Chương 31: Ma luyện 2
Chương 31: Ma luyện 2
Một con báo gấm lộ ra dưới ánh trăng, ánh mắt sáng như hai viên ngọc của nó chăm chú nhìn Võ Huyền và con lợn rừng.
"Gầm..!"
Con báo gấm xồ đến con lợn rừng mà bỏ qua Võ Huyền.
Võ Huyền cũng không có ý định muốn đấu với con báo gấm, mà đối thủ của là Tiểu Ưng.
Tiểu Ưng bay trên trời, sớm đã chú ý đến hành động của báo gấm, nó đợi cho con báo gấm ghim chặt răng vào cổ họng của con lợn rừng thì nó cũng vô thanh vô tức vào vị trí thích hợp.
"Xoạch, xoạch..."
Một loạt đao phong hình bán nguyệt từ đôi cánh của Tiểu Ưng nhắm thẳng vào người của con báo gấm.
Con báo gấm đang cắn chặt vào cổ của con lợn rừng, song là vẫn có sự đề phòng, nó nghe thấy những tiếng động lạ lại cảm nhận được sự nguy hiểm, liền buông con lợn rừng ra muốn lùi về sau.
Thì hàng loạt đao phong hòa mình dưới ánh trăng như những cơn gió vô hình chém thẳng lên người nó.
Con báo gấm bị chúng đao phong thì rú lên một tiếng đau đớn, bốn chân cực khỏe của nó theo bản năng lao về phía rừng cây.
Dù bị đao phong đánh cho b·ị t·hương, nhưng sự cầu sinh của con báo gấm rất lớn, tốc độ của nó cực nhanh muốn lao vào rừng cây.
"Bộp."
Một tiếng kêu trầm thấp vang lên, con báo đốm bị hất văng về lại chỗ con lợn rừng, một bóng đen từ đã sớm chặn lại đường rút của nó tự bao giờ.
Võ Huyền khua khua cái chân vừa đá lên con báo gấm, hắn truyền ý niệm của mình cho Tiểu Ưng. "Tiếp tục t·ấn c·ông, nhắm vào hai mắt nó."
Tiểu Ưng ở trên trời liền phi thân lao xuống, hai chân nhỏ của nó nhằm thẳng vào hai mắt của con báo gấm.
Con báo gấm đang choáng váng đâu biết đến sự t·ấn c·ông đầy chớp nhoáng của Tiểu Ưng, ngay khi nó vừa mở hai mắt ra, thì hai cái chân nhỏ đâm thẳng vào nó, máu từ hai mắt bắn ra ngoài.
"Gừ..."
Con báo đau đớn kêu lên, nó dùng chân trước của mình vả thẳng vào Tiểu Ưng, khiến Tiểu Ưng như một quả cầu bay về phía Võ Huyền.
Võ Huyền liền nhanh tay đỡ lấy Tiểu Ưng, hắn còn thấy dưới chân nó còn hai vật hình cầu còn đang chảy ra thứ chất lỏng sền sệt, tiểu bông gòn xem ra cũng rất tàn nhẫn.
Tiểu Ưng nằm trong tay Võ Huyền thì cũng hơi choáng váng, song không b·ị t·hương gì lớn, vì con báo kia chỉ là một con báo có sức mạnh tiệm cận với một con hung thú có sức mạnh nhất cấp sơ kỳ.
Nên cú tát vừa rồi của nó không đủ để làm b·ị t·hương Tiểu Ưng, khi sức mạnh thể chất của linh thú hơn hẳn so với một con thú bình thường, nếu không muốn nói là lớn hơn rất nhiều.
Con báo gấm bị mù hai mắt thì vừa đau đớn vừa hoảng loạn, nó liên tục dùng chân t·ấn c·ông loạn xạ xung quanh.
"Xoạch, xoạch,.."
Lại một loạt đao phong bắn thẳng vào đầu của con báo gấm, lần này chẳng hề giống lần trước, con báo gầm dù muốn thoát khỏi sự t·ấn c·ông của Tiểu Ưng nhưng không thể.
Cứ mỗi lần nó tránh về hướng nào, thì đao phong lại di chuyển về hướng ấy, mà đao phong không có nhắm lung tung mà chỉ hướng đúng một điểm duy nhất là đỉnh đầu của nó.
Đỉnh đầu của con báo gầm lúc đầu chỉ bị rướm máu nhưng sau hàng loạt đao phong chém lên, đầu nó hiện tại đã bị rách toác lộ ra xương trắng, nó không còn sự linh hoạt lúc đầu, mà cứ chỉ hoảng loạn né tránh.
Tiểu Ưng thì ngược lại, càng đánh càng hăng, Phong Đao tung ra cũng đều chuẩn xác hơn.
"Dừng!" Võ Huyền hô lên một tiếng.
Tiểu Ưng nghe tiếng hô của Võ Huyền thì cũng hiểu ý, vì Võ Huyền đã hướng dẫn nó hiểu được vài câu cú đơn giản.
Võ Huyền tiến đến chỗ con báo gấm kiểm tra thì thấy nó đã bị vỡ sọ mà c·hết, hắn cũng không nhiều lời mà thuần thục lột da của con báo gấm, phần thịt còn lại treo ngược lên cây không quên rắc một ít bột màu trắng lên nó.
Lại tới kiểm tra con lợn rừng thì thấy trên cổ nó chỉ mới có v·ết m·áu chảy ra, vẫn còn có thể tiếp tục làm con mồi lý tưởng.
Võ Huyền gọi Tiểu Ưng đến bên tay, lại lấy cái bình dược dịch còn một nửa bên trong chiếc hộp ra cho nó uống.
Hắn lại kiểm tra cho Tiểu Ưng một hồi, xác định nó không b·ị t·hương thì mới yên tâm để cho nó đi hồi phục linh lực.
Tiếp theo cũng không có việc gì làm, Võ Huyền bắt mấy con đom đóm xung quanh rồi dùng vài cây Xạ Quang thảo để tạo thành một chiếc đèn lồng, phát sáng lay lắt trong rừng cây có phần tối tăm.
Tiểu Ưng mất một canh giờ để hoàn toàn hồi phục linh lực trong cơ thể.
Võ Huyền cũng không lãng phí thời gian, tiếp tục đánh con lợn rừng để nó phát ra tiếng kêu.
"Éc...éc."
Con lợn rừng b·ị đ·ánh đau, lại thêm sự hoảng loạn do con báo gấm gây ra cho nó, lên nó hét càng lớn, có thể nói là đinh tai nhức óc với ai ở gần.
Từng bóng đen lao nhanh như gió trong rừng cây, chúng liên tục phát ra những tiếng hú gọi nhau.
Chỉ thoáng chốc hàng loạt ánh mắt từ trong những bụ rậm xuất hiện.
"Hú...u." Hàng loạt bóng đen lao về phía con lợn rừng không có sức chống trả.
Chỉ là bọn chúng vừa lao đến, hàng loạt đao phong từ trên trời bắn xuống, những bóng đen hôi hám liên tục kêu thảm.
Dưới ánh trăng xuyên qua kẽ lá, vài con sói xám nằm rạp dưới đất, một số còn lại đã chạy lại vào trong bùi rậm.
"Hú...u.'
Một con sói xám lớn lao từ trong bụi rậm ra, theo sau nó còn có hơn mười con sói khác, chúng đề phòng như lên bầu trời.
Sau một hồi tìm kiếm không thấy kẻ t·ấn c·ông, con sói lớn dẫn theo mấy con sói khác đến kiểm tra mấy con sói đang nằm trên đất.
Thấy mấy con sói nằm trên đất đều b·ị t·hương không thể đứng lên, nó ra lệnh cho hai con canh chừng, còn ra lệnh cho các con khác t·ấn c·ông con lợn rừng.
Mấy con sói khác được lệnh từ con đầu đàn liền lao lên t·ấn c·ông, thì lại một loạt đao phong liên miên không dứt nữa bay xuống.
Con sói xám lớn liền bật nhảy lên, nó cố gắng t·ấn c·ông về phía lùm cây, nhưng khi vồ tới thì không có vật gì ở đó cả song đao phong t·ấn c·ông cũng đã biến mất.
Con sói xám liền đáp đất, ánh mắt sắc bén của nó lại nhìn chằm chằm bên trên lùm cây vừa t·ấn c·ông.
"Xoạch xoạch..."
Một loạt đao phong từ một cây khác bên trái con sói lớn bắn ra, đao phong không có nhằm vào nó mà nhằm vào các con sói đang bảo vệ mấy con b·ị t·hương kia.
Lại hai tiếng rên rỉ nữa vang lên, hai con sói canh chừng kia liền khuỵu xuống, chân chúng bị đao phong cắt trúng, v·ết t·hương sâu đến tận xương.
"Hú.."
Con sói lớn liền hú lên một tiếng, nó chậm rãi rút lui về đằng sau, mấy con sói không bị đao phong đánh trúng thì dùng miệng kéo mấy con sói b·ị t·hương đi.
Đàn sói chầm chậm kéo nhau vào lại trong rừng, con sói lớn là con cuối cùng ở lại, nó nhe răng gầm gừ về phía lùm cây trên cao, rồi quay đầu lại bỏ vào trong rừng cùng những con sói khác.
Võ Huyền nhảy từ trên cây nhìn bãi đất hỗn loạn máu tươi, nhưng không có cái xác nào thì cũng chẳng để ý, hắn gọi Tiểu Ngân và Tiểu Ưng xuống.
Nhìn con lợn rừng đã có nhiều v·ết t·hương trên người, hắn hỏi Tiểu Ngân. "Ăn thịt báo hay là thịt lợn."
"Cả hai." Tiểu Ngân hì hì nói.
"Vậy thì về dòng suối trên núi." Võ Huyền ném xác của con báo gấm lên lưng con lợn rừng, một tay cầm đèn một tay kéo nó trở về ngọn núi.
Còn Tiểu Ưng và Tiểu Ngân thì chạy theo ngay phía sau.