Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 32: Ma luyện 3




Chương 32: Ma luyện 3

Chương 32: Ma luyện 3



Lại một ngày mới bắt đầu, ánh mặt trời đã bắt đầu tỏa ánh nắng chói chang khắp đại lục.

Võ Huyền đứng giữa sân mồ hôi đầm đìa chảy xuống, cách hắn không xa là một hình nộm làm từ cỏ khô vẫn còn nguyên vẹn.

Hai tay hắn vẫn luôn dơ lên ngang với mắt, thi thoảng lại có một ánh sáng màu trắng lóe ra lên rồi lại biến mất.

Kể từ khi trở về từ tối hôm qua, Võ Huyền chưa từng đi nghỉ ngơi mà vẫn luôn đứng trước sân tập luyện sủng kỹ Phong Đao của Tiểu Ưng.

Hắn vốn tưởng chỉ mất vài giờ là mình có thể thành thạo cách sử dụng Phong Đao, thì trời sáng có thể sẽ đi nghỉ ngơi nhưng hiện thực thì chẳng phải dễ như thế.

Hắn không biết cách phóng xuất linh lực ra khỏi cơ thể, mãi đến lúc trời sáng thì mới có thể điều động linh lực ra khỏi cơ thể, nhưng lại không thể phóng xuất nó thành đao khí như Tiểu Ưng.

Mà linh lực thì vẫn cứ nhỏ giọt mất đi, khiến hắn đã thấm mệt song hắn vẫn không muốn từ bỏ, quyết phải phóng xuất được Phong Đao thì mới đi nghỉ.

Đổ một bình Tái Linh dịch vào miệng, Võ Huyền lại tiếp tục tập trung, tụ phong linh lực từ bản mệnh thú tâm tới tay, hắn nén phong linh lực ở trong lòng bàn tay.

Phong linh lực bị nén thì càng ngày càng có dầu hiệu muốn bạo phát, Võ Huyền cảm nhận phong linh lực nén ở hai lòng bàn tay đã đủ, liền phóng xuất chúng ra ngoài.

Hai luồng phong linh lực bị Võ Huyền đè nén vốn muốn bạo phát đã lâu, vừa bị Võ Huyền đẩy ra, chúng liền như chó điên đứt xích phóng về phía hình nộm.



"Uỳnh uỳnh."

Một tầng đao phong chém lên thân hình nộm khiến thân hình nộm đứt làm đôi, còn một đao phong khác thì bắn xượt qua hình nộm tan vào trong không khí.

"Cuối cùng cũng làm được, mặc dù hơi lệch một chút nhưng chịu khó luyện tập thì sẽ ổn, mệt quá! Hiện tại nên đi nghỉ ngơi một chút, tối còn phải dẫn Tiểu Ưng đi luyện tập."

Võ Huyền đi vào phòng, liền cởi hết y phục đã thấm đẫm mồ hôi của mình ra, hắn lấy cái khăn nhúng vào trong chậu nước muốn lau qua người rồi đi nghỉ, thì lại thấy trên người mình xuất hiện hình Yên Nhu.

Hắn xoa xoa bàn tay lên hình xăm thì chẳng thấy có dấu hiệu biến mất gì cả, như nó đã xăm vào tận sâu trong da của hắn, nhưng rõ là tối qua nó đã biến mất, đến cả Tiểu Ngân cũng chẳng thể tìm thấy.

Võ Huyền chỉ kiểm tra một lúc rồi cũng kệ nó, hắn mặc nên bộ y phục sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ, chỉ vừa nằm xuống thì Võ Huyền đã liền ngủ say.

Trong khi đó, đằng sau hoa viên, Thu Lan đã cưỡi Thái Diễm Khổng Tước bay về.

Mộng Diễm đã sớm đợi sẵn ở đó, nàng đợi Thu Lan ngồi liền rót một ly trà đặt đến phía Thu Lan. "Sự việc thế nào?"

"Không phải lời đồn, quả thật Bạch Long đã bị người của tam tộc tính kế, chúng tính kế rất hoàn mỹ không để bị lộ sơ hở gì, chỉ tiếc là chúng lại đang ở trong địa phận của Trưởng Khống Giả, vẫn không dấu được đại trưởng giả." Thu Lan nói.

Mộng Diễm lắc đầu. "Vốn chuyện này không dấu được đại trưởng giả, chúng ta đều biết xung quanh đám người ấy đều có sự dá·m s·át của Giả, bọn chúng làm gì cũng đều sẽ đến tai đại trưởng giả cả, kể cả kế sách của bọn chúng."

"Ý tỷ là đại trưởng giả đã mặc kệ chuyện này xảy ra." Thu Lan nghi hoặc nói.

"Phải."



"Ngài ấy không sợ Hắc Long đế đại nhân nổi giận hay sao?" Thu Lan mười phần không hiểu ý định của đại trưởng giả, nàng cũng không hiểu ông ấy muốn làm gì.

Nếu để Hắc Long đế nổi giận, nàng chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra với Trưởng Khống Giả nữa.

"Thế nên mới có tình trạng hiện tại, cả tầng ba đều đang hỗn loạn, đại trưởng giả thì ngược xuôi đi tìm thủ phạm." Mộng Diễm cười nói.

"Đại trưởng giả muốn diễn cho Hắc Long đế đại nhân xem."

"Không là để cho tất cả các thế lực xem, lần này ngài ấy sẽ chẳng g·iết c·hết kẻ nào, nhưng cũng làm cho các thế lực chống đổi ngài ấy mất ăn mất ngủ." Mộng Diễm khẳng định chắc nịch nói.

"Nhưng để cho Bạch Long bị minh thú vây công thì cũng có chút nguy hiểm." Thu Lan hơi bất mãn nói.

Nàng và Bạch Long cũng có chút tình cảm chị chị em em, tuy không thân thiết như Mộng Diễm nhưng cũng coi là như tri kỷ, với cách làm của đại trưởng giả đối với Bạch Long khiến nàng khó chịu.

"Không nên suy nghĩ theo cách nghĩ của trẻ con như vậy, đại trưởng giả sẽ không bao giờ đặt Bạch Long vào chỗ nguy hiểm, đây có lẽ là ngài ấy muộn dậy cho Bạch Long một bài học vì cái tính tùy tiện của mình." Mộng Diễm nói.

"Chỉ là động tĩnh ngài ấy tạo ra có chút lớn."

"Không chỉ lớn đâu, mà tạo thành một đống hỗn độn luôn, đám người tinh anh ở Trưởng Khống thành đều bị hạn chế ra ngoài." Thu Lan không dấu nổi vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa, vì nàng bình thường cũng không có thiện cảm với đám người kia.

"Ngày nào cũng có người đến tra hỏi, nghe Ngô Lưu đà chủ nói thi thoảng cứ đến nửa đêm đại trưởng giả lại cho người tới hỏi khiến cho bọn hắn không thể tu luyện, hay nghỉ ngơi gì sau một ngày đi g·iết minh thú."

"Đan Phong và các đại gia tộc có phản ứng gì không?" Mộng Diễm hỏi.



"Không có phản ứng gì, gần như là im lặng chịu trận." Thu Lan nhướn mày nói.

"Cũng đều là lão hổ đối đầu với lão hổ cả, không dễ bẫy được nhau." Mộng Diễm thở dài nói.

"Ngô Lưu đà chủ nói, chúng ta cứ ở tại tầng một ba tháng nữa, dù sao hiện giờ trên tầng ba cũng rất căng thẳng." Thu Lan ưỡn mình trên ghế, lười biếng nói.

"Tiểu Huyền tối hôm qua vừa dẫn Phong Uẩn Tuyết Ưng đi ra sau núi săn thú, xem ra thành quả không tệ, khi về cũng không nghỉ ngơi mà luyện tập sủng kỹ, chắc đệ ấy vừa mới đi nghỉ." Mộng Diễm đưa chén trà lên môi, khẽ thổi một hơi, rồi nhấp môi nhấm nháp chén trà.

"Muội có lên cho đệ ấy vài sủng kỹ không?" Thu Lan hỏi Mộng Diễm.

"Tại sao lại không? Đệ ấy lúc này đang rất thiếu sủng kỹ để sử dụng mà, nhưng muội chỉ lên cho đệ ấy sủng kỹ huyền cấp, địa cấp và thiên cấp không thích hợp mà chỉ gây nguy hiểm cho đệ ấy." Mộng Diễm điềm nhiên nói.

Mặt trời như một q·uả c·ầu l·ửa chiếu rọi ánh nắng như thiêu như đốt xuống dưới mặt đất, cùng với tiếng ve kêu inh ỏi khiến cho sự khó chịu của người ta lên như gấp đôi.

Võ Huyền đã rất cố gắng ngủ thêm nhưng nóng quá khiến hắn không thể ngủ tiếp, hắn chẳng thể làm gì khác phải thức dậy.

Hôm nay hắn dự định muốn vào trong trấn một chuyến, để đi bán vài phần dược dịch bên trong kho của hắn.

Lấy thêm cả túi sủng tệ lần trước, lại xách thêm hai hộp đựng sáu mươi bình dược dịch bên trong, hắn cũng không quên gọi Tiểu Ngân đi cùng vì tối qua đã hứa với nàng.

Võ Huyền và Tiểu Ngân đi trong trấn hấp dẫn không ít, có phần vì hai người khác biệt cũng có phần vì hai người giống như người lạ vào trong trấn vậy.

Vài ánh mắt vừa nhìn thấy hai người là liền lẩn chốn vào đám đông như sợ Võ Huyền nhận ra.

Võ Huyền không đi đến chỗ Tản Giang ngay mà chọn một dược quán bên đường ghé vào.

Mấy người bên trong dược quán thấy Võ Huyền và Tiểu Ngân cũng quay lại nhìn chăm chú hai người, nhưng các ánh mắt đều chú ý lên người của Tiểu Ngân, vì một cô bé xinh đẹp giống như thiên thần vẫn đáng chú ý hơn một quái nhân đeo mặt nạ.