Chương 45: Đoàn người nhị công chúa
Chương 45: Đoàn người nhị công chúa
Đoàn người kia đi đến, chỉ riêng người cưỡi Hắc Ảnh Mã có tới hai mươi người, mỗi người đều có thực lực nhị cấp trung kỳ.
Riêng người đi đầu thì Võ Huyền chẳng rõ thực lực của hắn, người tráng hán đằng sau cũng là như vậy.
Vốn Võ Huyền nhìn người cưỡi Hắc Ảnh Mã đi đầu có chút quen, nhưng đến gần thì hắn nhận ra người này chính là người đứng đầu trong những hộ vệ của nhị công chúa Cương Thanh quốc mà từng gặp ở Thiết thành.
Người đứng đầu trong những người cưỡi Hắc Ảnh Mã tiến đến chỗ Võ Huyền, hắn nhảy xuống khỏi Hắc Long Mã một cách mạnh mẽ, hắn cởi mũ nhìn Võ Huyền nói. "Xin hỏi bằng hữu, có thể cho chúng ta ở nhờ trong hang động được không?"
"Vì người ta có linh thú dự đoán được tối nay trời sẽ có tuyết rơi, ta hứa người của ta sẽ không làm phiền đến ngươi."
"Hang động này cũng không phải nhà ta muốn ở không cần phải hỏi." Võ Huyền lắc đầu nói.
"Vậy chúng ta xin ở nhờ đêm nay."
"Tùy ý." Võ Huyền nói.
Người kia lên lại Hắc Ảnh Mã chạy lại nói với những người đằng sau.
Đoàn người được lệnh của người kia thì cũng dần đi đến cửa động, song họ chưa có vào trong động ngay mà đợi cỗ xe ngựa đằng sau đi đến cùng mới dừng lại.
Từ trong xe chính là nhị công chúa mà Võ Huyền nhìn thấy đi xuống cùng với hai thị nữ của mình.
Các nàng đi thẳng vào hang động, trước khi đi vào thì nhị công chúa hướng Võ Huyền gật đầu một cái.
Song thấy hắn gật đầu nhưng do đeo mặt nạ không thấy được diện mạo lên nàng cũng không để ý mà đi thẳng vào trong.
Nhị công chúa đi vào, nhóm binh lính cũng theo sát phía sau nàng.
Đợi nhóm binh lính đi hết thì có bảy người đi theo.
Bảy người đi vào cũng gật đầu với Võ Huyền một cái, đằng sau họ còn có mười mấy thiếu niên tuổi chừng mười ba đi sau còn có ba lão già, có lẽ là một nhóm học viên mới giống với hắn đang muốn đến Ngu Linh học viện và hộ vệ của họ.
Võ Huyền nhớ đến lời người vừa nói chuyện với hắn, đến mai là sẽ đến mùa đông, vậy thì sẽ rất khó có thịt tươi để ăn trong một thời gian dài vẫn là đi kiếm một ít đồ ăn tươi chuẩn bị cho sau này.
Võ Huyền mặc kệ những người này vào hang động, chỗ của hắn vẫn có tấm thảm để sẵn, có lẽ sẽ không ai muốn chiếm vị trí ấy mong là người kia sẽ giữ đúng lời hứa của hắn.
Trời cũng chưa tối, Võ Huyền vừa đi cách chỗ hắn không xa đã bắt gặp một con Lôi Kê có thực lực nhất cấp trung kỳ.
Võ Huyền liền để Tiểu Ưng đi bắt nó.
Tiểu Ưng vẫn dùng tập tính của mình, không một tiếng động từ trên trời lao xuống á·m s·át g·iết c·hết con Lôi Kê không một chút phòng bị.
Võ Huyền ra lệnh Tiểu Ưng và Mộc Thố đi cùng nhau đi săn, còn hắn ở lại làm sạch con Lôi Kê xong sẽ đuổi theo chúng.
Làm xong con Lôi Kê, hắn cất nó vào trong Càn Khôn Giới rồi đuổi theo Tiểu Ưng và Mộc Thố.
Khi Võ Huyền đuổi đến cả hai đang vây g·iết một con Cuồng Đao Trư có thực lực nhất cấp hậu kỳ.
Võ Huyền ước trừng với thân hình ấy cũng phải đến vài trăm cân thịt.
Mộc Thố tuy rằng chỉ lớn hơn cái mũi của con Cuồng Đao Trư một chút, nhưng mộc đằng của nó ra lại có thể khiến Cuồng Đao Trư chẳng thể di chuyển.
Tiểu Ưng thì liên tục tung Băng Phong Cước nhắm vào mắt của Cuồng Đao Trư chưa kịp hiểu làm sao thì trở lên mù lòa.
Khi triệt để khiến Cuồng Đao Trư mù lòa, Tiểu Ưng lại di chuyển xuống dưới đá vào yết hầu của Cuồng Đao Trư.
Mỗi cú đá tung ra vô cùng dứt khoát đều vô cùng dứt khoát khiến Cuồng Đao Trư tưởng chừng những mạch máu bên trong cổ của nó đã bị cắt đứt.
Nó muốn phản công lại đối thủ nhưng hai chân trước bị khóa chặt, cả người chẳng thể di chuyển nó chỉ có điên cuồng muốn phản kích bằng cái đầu của mình và cặp răng nanh sắc nhọn như đao của nó cũng trở lên vô dụng.
Song Tiểu Ưng lại chui xuống cổ của nó, khiến cho nó chỉ có lặng im chịu trận.
Da của Cuồng Đao Trư có dày đến đâu cũng chẳng chịu nổi những cú đá liên tục của Tiểu Ưng.
Lớp da dày dần rách, máu tươi chảy ra, Cuồng Đao Trư gục ngã.
Tiểu Ưng bay lên đầu Cuồng Đao Trư.
Mộc Thố thì thu mộc đằng lại nhảy đến trước mặt Cuồng Đao Trư.
Võ Huyền thấy hành động lỗ mãng của Mộc Thố thì thầm mắng nó ngu ngốc, một con hung thú như Cuồng Đao Trư nào có dễ dàng gục ngã như vậy.
Hắn nhảy ra, Băng Quyền được thi triển, hắn đấm một quyền vào bên thái dương của Cuồng Đao Trư.
Cuồng Đao Trư quả thật đang muốn vùng dậy phản kích Mộc Thố, song nó bất ngờ bị một quyền của Võ Huyền đánh vào bên thái dương, khiến chút sức lực phản kích cuối cùng triệt để tiêu tan mà ngã xuống.
Võ Huyền ôm Mộc Thố vào trong ngực vỗ vỗ đầu nó, ân cần dặn dò mấy tiếng, tất nhiên vẫn phải nhờ đến Tiểu Ưng phiên dịch giúp.
Nhìn con Cuồng Đao Trư nằm rạp dưới đất, Võ Huyền lại có chút lười biếng, con hung thú to như vậy chẳng biết bao giờ mới xử lý xong.
Mà xử lý xong thì hắn cũng chẳng nghĩ mình sẽ cất hết số thịt khổng lồ này vào trong Càn Khôn Giới, vừa chẳng cần thiết lại tốn không gian.
Hắn cảm thấy cất trăm cân là đã có chút nhiều rồi, nghĩ mãi chẳng ra cách giải quuyết.
Trời thì sắp tối.
Võ Huyền đành xử lý con Cuồng Đao Trư còn thịt cất và ăn được bao nhiêu thì sau rồi tính.
Võ Huyền vã mồ hôi mất một canh giờ để xử lý toàn bộ con Cuồng Đao Trư, số nước tích trữ trong Càn Khôn Giới của hắn cũng vơi sạch.
Làm hắn lại phải đi tìm một con suối để bổ xung gấp, đến khi trời tối hắn mới trở lại.
Cất đến trăm cân thịt vào trong Càn Khôn Giới, Võ Huyền chẳng biết xử lý chỗ còn lại ra làm sao thì nhớ đến ở hang động còn có đoàn người nhị công chúa kia.
Nghĩ thế, Võ Huyền liền để Tiểu Ưng và Mộc Thố tiếp tục trông chừng số thịt ấy, còn mình trở về hang động.
Khi Võ Huyền trở về hang động thì đúng như người cưỡi Hắc Ảnh Mã nói chuyện với hắn ban chiều, tuyết đã bắt đầu rơi, gió cũng trở lên lạnh hơn.
Hắn về đến thì thấy bên trong hang động đã sáng lửa.
Hắn vừa chỉ mới bước vào trong động, mấy con vật màu đen liền sủa lên vang cả hang động, chúng còn có ý định t·ấn c·ông Võ Huyền thì một người bên trong xông ra quát lớn. "Im."
Mấy con vật màu đen lập tức im bặt.
Võ Huyền mới lương theo ánh lửa nhìn rõ đám linh thú màu đen, thân mình lớn như gấu, mặt thì như lai tạo giữa khuyển và quỷ.
Một giống hắc khuyển khá nổi tiếng trên đại lục, Hắc Quỷ Khuyển.
Loài linh thú này từ sức chiến đấu đến phòng ngự đều tương đối mạnh ở đẳng cấp huyết mạch lục sắc thượng phẩm.
Và đặc biệt nó cực kỳ trung thành.
Người kia ra hiệu cho Võ Huyền đi vào.
Võ Huyền cũng đi theo người đó đi vào trong, hắn không về chỗ của mình mà đến thẳng chỗ của người nói chuyện với hắn ban chiều.
"Các người đã sắp xếp ổn rồi chứ?" Võ Huyền khách khí hỏi.
"Cảm ơn, mọi thứ đều đã ổn, bằng hữu tìm ta có chuyện gì không?" Người kia nhìn Võ Huyền hỏi.
"Ta săn được một con Cuồng Đao Trư, số thịt tương đối lớn, một mình ta không thể ăn hết, vứt đi khá lãng phí, các người có muốn ăn không?" Võ Huyền nói.
"Cảm ơn, chúng ta đều có đồ mang sẵn của mình." Người kia đáp.
"Vậy thì đành thôi." Võ Huyền biết đối phương từ chối nên muốn trở lại chỗ Tiểu Ưng và Mộc Thố ngay.