Chương 219: Thu phục Huyết Thần
Lưng chừng Thạch Hóa động vỡ tạo thành vòm trời lớn, dung nham ào ào chảy ra bên ngoài, khói bụi bay lên thành một cây nấm khổng lồ.
Mấy người Ngô Lưu dưới sự bảo bọc của hắn lăng không mà đứng, ánh mắt tất cả đều trở lên ngưng trọng.
Nhóm người tách ra trước đó, do Thạch Hóa động bị phá vỡ cũng tụ họp lại.
Bên dưới Thạch Hóa động, huyết khí lúc này đã ngưng thực thành huyết vụ, chúng lại nhanh chóng tụ tập lại với nhau, trái tim vẫn là chủ đạo.
Huyết Viễn chẳng mấy chốc hồi phục lại như cũ, toàn thân trần trụi xuất hiện trước mặt mọi người, khí tức trên người hắn lập tức khiến cho Ngô Lưu cảm thấy nguy hiểm.
Huyết Viễn nở một nụ cười vui sướng. “Sảng khoái thật đấy, đây là cảm giác của bán đế cấp sao? Bổn giáo chủ cảm thấy khí tức của ngươi rồi, tên đen đen kia, năm đó chính ngươi là mấy tên thuộc hạ của Man Hoành Thiên t·ruy s·át ta phải không?”
Hắn hơi nghiêng nghiêng đầu kiểm tra cơ thể mới của mình.
Ngô Lưu hít một hơi thật sâu. “Huyết Thần! Là ngươi?”
“Phải, chính là bổn giáo chủ, còn phải cảm tạm các ngươi g·iết c·hết tên Huyết Viễn để ta có thể chính thức sống lại.” Huyết Thần nhe răng cười nói.
“Năm đó các ngươi g·iết được ta, lại không nghĩ rằng lửa của Man Hoành Thiên chỉ đốt được thân xác của ta, không đốt được trái tim ta, không ngại nói cho các ngươi biết, chính Đan phong đã giúp ta giữ lại trái tim và giao nó cho Huyết Viễn.
Còn rất bỏ công sức giúp Huyết Viễn nuôi dưỡng trái tim của ta, đúng là toàn người tốt.”
Huyết Thần nói đoạn toàn thân tỏa ra huyết khí bay ngập trời, trên đầu hắn, một thân ảnh hình người mọc ra đầu sư tử, hai tay là đầu rắn, trước ngực là một cái mặt người.
“Huyết thần vĩ đại, nhận lấy đồ hiến tế của người đi!” Huyết Thần gầm lớn một tiếng, chấn vang trời xanh, bầu trời bởi tiếng gầm của hắn cuồn cuộn biến động.
Thân ảnh trên trời tỏa sáng ra huyết quang, mặt người trên thân bỗng nhiên mở mắt, mấy cái đầu thú theo đó há miệng.
Người trong trăm dặm cả người máu huyết như muốn bay ra khỏi người.
Mấy người cửu cấp thấy cảnh kinh hãi, Ngô Lưu hét lên. “Ngăn cản nó.”
“Ám Lôi Phá.”
“Cuồng Phong Thiên Minh.”
“...”
Hàng loạt sủng kỹ thiên cấp tung về phía huyết ảnh làm sáng một góc trời.
Đầu người trên huyết ảnh thấy các sủng kỹ phóng tới thì nhẹ thổi ra một luồng huyết khí kinh người phá tan toàn bộ sủng kỹ phóng đến.
Ngô Lưu thấy cảnh này lập tức tái mét, hắn phân phó. “Các ngươi mang thiếu chủ rời đi lên tầng cầu cứu viện, ta ở nơi này cầm chân con quái vật này.”
Võ Huyền đứng từ xa cảm nhận uy áp từ trên huyết ảnh tạo ra, hắn trên mặt chỉ xuất hiện chút ngoài ý muốn chứ không hề có lo lắng. “Đây là uy áp của bán đế sao? Cũng rất mạnh, lần này chắc Long Quy tiên sinh phải ra tay rồi.”
Huyết Thần nhìn thấy đám người sau lưng muốn bỏ chạy, hắn quát lớn. “Đánh đủ rồi chạy! Nằm mơ, ngoan ngoãn làm vật tế cho thần của ta.”
Huyết ảnh trên không lập tức cô đọng huyết khí thành cái lồng giam bao vây toàn bộ mấy người cửu cấp của Trưởng Khống Giả bên trong.
Đầu sư tử cùng hai đầu rắn trên người nó lập tức tách ra, hóa thành ba con vật khổng lồ lao đến.
Thấy ba quái vật tạo ra từ huyết khí lao đến, Ngô Lưu liền phóng ra toàn bộ ám linh lực trong cơ thể, ngưng thực thành một đầu hắc xà lớn không kém đám kia.
Trông con hắc xà này chẳng khác nào bản thể của Hắc Xà thực sự.
Hắc Xà do ám linh lực lao lên chặn đứng đầu sư tử giữa không trung, hai con thú như có linh trí bắt đầu vờn lấy nhau.
Hai con huyết xà cứ thế xông qua, chứ không ở lại vây công.
Mấy người của Trưởng Khống Giả thấy hai con huyết xà lao đến, thì tất cả cùng lúc lấy ra bảo khí, tung sủng kỹ ngăn cản.
Ngô Lưu người không còn sức lực, được mấy người Trưởng Khống Giả đẩy về phía sau hồi phục linh lực.
Mười mấy linh thú từ hình người hóa trở lại bản thể cùng với chủ nhân của chúng lao lên chống đỡ hai con huyết xà.
Dù bị trúng hàng loạt sủng kỹ, nhưng hai con huyết xà vẫn như cũ sừng sững bay trước mặt tất cả.
Huyết Thần dường như đã cảm thấy chơi đủ, hắn gầm lên một tiếng. “Đủ!!!”
Huyết ảnh trên thân hắn lập tức bạo phát ra huyết khí, huyết trí tạo thành hình tròn quét ngang bốn phía.
Hắc Xà do Ngô Lưu ngưng tụ đang chiến đấu với huyết sư liền trực tiếp tiêu hao trở lên mờ nhạt, lại bị huyết sư dùng một trảo chụp cho tan nát.
Những người khác đang chiến đấu với hai con huyết xà lập tức bị chấn bay vài mét.
Khi dừng lại được, thì mỗi người đều phun ra một búng máu.
Huyết Thần như đã muốn kết thúc trận chiến, hai mắt trên đầu người huyết ảnh hóa thành hai cái miệng lớn muốn hút mấy người Ngô Lưu vào trong.
Bị thương nhưng chưa đến lỗi tàn, mấy người Trưởng Khống Giả tiếp tục tế ra các loại bảo khí chống lại lực hút kia.
Sức hút từ hai cái miệng cực lớn, đá vụn cùng cây cối xung quanh lập tức bay lên bị hút thẳng vào trong cái miệng ấy.
Huyết Thần thấy người của Trưởng Khống Giả tiếp tục chống trả thì cực kỳ thích thú, hắn càng điên cuồng để huyết ảnh vờn với mấy người Trưởng Khống Giả.
Đang lúc nguy cấp, từ trên trời, một ngọn lửa mang thuần túy một màu trắng trực tiếp rơi xuống người của Huyết Thần.
Ánh lửa trắng nuốt gọn cả huyết ảnh cùng Huyết Thần ở bên trong.
Trên không trung một thân ảnh Võ Huyền khá quen thuộc lăng không xuất hiện, lão hướng mấy người Ngô Lưu hỏi. “Còn ổn chứ?”
Ngô Lưu mệt mỏi gật đầu. “Xem như vẫn ổn, hắn có bị thiêu c·hết không?”
Man Mộ Thần hư ảo biến thành năm đầu chim màu đen, chúng lại hợp với nhau hóa thành hắn. “Chỉ là sức mạnh mượn nhờ nhưng mọi người đừng lo lắng, bản thể của ta còn đang sắp đột phá.”
Hắn hướng hư không nói. “Đã tiên sinh ở đây, phiền ngài thu phục đầu quái vật này.”
Long Quy tiên sinh cũng từ hư không xuất hiện, lão gật đầu. “Con mau về đột phá đi, chỗ này cứ giao cho ta.”
Long Quy tiên sinh phất nhẹ tay, Man Mộ Thần lập tức biến mất, mấy người Trưởng Khống Giả thì cũng bị hất ngược về chỗ đám Võ Huyền.
Một màu lam như quả cầu nước khổng lồ bao phủ lấy toàn bộ ngọn núi Thạch Hóa động.
Chỉ vài giây sau, quả cầu nước ấy biến mất, Long Quy tiên sinh từ bên trong bay ra, tay lão cầm theo một sợi xích đen.
Còn Huyết Thần là người phải đeo sợi xích đen, hắn lõng thõng đi đằng sau Long Quy tiên sinh, khuôn mặt không còn hồng hào như trước, mà có vẻ tái nhợt.
Long Quy tiên sinh kéo Huyết Thần tới chỗ Võ Huyền, trước mặt mọi người, lão vứt sợi xích vào tay hắn. “Tên này để cho thiếu chủ quyết định, hắn không thể trốn thoát, ít nhất là phải có người thực lực ngang bằng ta.”
Võ Huyền nhận lấy sợi xích từ Long Quy tiên sinh, hai mắt đảo nhẹ, hắn liền đưa cho Ngô Lưu lại nói nhỏ với lão vài câu.
Ngô Lưu trên mặt xuất hiện vẻ thích thú, lão đồng ý nhận lấy sợi xích kéo Huyết Thần.
Do mấy người Ngô Lưu đã b·ị t·hương, lại qua xác nhận của Huyết Thần là không còn kẻ nào ngoài hắn còn sống,
Mọi người quyết định trở lại Cương Thanh thành để không gặp thêm bất chắc.
Nhìn lại Thạch Hóa động vẫn đang phun trào dung nham, bốn phía xung quanh đã bị lấp bởi dung nham màu đen.
Võ Huyền thầm nghĩ, vùng đất này chỉ sợ từ nay sẽ thành vùng đất c·hết trong một thời gian ngắn trước khi ngọn núi kia ngừng phun trào trở lại.