Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 37: Tuyết Băng Tằm tỉnh dậy




Chương 37: Tuyết Băng Tằm tỉnh dậy

Chương 37: Tuyết Băng Tằm tỉnh dậy

"Chít..ít"

Thổ Nha Thử đau đớn nhìn về hướng Tiểu Ưng đang bay trên không trung.

Nó bị Tiểu Ưng đá Băng Phong Cước thẳng vào cổ, mặc dù nó kịp dùng Thổ Thuẫn chặn lại.

Nhưng Băng Phong Cước trực tiếp đá vỡ Thổ Thuẫn rồi đá mạnh lên đầu nó, dù Thổ Thuẫn đã chặn lại hết sức mạnh song nó cảm giác sau gáy vô cùng lạnh và lông đằng sau gáy thì bị cắt rơi rụng xuống đất.

Thổ Nha Thử thân hình to béo nhưng không tính là chậm chạp, nó thoăn thoắt leo lên cây, mượn lực từ trên cây nhảy tới Tiểu Ưng.

Hai cái răng cửa sắc bén của Thổ Nha Thử được bao quanh bởi thổ nguyên tố, nó muốn dùng Thổ Nha để t·ấn c·ông Tiểu Ưng.

Võ Huyền nhìn Thổ Nha Thử t·ấn c·ông mà thầm nghĩ con chuột này cũng rất nóng tính, nhưng nó lại không biết điểm mạnh với điểm yếu của mình ở đâu.

Chỉ thấy Thổ Nha Thử đang bay giữa không trung tới Tiểu Ưng, thì Tiểu Ưng chợt biến mất trước măt nó.

"Xoạch xoạch."

Một loạt phong đao giống như vô hình bắn ra từ đôi cánh màu trắng.

Không có Thổ Thuẫn cũng chẳng có một lớp linh lực phòng ngự nào, mười mấy đợt Phong Đao chỉ nhằm vào một phần gáy của Thổ Nha Thử.

Tiểu Ưng sau ba tháng luyện tập Phong Đao khi sử dụng đã có sự tiến bộ rõ rệt hơn về sức mạnh và sự sắc bén.

Thổ Nha Thử bị lực đạo của Phong Đao đánh thẳng xuống đất, cú tiếp đất bằng mặt đã làm nó choáng váng lại thêm các đợt Phong Đao sắc bén chém lên đằng sau gáy khiến nó đã nằm im chịu trận.

"Chít...t"

Một tiếng kêu cuối cùng đầy đau đớn của Thổ Nha Thử phát ra, đợt Phong Đao kết thúc.

Một thảm trạng ở trên mặt đất, đầu của Thổ Nha Thử đã bị tách rời khỏi người của nó, máu tươi vương vãi bốn phía.



Tiểu Ưng hoàn thành nhiệm vụ bay về đậu trên vai Võ Huyền.

Võ Huyền đứng một bên quan sát đã lâu, thì cũng đến lượt hắn làm việc.

Thuần thục làm sạch lông bằng linh lực rồi lại mổ bụng vứt nội tạng của Thổ Nha Thử ra, vì đầu của nó cũng đã bị Phong Đao chém đứt lên cũng chẳng cần xử lý.

Hỏa diễm bừng bừng bốc ra, chỉ một thoáng chốc món chuột nướng đã hoàn thành để Tiểu Ưng ăn ngon lành.

Bình thường Võ Huyền cũng để cho Tiểu Ưng ăn luôn thịt linh thú để bổ sung linh lực, song tiểu bông gòn bị Tiểu Ngân làm hư, lại thích thịt nướng hơn thịt sống, thành ra Võ Huyền vừa là chủ nhân vừa là đầu bếp cho nó luôn.

Đợi Tiểu Ưng ăn xong, cả hai lại tiếp tục đi tìm linh thú và hung thú nhưng có vẻ ở bìa rừng đã chẳng còn gì để cả hai tìm kiếm đến cả một cây linh dược cũng chẳng thấy.

Võ Huyền không thể làm gì khác là trở về khách quán.

Trời cũng dần tối, thời tiết cũng đã cuối thu, Võ Huyền sau khi ăn tối xong thì trở về phòng hóng gió từ cửa xổ.

Tiết trời mùa thu bỗng dưng làm người ta mang một lỗi lòng da diết khó hiểu, hắn nhớ tới khi sống cùng mẫu thân và phụ thân, cũng nhớ những ngày tháng sống cùng Diễm tỷ, Lan tỷ và Tiểu Ngân.

Võ Huyền đơn giản buông lỏng người trên ghế từ từ gặm nhấm cái thứ lỗi nhớ khó hiểu trong lòng.

Song hắn lại nhớ tới Yên Nhu, nhớ tới cách ứng xử nhẹ nhàng cùng vẻ đẹp thành thục của nàng khiến lòng hắn chẳng hiểu sao lại nhấc lên.

Cũng vì nhớ tới Yên Nhu, Võ Huyền lại trở về giường tu luyện.

Võ Huyền chậm rãi hấp thu linh lực từ bên ngoài vào trong bản mệnh thú tâm, rồi sử dụng bản mệnh thú tâm loại bỏ tạp chất bên trong linh lực, để chúng trở thành linh lực thuần khiết, lại một lần nữa cô đọng chúng vào một góc bên trong bản mệnh thú tâm.

Cảm nhận linh lực thuần khiết sóng sánh đã sắp đầy bản mệnh thú tâm, Võ Huyền cũng có phần vui mừng chỉ cần linh lực đầy bản mệnh thú tâm, hắn có thể xung kích đột phá nhị cấp trung kỳ.

"Phụ thân! Phụ thân!"

Một giọng nói vô thức vang lên trong đầu Võ Huyền, hắn liền ngừng tu luyện mở mắt dò xét xung quanh nhưng hắn chẳng thấy ai chỉ có Tiểu Ưng vẫn đang ngủ.



"Tiếng của phòng bên cạnh sao?" Võ Huyền thầm nghĩ.

"Phụ thân! Phụ thân!"

Giọng nói vừa rồi lại vang lên trong đầu Võ Huyền, hắn lần này có thể nghe rõ đấy là một giọng nói của một bé gái, nhưng nhìn quanh phòng cũng chẳng thấy.

Và hắn có thể khẳng định đấy không phải giọng của Tiểu Ưng vì Tiểu Ưng là đực, với lại giọng Tiểu Ưng hoàn toàn khác giọng nói này.

"Phụ thân! Ta là Tuyết Băng Tằm, người có nghe thấy ta không?" Giọng nói lại vang lên trong đầu Võ Huyền.

"Tuyết Băng Tằm!" Võ Huyền kinh ngạc cũng có phần cảm thán thốt ra.

"Phải, phụ thân là ta." Giọng nói trong đầu Võ Huyền vang lên.

"Sao ngươi gọi ta là phụ thân, ta đâu phải phụ thân của ngươi." Võ Huyền nói.

"Người là phụ thân!" Giọng nói vang lên.

"Ngươi là linh thú, ta là nhân loại, ta làm sao sinh ra ngươi."

"Đúng thế, nhưng phụ thân nuôi dưỡng ta nên người là phụ thân." Giọng nói trong trẻo của Tuyết Băng Tằm vang lên.

"Được rồi, ta tưởng ngươi vẫn luôn ngủ say. Tại sao lại thức dậy rồi?" Võ Huyền hỏi.

"Phụ thân, ta sắp đột phá tứ cấp sơ kỳ nhưng linh lực bên ngoài rất mỏng, nếu muốn tự tu luyện đột phá thì còn rất lâu."

"Ngươi muốn sao?"

"Người có thể chia cho ta một chút linh lực bên trong bản mệnh thú tâm hay không?" Giọng nói của Tuyết Băng Tằm trở lên dè dặt.

"Được, ngươi có thể tùy ý lấy, bớt cho ta hai giọt để nuôi dưỡng Long Hỏa." Võ Huyền nói.

Giọng nói của Tuyết Băng Tằm vui sướng vang lên. "Thật sao, cảm ơn phụ thân."

"Nhưng ngươi cần bao lâu để đột phá."



"Nhanh thì là sáu mươi ngày, lâu có thể nên đến chín mươi ngày, nếu có linh lực của phụ thân thì có thể sẽ nhanh hơn."

"Được, tận dụng thời gian tu luyện." Võ Huyền nói.

"Phụ thân! Đợi ta ra ngoài, ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Ta cũng rất mong chờ." Võ Huyền mỉm cười nói.

Thời gian tám năm chờ đợi cuối cùng cũng có kết quả.

Nhưng hắn lại khá bất lực khi Tuyết Băng Tằm lại muốn thêm linh lực của hắn, song hắn cũng không từ chối.

Võ Huyền cảm nhận được số linh lực thuần khiết của mình tích lũy trong mấy tháng qua đang bị hấp thu bởi Tuyết Băng Tằm một cách nhanh chóng.

Nói đúng hơn là vừa hấp thu một chút đã cạn sạch chỉ chừa lại đúng hai giọt như Võ Huyền bảo.

Võ Huyền cũng chẳng dám để lâu liền dùng nốt hai giọt ấy nuôi dưỡng Long Hỏa.

Long Hỏa nuốt chọn hai giọt linh lực vào bên trong nó chậm rãi tiêu hóa.

Võ Huyền nhìn linh lực bên trong bản mệnh thú tâm trống trơn thì lại bắt đầu hấp thu linh lực chắt lọc lại từ đầu.

Đến buổi chiều ngày thứ ba, những thiếu niên vào Thông Linh trận đã không còn nhiều.

Võ Huyền đi dạo trong Thiết thành một chút, tiện thể muốn tìm mua thêm dược liệu tăng linh lực.

Song đi qua mấy dược quán hắn mới tìm được một cây dược liệu nhị cấp băng thuộc tính giúp tăng linh lực, song Võ Huyền cũng dùng mà đợi đủ các loại dược liệu khác luyện chế thành dược dịch hay thậm chí đan dược thì có lợi hơn nhiều.

Võ Huyền dừng ở ngoài quảng trưởng, hắn cảm nhận dược bên trong quảng trưởng có rất nhiều luồng sức mạnh nhị cấp sơ kỳ.

Hắn tò mò vượt qua những đám đông mà đi vào trong xem, thì thấy xung quanh một Thông Linh trận, có tới hai mươi mấy người mặc giáp bạc bên cạnh còn có một con sủng thú màu đen.

Võ Huyền chú ý đến một người đứng giữa có phần khác biệt với những người khác, vẫn là bộ giáp bạc ấy nhưng trên mũ còn một cọng lông đỏ, đằng sau còn mặc một đạo bào màu đỏ.

Thực lực của người này khiến Võ Huyền cảm nhận được sự nguy hiểm của hắn, có thể là tam cấp cũng có thể là hơn.