Chương 36: Luyện đan
Chương 36: Luyện đan
Long Hỏa bùng cháy đỏ rực cả căn phòng, không khí xung quanh đều trở lên nóng bừng khiến người ta cảm thấy đang ngồi trên gần núi lửa.
Còn Võ Huyền thì miệt mài điều khiển Long Hỏa loại bỏ tạp chất bên trong dược dịch.
"Cộc cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, Võ Huyền thầm nhíu mày. "Tên Hồng Đinh mua dược liệu nhanh đến vậy sao? Mới đi khỏi mà."
Võ Huyền vẫn duy trì Long Hỏa không có thu về, hắn hét lớn. "Đợi một chút."
Cái một chút mà Võ Huyền nói chính là một giờ tiếp theo lại trôi qua, hắn cũng không rõ phải loại bỏ tạp chất đến mức độ nào mới có thể ngưng đan.
Song hắn thấy luyện lâu như vậy cũng đã đủ, liền làm theo bên trong thuật luyện đan sơ cấp, dùng linh lực ngưng tụ dược dịch lại, sau đó thì trải qua một lần tôi luyện qua hỏa diễm nữa là đủ.
"Bùm!"
Tiếng nổ làm Tiểu Ưng bên đang nghỉ trên giường giật bắn mình, nó ngơ ngác nhìn làn khói màu xám bao quanh chỗ Võ Huyền đang ngồi.
"Khụ! Khụ!"
Võ Huyền xua tan làn khói thò đầu ra ngoài. "Sao bảo khi ngưng tụ thành đan dược thì phải truyền thêm linh lực vào hỏa diễm.
"a mới chỉ truyền một lượng nhỏ linh lực vào Long Hỏa thôi, sức nóng đã tăng mạnh dẫn để gây nổ dược dịch, đúng là lừa người mà.
"Cộc...cộc!"
"Đến đây." Võ Huyền hô lên, mang theo bộ dáng đầy nhếch nhác ra mở cửa.
Vừa mở cửa thì đã có một thiếu nữ cúi đầu về phía hắn, nàng ta nói. "Dược sư đại nhân, trong khách quán không thể luyện dược, hỏa diễm của ngài sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh."
"A, ta đã biết, còn chuyện gì nữa không?" Võ Huyền hỏi.
"Dạ, không còn chuyện gì nữa ạ. Tiểu nhân xin phép." Thiếu nữ nói.
Võ Huyền đóng cửa lại, nhìn đống lộn xộn do p·hát n·ổ khi luyện dược mà cười khổ, lại mở cửa ra, gọi người thiếu nữ đang muốn đi xuống tầng dưới, song lại chẳng biết nên gọi thế nào. "Này."
Thiếu nữ kia quay đầu lại nhìn Võ Huyền, nàng chỉ vào mình. "Dược sư đại nhân gọi tiểu nữ."
"Đúng, cô tới giúp ta dọn dẹp trong phòng." Võ Huyền chỉ vào trong phòng nói.
Thiếu nữ nghe Võ Huyền nói thì tỏ ra e ngại, song vẫn quay đầu đi về phía hắn.
Võ Huyền dẫn thiếu nữ vào trong phòng, nhìn bộ dáng của nàng đề phòng thì hắn khó hiểu hỏi. "Ta chỉ gọi cô vào dọn phòng, cô không cần gồng lên như vậy đâu?"
"Dạ." Cô gái lí nhí đáp.
"Giúp ta dọn chỗ kia," Võ Huyền chỉ về phía vừa p·hát n·ổ.
Thiếu nữ lại cúi đầu, nàng đi đến góc phòng lấy đồ dọn dẹp, chỉ mất vài phút nàng ta đã dọn sạch chỗ Võ Huyền làm p·hát n·ổ lại như cũ.
Dọn xong thiếu nữ liền muốn rời đi thì Võ Huyền dơ tay chắn nàng lại.
Thiếu nữ lập tức nước mắt chảy ròng, nàng mếu máo. "Dược sư đại nhân, ta trên người rất hôi còn có rất nhiều lông, sẽ không thích hợp phục vụ ngài đâu."
Võ Huyền khó hiểu nhìn thiếu nữ, hắn đặt một sủng tệ trên bàn. "Ngươi nói lung tung cái gì đấy, ta chỉ muốn đưa sủng tệ vì ngươi giúp ta dọn dẹp phòng mà thôi."
Thiếu nữ nghe Võ Huyền nói vậy thì ánh mắt rơm rớm nhìn Võ Huyền. "Ngài nói thật chứ, ngài không muốn ta phục vụ ngài."
"Không." Võ Huyền buồn bực nói, hắn đâu còn cần làm gì nữa đâu mà phục vụ, hắn cũng đâu có gọi đồ ăn.
"Cảm tạ ngài." Thiếu nữ liền cầm theo đồ dùng vệ sinh rời đi.
"Này." Võ Huyền gọi thiếu nữ.
"Dược sư đại nhân..." Thiếu nữ tay chân cứng đờ làm rơi cả đồ vệ sinh xuống dưới đất.
"Ngươi quên tiền công." Võ Huyền cầm sủng tệ đưa cho nàng. "Ngươi khó hiểu thật, ra ngoài nhớ giúp ta đóng cửa."
Thiếu nữ cầm sủng tệ trong tay, vội vàng nhặt đồ vệ sinh rồi rời đi.
Nhìn thiếu nữ như bị ma đuổi đóng cửa.
Võ Huyền càng chẳng hiểu làm sao, rõ là hắn đã đeo mặt nạ, diện mạo đã bị che dấu đâu có đáng sợ.
Bỏ qua chuyện thiếu nữ, vốn còn muốn thử lại luyện đan lần nữa nhưng khách quán không cho phép, Võ Huyền liền muốn mang Tiểu Ưng ra ngoài luyện tập, vì theo hắn biết cách Thiết thành không xa có một nơi gọi là Diện Thú sâm lâm, có rất nhiều linh thú và hung thú thích hợp để luyện tập.
Võ Huyền vừa đóng cửa phòng lại thì đằng sau có tiếng gọi hắn. "Dược sư đại nhân, ngài muốn đi đâu sao, để ta dẫn ngài đi."
Võ Huyền quay đầu thấy Hồng Đinh ở phía cầu thang đi lên, trên tay còn cầm hai bọc dược liệu.
"Không cần Hồng trưởng trấn, ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo." Võ Huyền lại mở cửa phòng mình ra. "Trưởng trấn đi mua dược liệu cũng thật nhanh."
Hồng Đinh cười cười. "Dược quán ở Thiết thành ta cũng có một hai chỗ thân quen, nên người ta lấy cho ta nhanh."
Võ Huyền gật đầu, nhìn hai bọc dược liệu trong lòng hắn nhấc lên một cái, song đôi mắt không biểu lộ ra điều gì. "Trưởng trấn để vào trong phòng, khi nào ta về ta sẽ luyện chế."
Hồng Đinh cũng không chậm trễ, hắn nhanh chóng để hai túi dược liệu vào bên trong rồi đi ra, hắn cười nói. "Phiền dược sư đại nhân."
Võ Huyền gật đầu, hắn đóng cửa phòng lại, hai người cùng nhau đi xuống dưới, Hồng Đinh nói hắn còn cần đến điều khiển đám thiếu niên của Ngưu Giác vào Thông Linh trận nên xin phép Võ Huyền đi trước.
Võ Huyền cũng không cần hắn đi theo mình, nên để hắn rời đi nhưng nhìn bóng lưng của Hồng Đinh thì hắn thấy mình vẫn nên ít giao tiếp với người này.
Một kẻ biết hạ mình trước kẻ yếu hơn mình, cũng tận dụng sự không rõ ràng trong câu nói của người khác để chiếm lợi cho mình, Võ Huyền thấy mình không thích hắn.
Nhưng đã nhận lời thì không thể từ chối, vẫn là rút kinh nghiệm cho mình.
Võ Huyền theo dòng người tới hướng Bắc của Thiết thành, trên đường đi hắn bắt gặp khá nhiều người bán linh thú có huyết mạch cấp thấp.
Số linh thú này họ bắt được từ trong Diện Thú sâm lâm mang về thành để bán cho những người đã vào Thiên Thú giới nhưng chẳng thể ký kết được với sủng thú.
Số lượng người muốn mua những sủng thú này cũng chẳng hề ít.
Võ Huyền một mạch băng qua khu vực này thì cũng ra được ngoài cổng thành.
Những người lính cánh nhìn hắn đi vào Diện Thú sâm thì túm năm tụm ba nói. "Người này kỳ lạ thật, còn vài canh giờ nữa là trời đã tối, hắn không biết bên trong Diện Thú sơn mạch khi trời tối là cực kỳ nguy hiểm sao."
"Cũng chưa biết, nhìn người đấy cũng có thực lực nhị cấp sơ kỳ, chắc cũng không đến lỗi ngu ngốc, chắc chập tối sẽ về thành thôi."
Võ Huyền quả thật cũng không phải tên ngốc, hắn không muốn vào một nơi có tồn tại hung thú và linh thú tam cấp mà chưa có sự chuẩn bị gì.
Thế nên hắn chỉ đi cách thành vài dặm tìm kiếm vài con hung thú hay linh thú quanh đây.
Sau một hồi tìm kiếm, hắn cẩn thận ra hiệu cho Tiểu Ưng im lặng, trong ba tháng luyện tập cùng nhau, cả hai đã có một ăn ý nhất định.
Trong tầm mắt của Võ Huyền và Tiểu Ưng, một con Thổ Nha Thử đang chuyên tâm gặm cục đá đằng sau gốc cây mà không chú ý tới cả hai phía sau.
Con Thổ Nha Thử này nhìn từ chiếc răng cùng kích thước của nó thì thực lực của nó đã đạt đến nhất cấp hậu kỳ.
Võ Huyền đưa tay ra hiệu lệnh, Tiểu Ưng không một tiếng động bay lên trời.
Hai chân của nó tụ băng linh bực cùng phong linh lực bao phủ xung quanh, Võ Huyền cũng đã quá quen thuộc với sủng kỹ này, lần đầu tiên hắn nhìn thấy chính là mẹ của Tiểu Ưng dùng nó muốn g·iết hắn.
Một chiêu Băng Phong Cước này, là phần thưởng khi Tiểu Ưng đạt đến nhất cấp sơ kỳ mà tự học được, điều này làm Võ Huyền vô cùng ghen tỵ với truyền thừa của linh thú và hung thú.
Vì chúng chỉ cần đạt đến một cấp độ nhất định, sẽ tự học được một sủng kỹ từ huyết mạch của chúng.