Chương 221: Tam cấp hậu kỳ
Võ Huyền vốn tưởng biến đổi huyết mạch cấp thấp sẽ không quá phức tạp nhưng hắn thực sự đã lầm.
So với luyện đan và bày trận, việc thăng cấp huyết mạch quả khó hơn nhiều.
Mộc Thố dần tỉnh lại, viên khoáng thạch trên đầu nó biến mất.
Võ Huyền đặt chiếc gương trước mặt nó, hắn hỏi. “Thế nào? Có phải không nhận ra không?”
Mộc Thố hai mắt mở lớn nhìn hình dáng của mình trong gương, các chi tiết trên cơ thể nó đã khác trước nhiều.
Nhìn hình dáng có phần lạ lẫm trong gương, Mộc Thố không có hoảng loạn mà ngơ ngác ngắm nhìn bản thân trong gương.
Võ Huyền vuốt nhẹ lưng nó. “Cảm nhận xem cơ thể có gì khác biệt không?”
Đây là điểm Võ Huyền muốn để Mộc Thố kiểm tra nhất, dù đã cô đặc huyết mạch ẩn chứa mộc linh lực, nhưng hắn cần xác nhận xem huyết mạch Hỏa Nguyệt Hồ có thay đổi toàn bộ huyết mạch của nó không?
Mộc Thố bắt đầu cảm nhận sự biến đổi trong cơ thể, không còn sự dịu dàng thanh mát của mộc linh lực như trước, giờ đây nó chỉ cảm nhận trong cơ thể mình chỉ có hỏa linh lực rực lửa.
Tìm kiếm cảm giác quen thuộc một hồi, rốt cuộc nó cũng tìm được cảm giác ấy.
Tại một góc nhỏ trên cơ thể, một lượng nhỏ mộc linh lực đang không ngừng sinh sôi.
Mộc Thố há miệng phun ra một ngọn lửa đỏ rực, rồi nó lại phóng ra hai lưỡi đao lá quen thuộc.
Võ Huyền ở một bên quan sát, ngọn lửa Mộc Thố phun ra đã đạt chuẩn của một linh thú có huyết mạch lam cấp hạ phẩm.
Còn hai lưỡi đao lá thì hạ từ lục cấp thượng phẩm xuống, lục cấp trung phẩm.
Võ Huyền viết vào cuốn sổ trên tay, bên trên là quá trình hắn đã làm với Mộc Thố trong những ngày qua.
Nhìn vào đan dược, trận pháp và khoáng thạch.
Võ Huyền đưa ra nhận định đầu tiên cho lần thăng cấp huyết mạch lần này, máu huyết, đan dược, trận pháp và khoáng thạch đều giúp tăng trưởng độ thích nghi của huyết mạch Hỏa Nguyệt Hồ trong cơ thể Mộc Thố là chín phần.
Một phần còn lại cần thực sự suy xét, nên thực sự bỏ đi phần sở hữu mộc linh lực cũ đi hay không?
Nhìn theo giá trị nó đem lại khi chiến đấu chỉ làm mất phẩm chất chiến đấu của một linh thú huyết mạch lam cấp.
Và nó không thực sự cần thiết, khi các chiêu thức hỏa hệ linh lực có sức mạnh lớn hơn rất nhiều so với mộc linh lực.
Đợi Mộc Thố thích nghi được với cơ thể lần này, hắn sẽ tiếp tục thăng cấp huyết mạch cho nó, lần sau sẽ loại bỏ hoàn toàn mộc linh lực ra.
Hắn cũng sẽ phải cân nhắc giữa việc tiếp tục lựa chọn huyết mạch mang theo hỏa hệ hay là huyết mạch mang theo một hệ linh lực khác.
Vì hắn không nắm chắc rằng, huyết mạch có chứa hệ linh lực khác có nuốt chọn huyết mạch của Mộc Thố như hiện tại.
Long Quy tiên sinh từ xa đi tới, lão hơi liếc mắt nhìn Mộc Thố trên đất nói với Võ Huyền. “Thiếu chủ nên chọn các sủng thú của đám thuộc hạ bên dưới của người, giúp họ thăng cấp chúng lên, như thế sẽ có tác dụng hơn cho ngài.”
Võ Huyền gật đầu. “Ta đã tính làm như vậy, nhưng ngài cũng rõ, nếu thăng cấp huyết mạch cho sủng thú thì phải cùng thăng cấp khống thú, dưỡng thú tâm cho cả chủ nhân của nó, sự việc sẽ phức tạp hơn rất nhiều.
Mà ta vẫn chưa thực sự lắm chắc việc đánh đổi mạng sống của thuộc hạ, dẫu sao việc thăng cấp cũng có rủi ro.”
Long Quy tiên sinh cười nói. “Thiếu chủ không cần quá lo nghĩ nhiều, nếu bọn họ muốn đi xa, việc phải thăng cấp huyết mạch lên là điều chắc chắn.
Mà được một nghịch thú sư cải tạo cơ thể là một điều không phải những người như họ có được đãi ngộ.
Ngài cũng đã thấy đấy, một người có tiềm lực phát triển thế lực như Kim Cung Trắc, chỉ vì không có được tiềm năng tu luyện tốt, đã phải thua thiệt trước người cùng thế hệ thế nào.
Với những người khao khát được mạnh lên như họ, nghịch thú sư chính là con đường sáng duy nhất, đối với những người khác cũng thế.”
Võ Huyền đối với lời nói của Long Quy tiên sinh biết là đúng.
Long Quy tiên sinh thấy gương mặt hắn hiện rõ nét mệt mỏi. “Thiếu chủ về nghỉ ngơi đi, ngày mai ngài ngài đừng luyện đan, chuẩn bị tốt đột phá lên tam cấp hậu kỳ đi, dồn nén linh lực quá lâu cũng không tốt.”
Võ Huyền ngáp dài một cái đầy mệt mỏi, bái chào Long Quy tiên sinh rời khỏi Tinh Quang cầu.
Hạc Nhi thấy hắn đi ra, dịu dàng nói. “Thiếu chủ, hoàn mỹ chứ?”
Võ Huyền sờ sờ đuôi tóc. “Chỉ làm được chín phần, vẫn chưa được ưng ý cho lắm.”
“Lần đầu đã như vậy đều rất tốt, ngài có lẽ không biết, những nghịch thú sư khác lần đầu thăng cấp huyết mạch linh thú, thường mắc nhiều lỗi dẫn đến c·hết linh thú là chuyện bình thường.” Hạc Nhi nói.
Võ Huyền mệt mỏi nằm xuống giường, hắn bỗng dưng ngẩng đầu dậy hỏi. “Hạc Nhi, nàng nghĩ sao về việc thăng cấp huyết mạch cho linh thú?”
Hạc Nhi nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn, nàng cười nói. “Ta chẳng nghĩ sao cả. Ngài đừng nghĩ nhiều, đối với linh thú, được sở hữu một huyết mạch cao cấp là một đặc ân, ngài không biết đâu, có rất nhiều loài linh thú hiện tại là cắn nuốt huyết mạch của các loài khác trong quá khứ mà hình thành.”
Có lời này của Hạc Nghi, trong đầu của Võ Huyền cũng bớt áp lực đi rất nhiều.
“Phải, hắn đâu cần nghĩ nhiều như vậy, đại lục tôn thờ kẻ mạnh, chỉ cần không làm chuyện quá trái với luân thường của đại lục là được.”
Ngày hôm sau rảnh rỗi, Võ Huyền bắt đầu hấp thu linh lực, lượng linh lực tinh khiết sớm đã đến điểm, chỉ vừa ngưng tụ một giọt linh lực đầu tiên.
Bản mệnh thú tâm của cậu đã bắt đầu dị động, linh lực tinh khiết bên trong bắt đầu tuôn trào ra toàn bộ cơ thể của hắn.
Sức mạnh trong người hắn bắt đầu tăng lên, uy áp từ tam cấp trung kỳ dần trở lên mạnh hơn.
Xung quanh người Võ Huyền, băng linh lực cùng phong linh lực cuộn lại thành đoàn bao quanh lấy hắn, chúng thẩm thấu vào bên trong cơ thể hắn.
“...!”
Võ Huyền chợt mở mắt, băng và phong linh lực xung quanh hắn lập tức quét xung quanh phòng, linh lực thuần khiết bên trong cơ thể hắn không còn sót lại chút nào bên trong.
Khẽ nắm tay, băng linh lực xung quanh nhanh chóng tụ lại thành hình một sợi xích dài chừng một mét.
Sợi xích băng tỏa ra sương lạnh, ánh trắng cùng xanh lam trong suốt tạo ra sự lấp lánh nhè nhẹ.
Võ Huyền thử dùng toàn lực công kích tam cấp hậu kỳ lên sợi xích, chỉ thấy sợi xích chỉ thoáng rung, bên trên phần hắn đánh lên xuất hiện một vết nứt nhẹ.
Lại thử dùng Long Hỏa công kích lên vị trí ở phần đầu sợi xích, hỏa diễm chính là khắc tinh của băng, hắn muốn thử xem liệu sợi xích này có chịu nổi nhiệt độ từ hỏa diễm hay không?
Long Hỏa phóng chừng ba phút, thì Võ Huyền thu trở lại, chỉ thấy đầu sợi xích lúc này nóng rực.
Hắn quật thử nó xuống nền phòng, sợi xích va đập với mặt đất liền nảy bật lên.
Đầu sợi xích vẫn nóng rực, bên trên không có vết xước.
Võ Huyền liền tung một chưởng lên trên.
“Rắc! Rắc! Rắc!”
Phần bị hỏa diễm nung nóng liền bị vỡ thành từng mảnh vụn rơi lả tả trên đất.
Võ Huyền liếc qua một chút lại phóng ra hỏa diễm ngưng tụ từ linh lực ra nung cháy phần băng xích còn lại.
Đợi đúng thời gian như dùng Hỏa Long vừa rồi, hắn lại thu hỏa diễm trở về.
Tiếp tục tung chưởng lên trên sợi xích, không giống với vừa rồi, sợi xích chỉ biến đổi hình dạng.”
*Mong mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn, giúp tác có thêm động lực viết truyện.