Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 222: Truy quét




Chương 222: Truy quét

Võ Huyền nhặt sợi xích vừa đánh lên quan sát nó, hắn thấy được, với lửa hiện tại, rất khó có thể làm biến đổi những vật hắn tạo ra từ Băng Tâm Như Ý.

Võ Huyền nghĩ bản thân hắn hiện tại khá quen với đánh cận chiến tạo ra từ Băng Tâm Như Ý.

Hiện tại, hắn muốn mình có thể ngưng tụ được bất kỳ vật gì có thể gây nguy hại cho đối thủ từ tầm xa.

Võ Huyền ra khỏi phòng của mình, hắn đến khu luyện tập trong đình viện.

Nơi này đã được Thương Hổ xây dựng từ đầu khi sáu huynh đệ họ Thương tới đây, rồi dần dần được những người tiếp theo cải tạo cho tới hiện tại.

Khu vực luyện tập do quá nhiều người cần luyện tập, nên Thương Hổ bỏ ra khá nhiều tiền mua toàn bộ các dãy nhà xung quanh, rồi san lấp thành một khu vực rộng rãi, lại thiết kế thành nhiều khu vực khác nhau với những địa hình giống với bên ngoài tự nhiên.

Võ Huyền đi đến khu luyện tập, những người đang thấy hắn liền cúi người chào.

Võ Huyền cũng gật đầu đáp lại.

Hắn chọn một khu vực là trống, xung quanh chỉ có mấy cái cây nhỏ.

Tạo ra ba tượng băng cách nhau vài bước, rồi hắn lùi về sau hai mươi bước.

Ước chừng đã đủ, Võ Huyền đưa tay lên, tinh thần hết sức tập trung, băng linh lực trên đầu tay ngưng đọng.

Trong không khí, trên đỉnh đầu của ba tượng băng, từng đoàn băng linh lực tụ lại từ từ, chúng chậm chạp hình thành hình vài cây kiếm.

Võ Huyền khẽ vẫy tay.

“Keng!”

Từng cây kiếm theo cái vẫy tay của Võ Huyền đâm xuống ba tượng băng.



Trên đầu mấy tượng băng chỉ xuất hiện một vài vết xước, chứng tỏ mấy cây kiếm vừa rồi sức mạnh các cây kiếm đâm xuống không lớn.

Nhíu mày nhìn mấy cây kiếm trên đất, tốc độ ngưng tụ chậm, ra chiêu cũng không có lực!

Võ Huyền không vì lần đầu thất bại mà ảnh hưởng tới tâm tình.

Hắn không ngưng tụ lại mấy thanh kiếm khác, mà sử dụng mấy thanh kiếm đang nằm trên đất để luyện tập.

Tiếp tục ba lần thất bại, những cây kiếm dường như ở khoảng cách quá xa so với hắn, không trực tiếp được linh lực từ tay hắn điều khiển, sức mạnh trên chúng đâm ra không hề lớn.

Qua bốn lần thất bại, hắn bắt đầu nhận ra được rằng, sức khống chế băng linh lực của mình chỉ mạnh khi ở gần, còn nếu quá xa thì chỉ có thể ngưng tụ chứ không có sức mạnh.

Mà các đồ vật ngưng tụ ra từ băng linh lực cũng không được tốt lắm.

Võ Huyền đi lại gần mười bước, tốc độ ngưng tụ ra nhanh hơn hẳn so với cách hai mươi bước, nhưng vẫn như trước, hắn vẫn không thể điều khiển lực lên trên các thanh kiếm vừa ngưng tụ.

Đã không thể điều khiển ở cự ly xa như thế, Võ Huyền không có cố chấp.

Hắn hủy đi ba tượng băng rồi trở về phòng tiếp tục luyện tập.



Võ Huyền ngồi trên một phòng khách của Tam Thế Gia, nơi có thể quan sát ra ba phía xung quanh, đặc biệt từ đây nhìn ra có thể nhìn thấy nơi đang diễn trận chiến.

Những ngày này, không chỉ Cương Thanh thành loạn thành một đoàn, mà toàn bộ tầng một đã dấy lên các cuộc thanh trừng mạnh mẽ từ chính các quốc gia cùng Trưởng Khống Giả đối với những thế lực cấu kết cùng Huyết Thần giáo.

Những ngày trước, người của Trưởng Khống Giả không có ra tay ngay, do cần chuẩn bị toàn bộ lực lượng một kích diệt gọn tất cả những con cá lọt lưới của Huyết Thần giáo cùng những kẻ cấu kết với chúng.

Võ Huyền không biết rõ lắm về cuộc truy quét lần này vì Ngô Lưu trước đó đã nói với hắn cứ an tâm tu luyện, chuyện đơn giản này giao cho người phía dưới làm.



Hắn cũng chẳng quan tâm tới chuyện này, dù sao Trưởng Khống Giả cũng không ngu làm những chuyện này một mình, mà sẽ lệnh cho cả các thế lực nhỏ khác cùng vây công.

Khối băng hình thoi trên không rơi xuống tay Võ Huyền, hắn hỏi Phong Nam Sương đang ngồi bên cạnh. “Đã bắt được chưa?”

Phong Nam Sương đáp. “Thiếu chủ, Thương Hổ đang cùng người của Trưởng Khống Giả khống chế phủ của Cương Thanh Di Nam, chắc chẳng mấy chốc là bắt được hắn đến.”

Võ Huyền nhẹ gật đầu, tiếp tục nghịch khối băng trong tay.

Phong Ngôn nhìn khối băng rơi trên tay Võ Huyền lại bay lên trên không, trong khi Võ Huyền chẳng dùng chút lực nào tác động lên nó khiến cô thấy thích thú.

Đang lúc khối băng bay lên trời, nó liền bị một luồng kình khí màu đen hất bay ra xa khỏi tầm tay của Võ Huyền.

Hắn thấy thế không hề vươn người bắt lấy, mà khối băng bay ra khỏi tầm tay của Võ Huyền thì lơ lửng trên không rồi lại bay ngược lại tay hắn.

Một người nhảy vào cửa sổ cười nói. “Thiếu chủ khống chế băng linh lực khá hơn rồi.”

Võ Huyền cười cười, hắn đứng dậy chắp tay nói. “Ngô Lưu trưởng lão quá khen, mời trưởng lão ngồi.”

Phong Ngôn và Phong Nam Sương vội đứng dậy vái chào.

Ngô Lưu gật đầu đáp lại hai người, lão ngồi lên ghế, lão phất tay nhẹ một cái, một Càn Khôn Giới cùng vài chiếc lồng đen xuất hiện. “Lần trước gặp thiếu chủ, do bận việc chưa đưa cho ngài được, chỗ này là phần bồi thường ta lấy được từ chỗ Đan phong.

Theo quy định của Trưởng Khống Giả, ta đã để lại một nửa số tài nguyên có thể tu luyện được cho Trưởng Khống Giả, tài nguyên còn lại cùng số dị nguyên tố này để lại cho ngài.”

Võ Huyền không để ý tới chiếc Càn Khôn Giới, ánh mắt hắn chú ý đến mấy cái lồng đen trên bàn.

Hai lồng phát ra ánh sáng màu trắng đục, một chiếc lồng phát ra ánh sáng đỏ rực, hai chiếc lồng không phát sáng nhưng bên trong lại ẩn chứa một màu đen còn tối hơn cả màu của chiếc lồng.

Hai tuyệt phong, một dị hỏa, hai dị ám.



Đều là những thứ tốt, chỉ tiếc Võ Huyền hắn hiện tại không dùng được những thứ này.

Thu lại những thứ trên vào Tinh Quang cầu, Võ Huyền cảm tạ Ngô Lưu vì đã giúp hắn lấy được những bảo vật này.

Ngô Lưu hỏi Võ Huyền. “Xong chuyện này, thiếu chủ đã định lên tầng hai?”

Võ Huyền lắc đầu nói. “Ta tính một thời gian sau sẽ đi, trước hết cần phải đột phá tứ cấp.”

Ngô Lưu hai đầu lông mày hơi nhíu nói. “Hiện tại tầng hai là nơi cực kỳ bất ổn, khi thiếu chủ lên nhớ cẩn trọng, nếu gặp nguy hiểm hãy tìm đến nhị trưởng giả hoặc đến tìm Mông Chu.”

“Mông Chu?” Võ Huyền hơi nghi hoặc, trưởng lão chủ trì tầng hai?

Ngô Lưu giải thích. “Mông Chu là đà chủ phân bộ tầng hai, Tôn Phong là đà chủ phân bộ tầng ba.”

Còn đến bản thân Ngô Lưu hắn thì không cần thiết phải giải thích.

Võ Huyền chắp tay nói. “Cảm tạ, Ngô Lưu trưởng lão giải thích.”

Ngô Lưu cũng cúi người chào lại Võ Huyền, việc của lão cũng đã hết, nên lão liền rời đi.

Đợi vài phút sau, Thương Hổ lôi theo hai người đi lên lầu, hắn mạnh mẽ ép người đó quỳ xuống trước Võ Huyền. “Thiếu chủ, Cương Thanh Văn đã đem đến.”

Võ Huyền mỉm cười nhìn Cương Thanh Văn đang quỳ trên đất. “Đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta gặp lại nhau trong tình huống này.”

Lời nói của Võ Huyền đầy vẻ thân thiết nhưng đối với Cương Thanh Văn chẳng khác nào xỉ nhục hắn cả.

Cương Thanh Văn mặt tối sầm không có trả lời, hắn biết mình đã thua, có nói gì cũng vô nghĩa, bị đưa đến đây, hắn chắc chắn mình sẽ m·ất m·ạng.

Mà có rơi vào tay vị thúc thúc kia cũng m·ất m·ạng, nhìn đi nhìn lại đều là đường c·hết, chỉ là hắn vẫn còn không cam tâm.

Võ Huyền đứng dậy vỗ vai Cương Thanh Văn. “Ta biết dã tâm của ngươi lớn, ngươi cũng có tài làm điều đó, tiếc là ngươi chọn sai thời điểm.

Ta cần phải thực hiện lời hứa của mình với Thanh Vân, nên ngươi phải c·hết.”