Chương 220: Biến đổi huyết mạch
Đã qua mười năm ngày kể từ khi diễn ra trận chiến Thạch Hóa động.
Tại tầng ba, Ác Minh thành, trong viện phủ chủ, phòng khách.
Gần ba mươi người ngồi, đứng tại các vị trí khác nhau, nhưng lấy chủ đạo xung quanh hai bên trái phải.
Không khí phòng khách lúc này cực kỳ ngột ngạt, có kẻ cười, có kẻ ngưng trọng.
Ngô Lưu lúc này ngồi ở vị trí ghế thứ ba bên phải, trên tay lão là ba khỏa Lưu Hồn Bích Ngọc, bên trên diễn ra những lời nói của Huyết Viễn và Huyết Thần.
Còn có một số ký ích cũng những tên đến á·m s·át Võ Huyền.
Mà bọn hắn đều chỉ ra người liên hệ là Đan phong, thông tin càng diễn ra nhiều, sắc mặt đám người Đan phong càng trở lên đen hơn.
Ngô Lưu là người chủ trì, cho đến khi ba viên Lưu Hồn Bích Ngọc vụt tắt hắn mới mở lời nói. “Lệ Minh Thương, ngươi và ta đã quen biết nhiều năm, hành động của Đan phong các ngươi quả thực làm cho lòng người căm ghét.
Chuyện của người xưa dẫn minh thú chúng ta không muốn nói, đó là chuyện xưa, nhưng các ngươi đã lựa chọn ở lại đại lục, chúng ta từ trước đến nay đứng ở lập trường khác biệt, các ngươi có g·iết được chúng ta, thì là chúng ta hèn kém không bằng người.
Nhưng các ngươi lại lấy t·hi t·hể của chính tộc nhân các ngươi đi nuôi dưỡng, để cho đám ngoại tộc điều khiển, các ngươi liệu có còn chút tôn nghiêm nào không?
Còn thiếu chủ của chúng ta, không ngại chấp nhận á·m s·át từ các ngươi, nhưng các ngươi ngược lại thì tốt, mượn đám ngoại nhân làm việc.
Suy đi tính lại, bọn ta cũng không muốn công bố ra ngoài, đại lục lúc này đủ loạn, chúng ta không muốn lại tiếp tục dấy lên thêm c·hiến t·ranh nội bộ, lần này các ngươi tự suy nghĩ cho kỹ.”
Lệ Minh Thương sắc mặt cực kỳ âm trầm, thực ra Đan phong cũng không quá đoàn kết, cũng không phải mình hắn là phó phong chủ, bên cạnh còn hai phong chủ khác, phía dưới còn mười mấy phong nhỏ, lại thêm các thế gia.
Việc hắn không biết thực ra rất nhiều, có một vài người cũng không ưa thích hắn, cũng đứng đối lập với quan điểm hòa hoãn của hắn với Trưởng Khống Giả để có thể hợp lực đẩy lùi minh thú.
Còn phong chủ Đan phong, từ mấy trăm năm trước bị ba vị đế cấp linh thú đánh cho trọng thương thì đã không hỏi đến chuyện trong phong mà chỉ bế quan dưỡng thương.
Kể ra có thêm phong chủ xuất quan cũng làm cho cái thế lực Đan phong càng thêm loạn.
Tính cách của phong chủ hắn đã tiếp xúc nhiều năm cũng rõ một, hai.
Lão thở dài đưa lên vài chiếc Càn Khôn Giới cùng một vài chiếc lồng bên trong có ẩn chứa các ánh sáng kỳ lạ, những vật bên trong những chiếc lồng như có lý trí muốn trốn thoát khỏi thứ giam giữ chúng.
Nhưng tuyệt nhiên dùng mọi cách, những ánh sáng ấy chỉ có thể di chuyển bên trong các chiếc lồng.
“Bên trong này là một số thứ có thể thiếu chủ Trưởng Khống Giả cần, Đan phong chúng ta coi như bồi tội vì việc có người nhờ cậy thế lực bên ngoài á·m s·át.” Lời nói của Lệ Minh Thương gần như chỉ chấp nhận bọn hắn nhận việc á·m s·át Võ Huyền.
Còn lại những sự việc khác đều không có liên quan gì đến bọn hắn.
Đều là người thông minh, tự nhiên lúc này không ai lên tiếng, kể cả bên Trưởng Khống Giả.
Ngô Lưu ném cho Lệ Minh Thương ba khối Lưu Hồn Bích Ngọc. “Bọn ta chỉ muốn không có lần thứ hai, một thời gian sau, nếu chúng ta còn tìm thấy một số thế lực ngoại lai, các ngươi tốt nhất đừng ra tay.”
Lệ Minh Thương gật đầu. “Ta sẽ cố gắng kiềm chế bọn hắn nhưng ngươi nên biết, Đan phong không phải một mình ta có thể kiểm soát, thánh nữ cùng thánh tử bọn hắn và đám bên dưới mới là người làm chủ.”
“Ngươi tận lực là tốt, các ngươi cũng rời đi đi, tránh để cho đám bên ngoài hiểu lầm.”
Lệ Minh Thương cùng vài người đứng sau hắn đứng dậy vái chào liền đi ra bên ngoài.
Ngồi chủ tọa bên Trưởng Khống Giả là một người đàn ông trung niên thần sắc tươi trẻ, mái tóc búi gọn, khuôn mặt đẹp có phần phong trần nhưng lại thiên nhiều hơn về vẻ đẹp nhẹ nhàng.
Người này chính là mỹ nam của Trưởng Khống Giả, Độc Ánh Hà Dương.
Hắn hỏi Ngô Lưu. “Dễ dàng tha cho bọn chúng vậy sao?”
Ngô Lưu hít một hơi thật sâu nói. “Hiện tại vẫn chưa phải lúc động đến bọn chúng, lần này bọn chúng để Lệ Minh Thương đến đây đã là điều tốt nhất với chúng ta.
Bọn chúng đẩy nhóm Lệ Minh Thương đi càng xa, chúng ta càng có nhiều cơ hội tiêu diệt chúng từng chút một.
Về phần bồi tội này, nó cũng chẳng quá đáng giá, có đan dược cửu cấp đối với chúng ta còn có chỗ dùng những thứ khác chỗ chúng ta cũng không thiếu.”
Độc Ánh Hà Dương mày nhăn thật sâu. “Chỉ sợ là không được như ý, thánh nữ của bọn chúng vẫn là một kẻ biết khống chế lòng người.”
Ngô Lưu chợt mỉm cười. “Điều đấy huynh chẳng cần phải lo, đám lão già chúng ta cứ làm theo lệnh là được rồi, còn cứ để đám trẻ tự cố sức, ta nhìn thiếu chủ cũng không phải kẻ tầm thường.
Mà thiếu chủ với thánh nữ Đan Vân Hà với thiếu chủ của chúng ta có tư thù nên việc của chúng ta ngồi xem kịch là được.”
Độc Ánh Hà Dương nghe thế cơ mặt mới hơi dãn ra. “Nghe tiểu muội nói, thiếu chủ của chúng ta còn ưu tú hơn tưởng tượng.”
“Xác thực như thế, thiếu chủ so với lớp trẻ của các gia tộc chúng ta tốt hơn nhiều.” Ngô Lưu nói đến lại nhỏ giọng. “Trận chiến vừa rồi, ta thấy Độc Ánh Vân đi theo thiếu chủ, huynh suy tính thật sâu, chưa gì đã để cho cháu gái theo thiếu chủ.”
Độc Ánh Hà Dương cười khổ. “Ta đâu có. Đều là bọn chúng tự quyết định, huynh biết đấy, ta hiện giờ chỉ chú tâm quản lý Trưởng Khống Giả giúp Man huynh.”
Ngô Lưu như nhớ ra nói. “Trận chiến vừa ta gặp một chuyện bất ngờ, có lẽ huynh cũng sẽ không bao giờ đoán ra, có muốn nghe không?”
Độc Ánh Hà Dương hơi hứng thú. “Là về vị thủ hộ giả của chúng ta? Hay là về thiếu chủ?”
“Đều không phải, lần này Mộ Thần bỗng dưng đến cứu viện, tuy đến chỉ là phân thân, nhưng có vẻ đệ ấy đã buông được chuyện năm xưa, đang bắt đầu đột phá trở lại.” Ngô Lưu chợt nghiêm túc nói.
Độc Ánh Hà Dương nghe Ngô Lưu nói thế thì không khỏi mừng rỡ. “Là năm đó tất cả chúng ta yếu đuối, nợ đệ ấy quá nhiều, thật sự là chuyện vui.”
…
Mộc Thố nằm im trên đất, phía bên dưới thân nó, các văn tự nhấp nháy mạnh mẽ biểu lộ cho sinh mệnh của nó đang bắt đầu hồi phục, viên khoáng thạch trên đỉnh đầu của nó đang nhanh chóng hóa nhỏ.
Cơ thể của Mộc Thố hiện giờ đã thay đổi, bộ lông lục sắc lúc này đã chuyển thành màu đỏ thẫm, đôi tai cụp trước đó biến đổi thành dựng đứng, bên tai phải có một hình tròn khuyết.
Trên đỉnh đầu nó xuất hiện một nhúm lông như ngọn lửa.
Võ Huyền ngồi cạnh bên Mộc Thố, thần sắc có chút mệt mỏi, đã một ngày trôi qua, hắn liên tục giúp Mộc Thố hấp thu máu của Hỏa Nguyệt Hồ, cũng như điều khiển trận pháp giúp Mộc Thố có thể hấp thu dược lực từ đan dược.
Biến đổi huyết mạch từ lục sắc thượng phẩm lên lam sắc hạ phẩm không tính là khó khăn nhưng huyết mạch của Mộc Thố quá loãng, để vẫn giữ được một phần huyết mạch trước đó.
Võ Huyền phải dùng đan dược và trận pháp giúp nó cô đọng huyết mạch rồi mới bắt đầu tiến cấp huyết mạch.
*Mong mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn, giúp tác có thêm động lực viết truyện.