Chương 43: Tuyết Băng Tằm xuất thủ
Chương 43: Tuyết Băng Tằm xuất thủ
Xung quanh người Võ Huyền không khí trở lên nóng rực, Long Hỏa bừng bực rực cháy trên tay hắn.
Dưới sự điều khiển của Võ Huyền, Long Hỏa giống như một con tiểu Hỏa Long thực thụ, cứ mỗi lần nó phun ra hỏa diễm thì một đám Huyết Phong bị đốt thành tro.
Có Long Hỏa, Võ Huyền gần như chẳng hề sợ Huyết Phong nữa, đeo hộp đựng Mộc Thố lên hông, hắn bắt đầu di chuyển xuống phía dưới chân núi.
Dù tốc độ chậm chạp nhưng Võ Huyền cảm thấy an toàn hơn hẳn, cả một đám Huyết Phong vẫn cứ theo đuôi đằng sau, cũng có một đám chặn sau lưng hắn, thi thoảng lại tập kích hắn song đều bị Long Hỏa đốt c·hết.
Song Võ Huyền càng xuống dưới núi, hắn nhận thấy Huyết Phong càng lúc càng nhiều, Long Hỏa thì do hắn sử dụng quá nhiều cũng có dấu hiệu yếu đi.
Lại có vài con Huyết Phong muốn tập kích Võ Huyền khi hắn đang bận đối phó với đám Huyết Phong, do không phản ứng kịp Võ Huyền bị chúng đốt lên người.
Ngay khi bọn chúng muốn cắn Võ Huyền, thì hắn sử dụng Long Hỏa đốt cháy chúng.
Song cái cảm giác đau nhức nơi chỗ vừa bị đốt khiến Võ Huyền thi triển Long Hỏa không còn chuẩn xác, trong cơ thể hắn linh lực cũng trở lên ngưng lại.
Võ Huyền biết mình đã bị trúng độc của Huyết Phong, loại độc này phong tỏa linh lực của hắn khiến hắn không thể sử dụng được linh lực.
Long Hỏa không có sự bổ sung linh lực từ Võ Huyền, nó trở lên yếu hắn đi, hỏa diễm đỏ rực phun ra cũng chẳng g·iết được bao nhiêu Huyết Phong.
Long Hỏa ngày càng yếu, nó trở lên khá lay lắt buộc Võ Huyền phải thu nó lại.
Mất đi sự uy h·iếp của Long Hỏa, đám Huyết Phong trở lên điên lao đến t·ấn c·ông Võ Huyền.
Không thể sử dụng được linh lực, Võ Huyền chỉ có thể dùng tay gạt chúng ra.
Nhưng hắn lúc này chẳng khác nào lão hổ mất vuốt, chẳng thể làm gì bọn chúng.
Từng con Huyết Phong đốt lên người hắn, rồi chúng bắt đầu muốn cắn lên người hắn, cặp răng sắc như dao cạo, mỗi một lần cắn xuống máu tươi lập tức chảy ra.
Nhưng do y phục của Võ Huyền làm từ tơ của Tuyết Băng Tằm, những con cắn xuyên qua lớp y phục lập tức bị đóng băng rơi xuống.
Khuôn mặt của Võ Huyền thì có mặt nạ bảo vệ chúng chẳng thể làm gì, nhưng chúng tìm tới phẩn cổ của hắn, điên cuồng muốn cắn lên ấy.
Cảm giác đau đớn truyền đến đại lão, Võ Huyền gắng sức gạt bỏ chúng ra khỏi cổ, hắn sờ lên chiếc mặt nạ muốn dùng trận pháp nó.
Ngay khi Võ Huyền muốn kích hoạt trận pháp bên trong mặt nạ, trước ngực hắn bỗng sáng lên, một vòng tròn màu bên ngoài màu hoàng kim sắc, bên trong là màu lam, chính giữa có hình của một con tằm nhỏ.
Từ bên trong ấy, Tuyết Băng Tằm chui ra lơ lửng trước người Võ Huyền.
"Chi...chi."
Tuyết Băng Tằm kêu lên đầy tức giận nhìn đám Huyết Phong đang vây công Võ Huyền, đôi mắt màu như lam ngọc của nó trở lên sáng hơn, băng linh lực xung quanh khu vực Võ Huyền đang đứng trở lên ngưng đọng, từng luồng gió lạnh thổi đến.
Một cảm giác mát lạnh trên vai, Võ Huyền mắt vẫn nhìn Tuyết Băng Tằm, tay thì vô thức đưa lên vai, hắn lấy vật lạnh giá trên vai xuống.
Một bông tuyết trắng!
Võ Huyền kinh ngạc nhìn bông tuyết trong tay.
"Cục cục."
Võ Huyền chẳng biết từ bao giờ xung quanh hắn đã toàn là tuyết trắng, những con Huyết Phong liên tục bị tuyết trắng đánh trúng con thì đóng băng, con thì bị tuyết trắng đâm thủng người, chúng rơi xuống đất như mưa.
Chỉ trong vài giây, số lượng Huyết Phong trên trời giảm mạnh.
Qua vài phút đã chẳng thấy một con nào trên trời, mà chúng rơi la liệt kín cả mặt đất.
Đợi đến khi tuyết trắng tan đi, Võ Huyền nhìn Huyết Phong rời đầy trên đất mà không biết nói gì.
"Phụ thân, ta lại muốn ngủ rồi! Lần sau sẽ ra chơi với người." Tuyết Băng Tằm chỉ bỏ lại vài lời trong đầu Võ Huyền, liền trở lại bên trong khống thú tâm rơi vào giấc ngủ.
Võ Huyền chỉ có thể yên lặng gật đầu, hắn giờ phút này cũng toàn thân rã rời chân tay, máu trên người chảy cũng không ít, linh lực lại không thể sử dụng được.
Hắn gọi Tiểu Ưng từ khống thú tâm ra, bảo nó đi tìm giúp hắn một ít mật của Huyết Phong, thứ ấy có thể giúp hắn loại bỏ độc của Huyết Phong.
Tiểu Ưng liền bay đi ngay.
Nếu là trước Võ Huyền chẳng dại gì để Tiểu Ưng đi tìm mật của Huyết Phong, nhưng giờ thì Huyết Phong khu vực quanh đây đã bị g·iết sạch hoặc còn một vài con cũng không gây nguy hại cho được cho nó.
Song hắn nhìn đống xác Huyết Phong nằm trên đất thì thầm nghĩ chẳng lẽ con Huyết Phong chúa đ·ã c·hết là con đẻ ra Huyết Phong ở quanh khu vực này hay sao, mà cả mấy tổ Huyết Phong quanh đây đều đuổi g·iết hắn.
Võ Huyền lại nghĩ đến Mộc Thố bên trong hộp gỗ, ngoảnh đầu xuống thì thấy hộp gỗ mở toang Mộc Thố đã chẳng thấy đâu.
Có lẽ nó đã rời đi lúc Võ Huyền đang chiến đấu với đám Huyết Phong.
Võ Huyền cũng chẳng có điều gì trách nó, chỉ thầm mong nó không sao.
Mấy ngày nay nuôi dưỡng Mộc Thố, hắn cũng khá yêu thích nó.
Võ Huyền xử lý những v·ết t·hương trên người, máu đã tạm thời ngừng chảy nhưng muốn có thể nhanh chóng hồi phục thì cần thời gian.
"É é."
Võ Huyền đang chờ Tiểu Ưng quay về, thì bên cạnh hắn một tiếng kêu khá quen thuộc trong mấy ngày nay kêu lên bên cạnh hắn.
Mộc Thố chẳng biết làm sao quay lại, trên người nó xuất hiện những vết trích của Huyết Phong, trên chân còn có dấu hiệu bị Huyết Phong cắn, máu tươi vẫn đã chảy ra.
Võ Huyền không có ngại nó còn có thể sử dụng linh lực, lấy tay vuốt đầu nó. "Sao không rời đi."
Mộc Thố ngẩng đôi tai dài của mình ra, hai sợi mộc đằng di chuyển ra bên ngoài, bên trên chúng là thứ chất lỏng sền sệt mùi vàng tỏa ra hương thơm của mật hoa còn chưa khô.
"Ngươi đi tìm mật của Huyết Phong sao." Võ Huyền nhìn mộc đằng dính đầy mật của Huyết Phong thì kinh ngạc nói.
Mộc Thố không hiểu Võ Huyền đang nói gì, nhưng nó gật gật đầu đưa mộc đằng về phía Võ Huyền, ý bảo hắn hãy ăn mật bên trên.
Võ Huyền hơi bất ngờ về linh trí của Mộc Thố. "Cảm ơn."
Song hắn cầm mộc đằng đưa lên miệng, thứ mật của Huyết Phong vừa cho vào trong miệng liền tan ra, vị ngọt thơm mãi không tan trong miệng.
Linh lực trong người của hắn cũng dần có thể hoạt động trở lại, hắn còn nhận thấy mật bên trong bụng còn có một lượng nhỏ linh lực thuần khiết, tuy chỉ là rất nhỏ nhưng nếu ăn nhiều một chút thì lượng linh thuần khiết nhận được sẽ không ít.
Tiểu Ưng cũng đã quay về, không giống với Mộc Thố chỉ mang một chút về.
Tiểu Ưng dùng chân cắp cả một cái thân cây Phong lớn về, bên trên cây phong còn có không ít mật vàng chảy ra.
Võ Huyền cười gượng nhưng hắn cảm thấy Tiểu Ưng làm vậy cũng rất tốt, hắn nhận thấy điểm tốt của mật Huyết Phong.
Chắc chắn đợi hồi phục linh lực hắn sẽ đi tìm chúng, dù sao đám Huyết Phong cũng c·hết cả, không thể bỏ phí.
Võ Huyền dùng linh cắt những phần thừa của cây phong đi, còn chỗ chứa mật thì thu vào trong Càn Không Giới.
Chân tay cũng hoạt động linh hoạt trở lại, trời thì đã tối, Võ Huyền liền làm một cây đuốc, hai người một thú không chút khách khí đi tìm từng cây Phong một.
Hàng loạt cây Phong bị Võ Huyền đốn ngã, xử lý cẩn thận toàn bộ số mật được chứa bên trong.
Tuy còn gặp vài con Huyết Phong lấy mật phản kháng nhưng đều bị Tiểu Ưng và Mộc Thố g·iết c·hết.