ ngoài hang động để khỏi trong động thoát ra ngoài.
Võ Huyền ngồi dưới ánh lửa, hắn không có đi ngủ, mà chăm chú nhìn dược dịch đang tôi luyện trong hỏa diễm.
Hắn chưa có ngưng nó thành đan mà cứ để nó lơ lửng như vậy.
"Ta không tin mình không làm được, ngưng cho ta!"
Võ Huyền truyền linh lực vào trong hỏa diễm, điều khiển hỏa diễm ngưng hình dược dịch.
"Bùm!"
Tiếng nổ vang cả một góc rừng, Tiểu Ưng và Mộc Thố đang ngủ say thì giật mình tỉnh giấc.
"Iêu iêu."
"É é"
Cả hai đã chẳng chịu nổi nữa, bắt buộc phải đứng lên kháng nghị, ban ngày nổ thì cũng chẳng sao, nhưng đêm đến mà không cho người khác ngủ là sao.
"Biết rồi, ta đi ngủ là được chứ gì." Võ Huyền buồn bực xua tan làn khói đen.
Nhìn bầu trời đêm mây mù bao phủ che lấp hết trăng và sao, Võ Huyền vẫn chẳng thể nhắm mắt, hắn vẫn chẳng rõ rốt cuộc mình sai ở đâu.
"Thôi, để mai tiếp tục vậy." Võ Huyền cố gắng nhắm mắt đi ngủ.
Nửa canh giờ sau...
"Bùm..!"
Tiểu Ưng và Mộc Thố mở mắt nhìn về phía hướng p·hát n·ổ không xa, cả hai nhìn nhau coi như không biết, rồi tiếp tục đi ngủ.
"Thành công, cuối cùng cũng thành công." Võ Huyền vui sướng cầm ba viên đan dược lục sắc trong tay.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao mình làm đúng theo đan phương mà luyện đan không thành.
Chính do Long Hỏa của hắn đã thừa sức nóng chẳng cần truyền thêm linh lực vào để tăng sức nóng của hỏa diễm lên làm gì cả.
Nếu truyền vào thì giống như những lần trước hắn luyện đan, dược dịch chẳng chịu được sức nóng đến như vậy, trực tiếp p·hát n·ổ ngay.
Cầm ba viên đan dược trong tay Võ Huyền tâm tỉnh trở lên tốt hẳn, nhưng chỉ nhìn vào ánh mắt đỏ ửng của hắn thì mới biết đêm qua hắn mệt mỏi nhường nào.
Võ Huyền trở về hang động, Tiểu Ưng và Mộc Thố đang luyện tập với nhau nhìn thấy hắn cũng chỉ tiếp tục luyện tập mà không quấn loại đòi ăn như mọi khi.
Song Võ Huyền mệt mỏi cũng không quên bọn chúng, chia cho hai đứa hai phần thức ăn xong, hắn mới vào trong động nghỉ ngơi.
Chẳng đổi y phục cũng chẳng cởi mặt nạ, Võ Huyền trải một chiếc thảm rồi ngủ ngay.
"Tiểu Ưng đến đây, t·ấn c·ông ta." Võ Huyền hét lớn hướng Tiểu Ưng đang bay trên trời.
Trong khi đó hai tay hắn đang thi triển Băng Quyền chặn Mộc Thố.
Tiểu Ưng không có nghe lệnh t·ấn c·ông Võ Huyền mà nó nhìn về hướng đằng xa, rồi xà xuống đậu trên vai Võ Huyền.
Nó truyền ý niệm đến hắn, Võ Huyền bảo Mộc Thố dừng lại, hắn mặc y phục lại cẩn thận đề phòng nhìn một đám người đang đến.
Một đoàn người cưỡi Hắc Ảnh Mã đang đi tới chỗ Võ Huyền.
Hắn không biết bọn họ muốn đến chỗ hắn làm gì, vì hang động hắn đang ở không có trong lộ tuyến của bản đồ, lúc hắn đến thì cỏ mọc um tùm không có dấu hiệu của người đi qua.
Chứng tỏ chẳng có mấy ai đi qua đây, thế nên hắn mới chọn hang động này làm nơi dừng chân không ngờ lại còn có người đi qua đây.
Đoàn người cưỡi Hắc Ảnh Mã cũng sớm nhìn thấy Võ Huyền đang đứng trước cửa động, bọn hắn có chút đi chậm .
Võ Huyền đứng trước cửa động chính là muốn nói, nơi này có người ở.
Song có làm phiền hay không thì còn phụ thuộc vào người đang đi đến.
Người cưỡi Hắc Ảnh Mã đi đầu quay sang nói chuyện với một tráng hán đằng sau, hai người thảo luận vài giây rồi tiếp tục tiến tới hang động chỗ Võ huyền đứng.
Võ Huyền thở dài một tiếng xem ra tối nay phải ngủ ngoài trời rồi.